Chương 58 : Lời hứa này muốn hay không vẫn phải thực hiện

Tận chiều tối Vương Nguyên mới về đến nhà. Tâm trạng cứ thẫn thẫn thờ thờ. Đến những lời nói của người trong nhà cậu cũng không quan tâm. Chỉ đi thẳng về phòng. Vừa cảm thấy mệt mỏi lại vừa cảm thấy bất lực. Cảm giác này rất ư là khó chấp nhận. Như thể trên thế giới này chỉ còn lại một mình cậu. Người khác vốn dĩ không giúp được...

Vương Nguyên vào phòng lưu luyến nhìn lâu một chút. Chợt đi đến ngăn tủ. Cậu hờ hững ngồi xuống cạnh đó. Kéo ngăn tủ ra đem những bản nhạc mà cậu cất kĩ càng trong đó. Mím môi đem số nhạc ấy xem qua một lần. Nằm ở cuối xấp giấy kia chính là một thứ khác. Là đơn ly hôn mà anh đã sớm ký khi cậu vừa về Vương Gia. Ngày ấy anh đã nói chỉ cần nhà cậu trả nợ thì cả hai coi như xong. Hiện tại...

Cậu vội cất đi đơn ly hôn cùng với sấp giấy kia vào trong khi nghe thấy tiếng bước chân cận kề ngoài cửa. Là Vương Tuấn Khải. Anh khó khăn về đến nhà. Chớp mắt đã ném văng đi chiếc áo vest. Gấp gáp vào phòng. Đến nhìn cậu một cái cũng không.

Nhìn thấy anh lướt qua cậu như một cơn gió. Vương Nguyên lon ton chạy theo giữ lại.

" Tuấn Khải. Em có chuyện này muốn nói với anh. "

" Có chuyện gì nói sau đi. "

" Chỉ là... Ba em nói... "

Anh cố ý tránh mặt cậu. Cố ý không muốn đem cậu hành hạ dưới thân. Nhưng cậu chính là muốn giữ anh lại. Vô tình anh đối mặt với cậu trong giây lát. Kìm nén không được. Anh kéo cậu lại gần mạnh bạo hôn xuống. Không cần cậu cho phép hay không.

Hoảng loạn trước hành động của anh. Cậu hiện tại một chút hứng thú cũng không có. Đưa tay lên ngực dùng chút lực đẩy anh ra khỏi. Anh nắm lấy cổ tay của cậu kìm hãm lại. Xiết đến đau đớn.

Vương Nguyên nhíu mày kiên quyết đẩy anh ra khỏi. Tay bị anh xiết đã sớm đỏ ửng lên. Hôm nay nụ hôn của anh cũng không ôn nhu như trước. Cậu chỉ biết nhìn anh mà thở dốc. Khó khăn nói thành lời : " Anh bị làm sao vậy!!! "

Đưa tay lên đầu cố gắng xoa tan đi cơn nhức đầu quay quẩn. Anh đưa mắt nhìn cậu thống khổ ôm lấy cổ tay của mình. Vết đỏ ửng kia như kéo lí trí anh trở lại. Anh vội vàng bỏ vào phòng tắm. Nếu không một lát anh lại lần nữa làm tổn hại đến cậu thì có hối hận đến mấy cũng không quay lại được...

Anh hiện tại bứt rứt vô cùng. Giam mình trong phòng tắm mở nước. Đem bản thân mình hứng trọn những làn nước từ vòi sen xả xuống. Ma sát tay lên người. Rửa sạch những thứ đang khiến anh khó chịu.

Vương Nguyên không hề biết anh đang chịu đựng cái gì. Chỉ biết thái độ vừa nãy anh đối với cậu dường như là miễn cưỡng. Là không vui. Là chẳng hài lòng. Tâm đã nặng lại càng trở nên nặng hơn. Cậu chui rúc vào chăn. Giải tỏa đi những giọt nước mắt ứ đọng từ lâu.

Vốn dĩ muốn nói anh biết. Vốn dĩ muốn hỏi lại lời hứa ngày ấy cần giữ nữa hay không. Vốn dĩ muốn biết xem anh sẽ thay đổi kết quả hay không. Nhưng xem ra không cần nữa rồi...

Nhốt mình dưới làn nước kia một khoảng thời gian khá lâu. Cảm giác nóng nảy ban đầu cũng không còn. Vương Tuấn Khải thay cho mình một bộ đồ ngủ. Vừa lau tóc vừa nhớ đến khi nãy dường như Vương Nguyên có điều gì đó muốn nói với anh. Liền trở ra ngoài gặp cậu một chút. Trời cũng đã khuya. Khi anh trở ra chỉ còn thấy cậu cuộn tròn trong chăn ngủ mất rồi. Những dòng nước trên mặt cũng đã sớm khô đi.

Chỉnh lại tư thế nằm của cậu cho ngay thẳng. Hạ mình xuống hôn lên trán cậu một cái. Khẽ nằm xuống đem cậu ôm vào lòng. Không quên nắm đến cổ tay của cậu vừa ôm vừa xoa nhẹ. Chợt liếc mắt qua chiếc tủ bên cạnh. Trên đó được đặt một bình hoa mà những cành hoa kia đã tàn từ lúc nào rồi. Nhận ra những cành hoa đó là hoa mà anh đã mua tặng cậu lúc dạo ở trung tâm mua sắm. Cậu con trai ngốc này... Giữ đến tận bây giờ sao...

______________________________________


Đến hôm sau đã là ngày hẹn của Vương Viên. Cậu dù thức giấc rồi vẫn nằm yên ở đó. Lắng nghe tiếng Vương Tuấn Khải tự mình thay đồ. Tự mình chuẩn bị đến công ty như mọi ngày. Anh đương nhiên vẫn chưa hay biết hôm nay sẽ có gì khác biệt.

Đeo lên tay một chiếc đồng hồ hàng hiệu. Chuẩn bị xong xuôi đâu vào đó liền đến cạnh giường hôn Vương Nguyên một cái rồi mới rời đi. Mặc kệ cậu có cảm nhận được hay là không.

Chờ đợi tiếng cánh cửa kia đóng lại. Cậu vô thức mở mắt ra. Cứ như một cái xác không hồn. Vương Nguyên ngồi dậy trong im lặng. Cậu một câu cũng không muốn nói. Một nụ cười cũng không muốn cười. Suy tới nghĩ lui vẫn là quy về chuyện cũ.

Khẽ bước từng bước chân chậm rãi đến bên tủ quần áo. Lấy chiếc vali mà ngày đầu cậu đến. Đem toàn bộ quần áo sắp xếp lại vào trong. Hành động dù có miễn cưỡng đến bao nhiêu thì vẫn là phải thực hiện.

Đến trưa một chút. Vương Viên cuối cùng cũng đã đến nhà như đã hẹn. Ông vốn không hề biết được chuyện lời cam kết giữa anh và cậu nên mới hối hả đem tiền trả nợ như vậy. Nếu đã biết trước thì có cho vàng thuê ông ông cũng sẽ không trả nợ.

Lam Vị Y lon ton dẫn dắt Vương Viên vào bàn khách gặp Kính Thần. Lâu ngày không gặp. Vừa gặp thì hai ông bạn già đã không kìm được mà nở nụ cười tươi với đối phương. Niềm nở tiếp đón.

" Anh Vương. Lâu quá không gặp. Nào. Mời anh ngồi. "

" Ha. Còn không phải do ông chỉ lo lưu lạc nơi xa với bạn bè thì chúng ta vẫn thường xuyên gặp gỡ đấy chứ. "

Vương Kính Thần rót trà đẩy qua cho ông. Lắc đầu : " Già rồi. Nào có hứng thú chơi bời cao đến như vậy. Chỉ là mượn cớ tạo cơ hội cho đôi trẻ có không gian riêng tư với nhau thôi. À ông gặp Vương Nguyên không? Để tôi gọi nó xuống. "

" Không cần đâu. Chúng ta nói chuyện với nhau trước cũng được. "

Đón nhận ly trà của Kính Thần. Ông nhấp nhẹ một ngụm như lấy tinh thần. Nhìn trước ngó sau rồi mới mở lời : " Thời gian trôi qua cũng nhanh anh nhỉ. "

" Ừm. Mới đó mà hai đứa con mình đã kết hôn cũng gần một năm rồi. "

" Tính ra số nợ mà tôi mượn anh cũng bằng thời gian đó nhỉ. "

" Kìa anh. Anh nói gì vậy. Từ khi Vương Nguyên trở thành con dâu của tôi thì số nợ đó căn bản đã không còn tồn tại rồi. "

" Nói gì thì nói. Nợ nần đương nhiên phải sòng phẳng. Như hôm nay. Tôi chính là đem số tiền này đến hoàn trả cho anh. "

" Không cần thiết đâu. "

" Nếu xem tôi là bạn thì hãy nhận đi. Giữa bạn bè đừng để giới hạn tiền bạc mà mất vui. "

Vương Kính Thần dù tôn trọng tình bạn này đến mức nào thì sự kiên định của người bạn già trước mặt cũng làm lung lay. Nhìn số tiền mặt 150 vạn trên bàn. Ông thở dài miễn cưỡng cầm lấy.

" Xem như tôi nể mặt ông vậy. Đã nói rồi. Không cần trả mà... "

Cả hai ngồi mỉm cười tán dóc với nhau. Vương Nguyên rũ rượi một mình kéo theo một chiếc vali lớn xuống lầu. Người làm ai nấy đều trố mắt nhìn nhau. Chợt có một người chạy đến cố ý giữ lại : " Cậu chủ. Cậu làm gì vậy? "

Câu hỏi đó khiến cho Kính Thần cùng ba của cậu nghe thấy. Đều cùng nhau ngước đến nhìn cậu. Vương Nguyên mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi lục nhạt. Đem khóe môi cố gắng cong lên thành một nụ cười. Đến cạnh hai người thưa chuyện.

" Bác. Con có chuyện này muốn nói. "

" Vương Nguyên? Con trai của ba làm gì con rồi? Sao con lại kéo hành lí xuống đây làm gì? Có gì từ từ nói. "

" Bác Vương. Bác nghe con nói đi. "

Vương Nguyên tay trái cầm vali. Tay phải cầm đơn ly hôn đã có chữ ký của anh cách đây một năm. Và có cả chữ ký của cậu cách đây một giờ đồng hồ. Đặt xuống bàn.

" Ngày con về Vương Gia. Chính thức là con dâu của bác... Con và Vương Tuấn Khải có một lời hứa cũng như một lời thỏa thuận. Là nếu như có một ngày ba con hoàn trả số nợ mà ba con nợ bác thì con và anh ấy sẽ ly hôn. Đơn ly hôn này anh ấy đã đưa cho con trong ngày hôm ấy. Hôm nay con xin bác gửi lại cho anh ấy. Con... Đã ký rồi. "

" Cái Gì??? "

Cả hai đồng thanh hét lên. Vương Kính Thần cầm đơn ly hôn lên xem kĩ càng lần nữa. Thật sự là chữ ký của cả hai. Ông nhất thời không nói được gì. Nhìn cậu mà nghiến răng.

" Chuyện này sao lại giấu ba lâu như vậy? "

" Con xin lỗi. "

" Nhưng mà... "

" Xin bác chấp nhận... "

Lam Vị Y há hốc miệng ngạc nhiên. Lắng nghe toàn bộ câu chuyện cũng đã hiểu được phần nào. Vội vàng lấy điện thoại ấn số với tốc độ nhanh nhất gọi đến công ty của anh.

Giữa cuộc họp có sự góp mặt của cổ đông lớn. Tiếng chuông điện thoại điên cuồng reo lên. Anh khó chịu ấn tắt. Không dừng ở đó. Vị Y cứ liên tục gọi. Đến khi nào nhấc máy mới thôi.

Các cổ đông hướng mắt đến anh. Tiếng chuông điện thoại của anh đang ảnh hưởng đến cuộc họp không ít cũng nhiều. Vương Tuấn Khải miễn cưỡng nhận máy. Giọng nói tỏ ra tức giận vô cùng.

" Vị Y? Có biết tôi đang bận không!!! "

" Thiếu gia ơi anh mau về nhà đi cậu chủ muốn bỏ đi kìa!!! "

" Bỏ đi? "

" Bác Vương Viên đem tiền đến trả cho ông chủ. Cậu chủ đem từ đâu ra giấy ly hôn xin ông chủ chấp nhận kìa... "

Sững sốt đứng yên ở đó một khoảng thời gian dài. Mày đẹp đã sớm nhíu lại. Khó xử vô cùng. Cuộc họp hôm nay hội tụ những cổ đông lớn như vậy anh bỏ đi sẽ được sao...

" Cô giữ Vương Nguyên lại đi. "

" Nhưng mà thiếu gia không về sao? "

" Hiện tại không được. Cô dùng mọi cách giữ cậu ấy lại đi!!! "






Merry Christmas~
Mọi người Giáng Sinh an lành~

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip