chap 59

Tada ta đã trở lại sau bao nhiêu ngày trốn chui trốn lủi......(nói quá tẹo ^^) ....và đây truyện start-ing

hế hế.......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vương Nguyên nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ đi xa, cảnh tượng này vô cùng ấm áp, giống như khi nàng bước vào sân trong nháy mắt chứng kiến đến hình ảnh phụ tử thân thiết vậy, đáy lòng không khỏi chảy xuôi một cổ ấm áp, đồng thời cũng có một cổ ghen tuông không thể giải thích được.

Vương Thiên Tỉ, ngươi khá lắm! Nhanh như vậy đã bị người ta thu mua, lát nữa xem ta làm sao thu thập ngươi?

Còn có nam nhân chết tiệt kia, mở miệng xưng phụ thân thuận miệng như vậy, nàng lúc nào đáp ứng để cho hắn nhận thức nhi tử đâu?

Vương Nguyên mang vẻ mặt oán giận cùng lạnh lùng, quay đầu bước đi.

Nhìn ba người theo thứ tự rời gót, Băng hộ pháp cả người đang bị vây xơ cứng.

Đây là tôn chủ mà nàng biết sao? Hắn chẳng những hạ thấp tư thái cùng Vương tiểu thư trêu chọc, còn để cho một hài tử cưỡi ở đầu vai hắn, hoàn toàn một bộ dáng phụ tử gương mẫu, còn đâu là đệ nhất thiên hạ tà phái chí tôn uy nghiêm của cùng sát khí?

Hình tượng Tôn chủ cao cao tại thượng thần thánh không thể xâm phạm ở đáy lòng của nàng hoàn toàn bị phá vỡ!

Thì ra là, hắn cũng không phải là Lãnh Mạc từ nhỏ, chỉ là không có gặp gỡ đúng người. . . . . .. Nghĩ đến chỗ này, đáy lòng nàng chợt mất mát.

Tụ Bảo đường sau khi trải qua một phen thu thập, mỗi năm một lần đấu giá thịnh hội chính thức kéo ra màn che, đây là đại sự mỗi năm một lần của Tụ Bảo đường, đồng thời cũng là đại sự của Mạnh gia, cho nên hôm nay tới trình diện tham gia đấu giá thịnh hội người trong gia tộc Mạnh gia không ít, thứ nhất mượn cơ hội này cùng trường hợp này để có thể biết càng nhiều là quan to hiển quý, tăng lên lực ảnh hưởng của Mạnh gia ở Nam Hi quốc, thứ hai cũng có thể giúp đở duy trì trật tự buổi đấu giá, để tránh phát sinh náo động.

Bên ngoài đấu giá thịnh hội đang náo nhiệt đón khách vào cửa, thì trong mật thất, Mạnh đại thiếu gia cùng Mạnh quản sự hai người đang lo lắng muốn chết. Mấy cái hộp trống rỗng, bên trong vốn chứa cỏ linh chi, cùng bảo vật Tuyết Liên , hiện tại hết thảy không cánh mà bay. Hơn nữa, một ít hộp lớn đựng quả Xích Hỏa Long không biết bị thứ gì động vào, trực tiếp phá hủy hơn một nửa, cách cái hộp đó không xa, mơ hồ có thể thấy được một con vật nhỏ màu đỏ, quỷ dị mà thần bí

Mật thất ở một nửa khác, giờ phút này đã chất đầy rương gỗ chuyên chở, Mạnh Lạc Thu liếc một cái những thứ rương gỗ còn chưa kịp kiểm tra đối chiếu số lượng, tâm tình mới hơi hòa hoãn chút ít. Lúc trước nhìn Vương gia Đại tiểu thư đá lăn một cái hòm vàng, ở trong đó xác thực xác thực chất tất cả đều là vàng không có lầm, hắn cũng là không có đi tinh tế địa ngó chừng những thứ hòm rương khác, hắn lường trước đối phương cũng sẽ không cầm vàng giả để lừa gạt hắn.

Lại không nói chỉ bằng vào thực lực của phủ tướng quân sẽ không cách nào cùng Mạnh gia đối chọi được , hắn chắc chắc nàng không dám tùy tiện cầm cả phủ tướng quân tới đánh cuộc, vả lại, quan hệ đến tánh mạng con trai ruột của nàng, nên hắn càng thêm chắc chắc nàng sẽ không lấy tánh mạng của chính mình nhi tử mình ra nói giỡn.

Mặc dù lần này tổn thất thảm trọng, nhưng tóm lại cũng lấy trở về chút ít lợi tức, coi như là vốn an ủi. Đáng tiếc, hiện tại phụ thân cùng trưởng bối của gia tộc đã đi tới hiện trường buổi đấu giá, hắn cũng không thể trực tiếp mang những thứ vàng này đi về phía bọn họ giao mà giao phó. Đây chẳng phải là không đánh đã khai sao, thừa nhận của mình thất trách, thừa nhận sự bất lực của mình?

Không, hắn thật vất vả mới chiếm được sự tín nhiệm của phụ thân cùng trưởng bối trong gia tộc, để cho hắn tới một mình xử lý Tụ Bảo đường, hắn tuyệt đối không có thể để cho buổi đấu giá lần này xuất hiện bất kỳ hỗn loạn nào!

" Làm sao bây giờ , làm sao bây giờ ? Phụ thân của ta cũng tự mình đến rồi , nhất định là cái thằng nhóc Mạnh Hạ Thu cáo trạng , hắn muốn xem ta ở trước mặt phụ thân bêu xấu, hắn mới vui vẻ ! Chết tiệt Mạnh Hạ Thu , hắn cho rằng như vậy là có thể đánh sụp ta , đoạt đi tư cách , vị trí thừa kế gia chủ của ta sao ? Hắn không khỏi quá mức ngây thơ rồi !  "

" Mạnh Thiểu , đừng lo lắng ! May là chúng ta còn có Ngọc thiềm , nó mới là món đấu giá chính của chúng ta ! Chỉ cần chúng ta đem lực chú ý của những khách nhân toàn bộ chuyển dời đến bên trên Ngọc thiềm , tin tưởng có thể qua cửa ải này . "

Mạnh quản sự an ủi, trên thực tế trong lòng của hắn cũng vô cùng lo lắng, phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn này, thật sự là Tụ Bảo đường không may mắn! Dĩ nhiên, trong chuyện này cũng có không ít trách nhiệm của hắn, nếu không phải hắn dẫn sói vào nhà, đem đứa bé kia vào Tụ Bảo đường, tụ Bảo đường tại sao lại có tai nạn lớn như vậy? Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, hắn liền ảo não không dứt, cảm thấy chuyện này khó khăn cũng từ đó mà ra.

Hai mắt Mạnh Lạc Thu bỗng dưng sáng lên, lộ ra chút vui mừng:

 " Đúng ! Còn có Ngọc thiềm ! Mau nhìn xem, Ngọc thiềm có phải bình yên vô sự hay không ? "

"  Mạnh Thiểu , ngài cứ yên tâm đi , ta đã kiểm tra rồi , Ngọc thiệm bình yên vô sự , hoàn hảo không tổn hao gì . "

Mạnh quản sự mở ra cái hộp chứa Ngọc thiềm, quả nhiên Ngọc thiềm vẫn bình yên vô sự nằm ở nơi đó, hoàn hảo không tổn hao gì, trên mặt ngọc thầm còn có một vết máu.

" Vậy thì tốt ! "

 Mạnh Lạc Thu thở phào nói, trong lòng lường trước đứa bé kia chẳng qua là tham ăn, thấy có đồ ăn ngon, mới ăn lung tung. Ngọc thiềm chính là vật chết, không phải là thức ăn, cho nên hắn không thể nào động vào nó.

Giải quyết xong một đại tâm sự, mi tâm của hắn nhíu sâu như cũ, trong lòng vừa sinh ra một sự lo lắng khác:

 " Chẳng qua là Huyền Linh quả cũng không còn nữa rồi , hôm nay buổi đấu giá này có nhiều người cũng là hướng về phía Huyền Linh quả mà tới , đến lúc đó không có Huyền Linh quả , chúng ta phải hướng khách nhân giao đãi như thế nào đây ? "

" Về phần Huyền Linh quả . . . . . .."

trong đầu Mạnh quản sự tinh quang chợt lóe, linh cơ vừa động, nói,

  " Chúng ta ở lúc đấu giá Huyền Linh quả , có thể đem Huyền Linh quả dùng nắp đậy lại , giữ vững cảm giác thần bí , sau đó lại tìm một người có thể tín nhiệm được , để cho hắn dùng giá cao đem Huyền Linh quả mua lại, như vậy đến lúc đó Huyền Linh quả vẫn qua tay người của chúng ta , cũng sẽ không bị làm lộ ra ngoài . "

" Điều này có thể làm được sao ? Đậy nắp , mọi người có thể hoài nghi tính chân thật của Huyền Linh quả hay không ? "

 Mạnh Lạc Thu không yên lòng.

Mạnh quản sự hết sức tự tin nói:

" Tuyệt đối sẽ không ! Ngài nghĩ a , Huyền Linh quả cũng không phải là vật phàm , há có thể để cho người ta tùy ý nhìn thấy ? Hơn nữa , càng là đồ thần bí , càng là có người nguyện ý mua ! Mạnh Thiểu , ngài nghe tiểu nhân sẽ không sai , chỉ cần tìm người mình đem Huyền Linh quả toàn bộ mua lại , chuyện mất đi Huyền Linh quả , nhất định sẽ thần không biết quỷ không hay mà che dấu đi . "

" Thật có thể được không ? Vạn nhất xảy ra chuyện gì. . . . . . "

Mạnh Lạc Thu trầm tư chốc lát, trán từ từ buông ra,

 " Cũng được , có lẽ cũng chỉ có biện pháp này . "

" Vậy tiểu nhân lập tức đi làm ! "

Mạnh quản sự khom người thối lui ra khỏi mật thất.

Mạnh Lạc Thu nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, gần đây hắn cũng không biết là đụng phải cái vận rủi gì mà cứ liên tiếp đến? Lần nữa quay đầu nhìn về phía rương hòm trống rỗng hơn phân nửa trong mật thất, tuy nói là có vàng bồi hoàn lại, nhưng so sánh với tổn thất mà bọn họ phải chịu, vàng này căn bản không đủ để đền bù tổn thất của bọn họ.

Hắn tự tay mở ra một cái nắp hòm, kim quang xáng lạng nhảy vào mi mắt, ánh mắt của hắn từ từ thích ứng với những thứ này ánh sáng màu vàng này, tâm tình cũng theo thông thuận chút ít. Hoàn hảo, ít nhất chúng không phải là giả!

Hắn nhặt lên mấy khối vàng, hướng về phía trước tung tung, đang định lấy tay mò vào trong hòm, lấy thêm mấy khối vàng nữa để đùa bỡn, lúc này, ngoài mật thất truyền tới một tiếng bước chân dồn dập.

" Mạnh Thiểu , không xong ! Tiểu Ma vương kia lại tới nữa ! "

" Tiểu Ma vương ? " 

Mạnh Lạc Thu bị thanh âm ngoài cửa quấy nhiễu, ngượng ngùng rút tay trở về, một lần nữa đóng nắp hòm lại. Khi nắp hòm một lần nữa khép lại, trong nháy mắt, rõ ràng có thể thấy được đầu ngón tay của hắn có một chút phấn vụn lây dính, đáng tiếc tâm thần hắn đã bị phân tán, căn bản sẽ không lưu ý tới những thứ này.

" Chính là thằng bé trai đại náo Tụ Bảo đường đêm qua ! " 

 Bọn hộ vệ thật sự là bị đứa bé trai kia hành hạ đến sợ, cho nên ngầm đặt cho hắn biết hiệu Tiểu Ma vương.

" Cái gì ? Hắn còn dám tới ? " 

sắc mặt Mạnh Lạc Thu biến thành đen, mâu quang ám chìm vô cùng, vừa nghĩ tới đứa bé ăn nhiều bảo bối của hắn, tức giận ở đáy lòng bốc lên ngùn ngụt. Hắn không có tự mình ra cửa đi tìm nó tính sổ , nó lại còn dám đưa tới cửa ?

" Cùng đi theo hắn , còn có ai ? "  

Hắn không tin một hài tử dám một mình xông vào hang hổ lần nữa.

Hộ vệ suy nghĩ một chút, trả lời:

 "Còn có Vương gia Đại tiểu thư , cùng một nam nhân mang mặt nạ . "

"  Nam nhân mang mặt nạ ? Thân phận là gì ? "

Mạnh Lạc Thu cau lên chân mày, Vương gia Đại tiểu thư cùng đi là chuyện bình thường, làm sao lại có một người đàn ông cùng đi chứ? Bọn họ dám quang minh chính đại bước vào Tụ Bảo đường như thế, chẳng lẻ sau lưng có sắp xếp gì?

Hộ vệ kia mờ mịt lắc đầu nói: 

"Tiểu nhân không biết . "

" Ngu ngốc ! Không biết cũng không biết đi thăm dò sao ? "

Mạnh Lạc Thu tức giận đạp một cước vào cái hòm rương, rồi xoay người rời đi mật thất.

* Tụ Bảo đường – đại đường. *

Tổ ba người Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cùng Vương Thiên Tỉ xuất hiện, đã tập trung sự chú ý của tất cả mọi người, một người cao lớn anh tuấn vĩ ngạn, giống như vị thần, giở tay nhấc chân mang theo sự bệ nghễ thiên hạ cùng nghiêm nghị ; một nữ nhân xuất trần thoát tục, như cửu thiên tiên nữ lầm lạc phàm trần, trên trán tự có một cổ hơi thở lạnh lùng, ngạo thị thiên hạ, một đứa bé khả ái vô cùng, da thịt mịn màng mang theo chút đỏ ửng, nhìn kỹ, có thể phát hiện trong ngực của hắn còn có một thú sủng màu trắng siêu cấp khả ái.

Một tổ hợp chói mắt như vậy, xuất hiện ở trong đám người, không muốn cho người chú ý là không thể.

" Tiểu Ma vương lại tới nữa ! "

 trong Hộ vệ có người hô một tiếng, ngay sau đó tin tức kia liền truyền khắp cả Tụ Bảo đường, từng hộ vệ đã biết Vương Thiên Tỉ đều mang vẻ mặt cảnh giác.

" Ta không phải là Tiểu Ma vương, ta là hảo hài tử!"

Vương Thiên Tỉ vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt bị thương, chọc người trìu mến.

Những khách nhân không biết chuyện kia rối rít trách cứ bọn hộ vệ có lòng dạ độc ác, tại sao có thể đối đãi với một tiểu bằng hữu khả ái vô địch như thế?

Bọn hộ vệ có khổ mà không thể nói, nếu có thể, bọn họ thật muốn cùng những khách nhân này đánh cuộc, nếu Tiểu Ma vương là hảo hài tử lời mà nói..., bọn họ sẽ đem đầu chặt đi xuống cho bọn hắn làm cái ghế ngồi!

Bọn họ không nên bị mặt ngoài của Tiểu Ma vương mê hoặc a, có lúc, càng tốt đẹp thì lại càng độc!

" Tiểu Thiên !

Phía sau, một cái thanh âm quen thuộc truyền đến.

Vương Thiên Tỉ bỗng dưng quay đầu, liếc mắt liền thấy được từ Đông Phương Vân Tường vừa ngoài cửa đi vào, cái miệng nhỏ của bé nâng lên, tạo thành một thật nụ cười thật tươi, ngọt ngào kêu lên:

 "Tường thúc thúc ! "

Một tiếng kêu to mềm nhũn, khiến tâm can của Đông Phương Vân Tường vô cùng ngọt ngào

Có thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười sáng lạn, nghe được tiếng kêu ngọt ngào của bé, Đông Phương Vân Tường cảm thấy bất cứ chuyện gì hắn đã làm cũng đều đáng giá . Trên khuôn mặt hắn hiện ra một nụ cười ấm áp, nhưng ngay sau đó tầm mắt của Đông Phương Vân Tường rơi vào trên người Vương Tuấn Khải đang mang mặt nạ màu bạc, ánh mắt của hắn chợt thay đổi, cũng nhận ra người này.

Cả Thấm Dương thành, có thể có được khí thế như vậy, sợ rằng tìm không ra người thứ hai .

Thiên Tỉ ngồi ở đầu vai hắn, thân mật như là một đôi phụ tử ruột thịt . . . . . . Trên thực tế, thật sự bọn hắn là một đôi phụ tử ruột thịt !

Trong lòng nhói đau, thật giống như ở trong nháy mắt hắn mất đi thứ gì đó quan trọng nhất, đáy mắt thoáng qua sự mất mát.

" Thả ta xuống, ta muốn đi đến chỗ Tường thúc thúc."

Vương Thiên Tỉ tránh né, từ trên vaiVương Tuấn Khải nhảy xuống, từ từ chạy về phía Đông Phương Vân Tường.

Đông Phương Vân Tường ưu nhã ngồi chồm hổm xuống, mở rộng hai cánh tay, ôm bé vào trong ngực của mình, mới vừa rồi một ít cảm xúc mất mác cũng không còn sót lại chút gì.

Đông Phương Vân Tường bên này vui vẻ hài lòng, Vương Tuấn Khải đầu kia cũng lòng tràn đầy ghen tuông, con của mình thế nhưng đối với một ngoại nhân thân thiết hơn so với người cha ruột là hắn, làm sao có thể?

Lạnh lùng nhíu mày, một đạo hàn quang lạnh lùng thâm thúy từ đáy mắt bắn ra, thẳng tới Đông Phương Vân Tường, đường viền của gương mặt dưới lớp mặt nạ màu bạc càng thêm nguội lạnh, quanh thân hàn khí bốn phía, biểu hiện ra giờ phút này tâm tình hắn không vui.

Tiếp thu ánh mắt có chứa địch ý của hắn, Đông Phương Vân Tường ngửng đầu lên, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng hắn, mình là hoàng tử một nước, bẩm sinh đã có một cổ quý tộc không gì sánh kịp, ưu nhã mà cao quý. Mặc dù cùng Vương Tuấn Khải so sánh, thật sự có chỗ thua kém vài phần, nhưng rơi được vào trong mắtVương Tuấn Khải, cũng được coi là một nhân vật nguy hiểm, là tùy thời có thể uy hiếp vị trí của hắn ở trong lòng nhi tử.

Người khác trên người vị chua quá nồng, Vương Nguyên không muốn quản cũng không được, miễn cưỡng liếc hắn một cái, nói:

 " Nhân phẩm kém , không phải là lỗi của ngươi , là lỗi của cha mẹ ngươi . "

Nàng nói huỵt tẹt ra, ý là hắn trời sanh nhân phẩm kém, cho nên nhi tử mới không cùng hắn thân thiết. Vương Tuấn Khải khóe mắt khẽ động, có chút bị đả kích đến, nữ nhân này có thể không nói lời ác độc như vậy hay không?

" Bởi vì cái gọi là hổ phụ sinh hổ tử, Tiểu Thiên đáng yêu như thế, người người đều thích, thân là phụ thân của hắn, sao có thể có nhân phẩm kém được?"

Vương Nguyên không chút khách khí cho hắn một bộ dáng nôn mửa, thật là vô sỉ!

Liếc mắt thấy khóe môi hắn vung lên độ cong, phong tao vô cùng, Vương Nguyên lần nữa cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

" Biểu muội ! "

Dung Thiếu Hoa chẳng biết lúc nào cũng đã vào đại môn của Tụ Bảo đường, xa xa hướng Vương Nguyên chào hỏi.

" di, đây không phải là Vương huynh sao ? "

Đến gần, hắn kinh ngạc phát hiện Vương Tuấn Khải mang mặt nạ màu bạc, tuy là mang mặt nạ, nhưng hắn vẫn nhận ra. Bởi vì, khí chất của tên này quá mức xuất sắc, đứng ở trong đám người, tựu giống như hạc giữa bầy gà, trong lúc vô tình liền hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Dung Thiếu Hoa quạt mất cái, quạt đến ưu nhã lại là mỹ quan, đi quanh Vương Tuấn Khải một vòng, trêu chọc nói:

 " Vương huynh, ngươi để cho ta quá cảm động ! Biết ta sẽ tới nơi này , cố ý đem gương mặt vô cùng yêu nghiệt của ngươi che đi , làm đệ nhất thiên hạ mỹ nam ta đây cũng có mặt mũi . Thịnh tình như thế, ta làm sao có thể báo đáp đây" 

Vương Tuấn Khải thần sắc khẽ biến, vững như núi Thái sơn, miễn cưỡng mở miệng:

 "Nếu như Dung Thiểu nguyện ý, Bổn Tôn có thể làm cho Băng hộ pháp thay ngươi hóa trang, để càng thêm xuất sắc."

Bốn chữ cuối cùng, hắn cắn rất nặng, Dung Thiếu Hoa nghe được sợ run cả người, thật giống như từng chữ chính là một lưỡi dao, khoét vào mặt của hắn, máu tươi chảy đầm đìa.

" Dung Thiểu , cần ta hỗ trợ không ?  "

 Băng hộ pháp bước về phía trước một bước, như một pho tượng đá ở trước mặt hắn, trong đôi mắt đầy vẻ Thị Huyết.

Dung Thiếu Hoa rất thức thời khoát tay áo, cười mỉa nói:

 "Không cần , hai vị có lòng tốt , tại hạ tâm lĩnh . "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

nì ta nói nghe nè hum nay ta trăm  nên một lúc 4 chap nha

à đến 11-7-2016 lúc 12 h có tập 1 phim MMSTN đó ai hóng không ??

chap nì đặc biệt  là quà tặng cho minclovekarroy

6h26'

3530 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip