Chap 11
"Lại làm sao nữa đấy ?"
Quang Đông thả chiếc túi chứa đầy bia và thức ăn lên bàn, ngồi phịch xuống sàn thở phì phò.
"Anh chạy đó hả ? Đi từ từ thôi"
Cậu rút cho anh vài tấm khăn giấy, cái tiết trời lạnh thấu xương thế này mà anh lại chạy đến mồ hôi đầy người, không biết vội vàng cái gì nữa.
"Ai kêu khuya lắc khuya lơ còn đòi nhậu, anh sợ người ta dẹp không bán nữa"
"Cửa hàng mở cửa thâu đêm mà ?"
". . ."
". . ."
"Anh nghĩ là em có chuyện buồn, nên chạy qua liền á . . ."
Quang Đông không nói dối, áo khoác không mặc, giày còn chưa thắt dây xong đã vội phóng đi, quên luôn cả việc đội mũ khiến tóc vừa lạnh vừa rối. Theo thói quen, cậu cúi đầu, vươn tay vuốt lấy từng lọn tóc ấy.
"Em nhớ nhầm hôm nay anh làm thêm, cứ tưởng anh sắp về nhà"
Từng ngón tay luồn sâu vào mớ tóc đen, thuần thục miết nhẹ vào nếp. Cậu vẫn chưa nhận ra hành động của bản thân có điểm gì kỳ lạ, giọng nói thì cứ đều đều, khe khẽ bên tai Quang Đông.
". . ."
"Em tưởng anh đang rảnh. Lần sau . . . không cần gấp gáp vậy đâu"
"Em có tâm sự à ?"
Bảo Khánh khựng lại, ngồi xuống bên cạnh Quang Đông, chưa vội trả lời. Cậu mở hai lon, một cho anh, một đưa lên môi nhấp nhẹ, cổ họng được lớp cồn cay cay trượt qua, vị đắng ngắt nồng nặc vụt lên khoang mũi, tê dại cả đầu óc.
"Chuyện của em, đáng lẽ ra chẳng như thế này đâu anh"
Ánh mắt cậu mơ màng, anh đoán là cậu đã uống say từ trước khi anh đến rồi, vì khi nãy anh cảm nhận được hương cồn thấp thoáng khi cậu ghé môi nói khẽ vào tai anh.
"Em tính về Việt Nam, vài ngày thôi, về thăm ba mẹ"
"Đã chọn ngày chưa ?"
"Chắc là tối mai đi ngay, còn do dự nữa chắc em không dám về luôn"
"Nên em kêu anh tới để chào tạm biệt à ?"
"Em còn về đây mà, muốn báo anh trước một tiếng thôi. Với lại em có chuyện cần nhờ anh nè"
"Gì đấy ?"
"Anh trông nhà giúp em nha, đi vài ngày thôi nên đồ đạc mang đi không nhiều, để vậy đi cũng không an tâm"
Cậu dúi chiếc chìa khóa vào tay anh, nằm vật ra sàn, mí mắt nặng dần rồi thiếp đi, chẳng còn sức để quan tâm xem anh có đồng ý hay không, nhưng cậu tin chắc anh sẽ không từ chối mình đâu.
Quang Đông ngồi bên cạnh nhìn cậu thật lâu, có một chút đau lòng, một chút thông suốt. Anh vẫn luôn ích kỷ mà ước rằng người con trai tên Phương Tuấn kia hãy tuyệt tình một chút, vì khi cậu buồn, anh mới có thể đường đường chính chính đến bên cậu. Anh ganh tị với người kia biết bao nhiêu, vì hẳn là Bảo Khánh coi trọng người kia nhiều lắm, nên mới hao tâm tổn sức ôm tâm sự lâu đến như vậy.
Chẳng biết đây là cái loại suy nghĩ gì nữa, nhiều khi Quang Đông rất ghét bản thân mình. Thật ra anh cũng không cần tình yêu đến mức tự hủy hoại tự trọng của bản thân như vậy. Nhưng đôi khi trong cơn say, có một người bên cạnh quan tâm, đôi lúc buồn bã, tương lai cứ mờ mịt trống rỗng, có một người tình nguyện ở bên cạnh lắng nghe, những thứ đó là chấp niệm của anh. Đã rất lâu rồi anh không được yêu thương như vậy.
Uống cho say, nằm xuống cạnh cậu, ngủ một giấc thật sâu rồi cho mọi thứ vào dĩ vãng, vì cơ bản những sự quan tâm đó có dành cho anh đâu. Vì những cái vuốt tóc, nắm tay, những lời thì thầm, đều là thói quen của cậu với người kia, còn anh chỉ vô tình nhận được rồi tự huyễn hoặc bản thân thôi.
Trịnh Trần Phương Tuấn, cậu đúng là may mắn lắm mới có được Bảo Khánh, vậy tại sao cậu lại không biết trân trọng em ấy ?
.
"Em đi đó nha, trông nhà giúp em, vài ngày nữa em về à"
"Đi đi, giữ sức khỏe nha"
Bảo Khánh kéo hành lí, bước lên máy bay trở về Việt Nam. Chẳng hiểu sao cậu cứ muốn lập tức bay về, chẳng biết muốn gặp ba mẹ, gặp bạn bè, hay gặp lại người cậu thương nữa. Thở hắt một hơi, nhắm mắt chờ cho chuyến bay dài trôi qua, cậu mơ về những điều quen thuộc . . .
.
"Cho em xin địa chỉ thằng Khánh đi anh"
"Mày gọi nó mà hỏi"
"Thôi, anh nói em nghe đi. Mà anh cũng đừng kể cho nó biết em đến đó nha, em chưa nói gì nó nghe hết"
"Mày tính chơi trò bất ngờ hả ?"
"Đâu có . . ."
"Đợi lát nữa anh gửi địa chỉ qua cho, bay hơi lâu nên sẽ mệt á"
"Dạ rồi, cũng sắp tới giờ bay rồi nè, em cúp máy đây"
Có hai chuyến bay, một từ Nga về Việt Nam, một từ Việt Nam đến Nga, cất cánh cùng lúc.
.
Phương Tuấn ít khi ngồi máy bay, lại chưa từng bay xa như thế bao giờ, cả người anh cứ lâng lâng đúng kiểu người trên trời vừa đáp xuống, tay chân cũng rã rời. Lang thang đón một chiếc taxi, anh đưa dòng địa chỉ đã thuộc nằm lòng cho tài xế, chuẩn bị di chuyển đến căn hộ xa lạ, nơi có bóng dáng thân thuộc mà anh nhớ da diết mỗi đêm.
Thời tiết ở đây lạnh thật, Phương Tuấn trốn trong chiếc áo khoác dày nhưng vẫn run cầm cập. Nhìn quang cảnh mới mẻ liên tục lướt qua bên ngoài cửa kính, tuyết rơi trắng xóa, những tòa nhà lộng lẫy, kiến trúc độc đáo và phong phú, anh toàn hoàn bị thu hút đến quên cả lo lắng.
Cái nơi thế này, không thích hợp với người như anh. Nhìn những cô gái xinh đẹp kia kìa, ba vòng bốc lửa, chân dài miên man, lòng anh ân ẩn một tia lo sợ, rồi thở phào. Thật may vì thằng nhóc của anh không bị đám chân dài đó mê hoặc, nếu không anh chẳng biết lấy gì để đọ với người ta nữa.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà xa lạ, Phương Tuấn đối chiếu địa chỉ thật kỹ càng, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc khác nhau. Anh bất an, do dự, bồn chồn lẫn hy vọng, anh không thể đoán được biểu cảm của Bảo Khánh lúc thấy mình sẽ như thế nào, mong rằng nó không quá tức giận rồi đuổi cổ anh ra khỏi nhà, nó sẽ không tuyệt tình đến thế đâu. Vuốt chiếc chuông kim loại lạnh buốt, anh do dự ấn vào, gần như là nín thở chờ đợi chiếc cửa kia bật mở.
". . . ."
"Anh là ai ?"
Phương Tuấn vội vàng đưa địa chỉ trong máy lên đối chiếu lại lần nữa, chẳng hiểu vì sao lại có một người lạ mặt xuất hiện trong nhà của Bảo Khánh. Chẳng lẽ . . .
"Quang Đông ?"
"Cậu biết tôi à ?"
"Tôi là Trịnh Trần Phương Tuấn"
Quang Đông bất động hồi lâu, rồi chợt cười rộ lên. Không biết nụ cười đó có ý gì, nhưng Phương Tuấn thật sự ghét lắm.
"Ồ ? Vào nhà đi"
.
"Anh, em về Việt Nam rồi, qua nhậu một bữa nha"
"Gì ?! Mày về ? Về Việt Nam á ?"
"Dạ, sao vậy anh ?"
"Thằng Tuấn nó qua đó rồi, anh còn cho nó địa chỉ nhà mày nữa, chắc nó tới rồi đó"
"Anh làm vậy là chết em rồi !"
.
.
.
End chap 11. am.
2:00 am.
12/3/20.
_Mộc_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip