Chap 6
Từng ngón tay xinh đẹp chuyển động trên dãy phím đàn, âm thanh phát ra như có như không ân ẩn một tia tức giận, đôi lúc lại lắng xuống đến não nề.
Bảo Khánh gục đầu, trán đè lên vài phím trắng khiến nó bật ra vài nốt nhạc chói tai. Trời lại mưa lất phất. Hơn ai hết, Bảo Khánh ghét mưa tận xương tủy.
Vì mưa khiến tâm trạng cậu tụt dốc không phanh.
Vì hôm nay mưa, nhưng người cậu thương không có bên cạnh.
Cảm xúc trong lòng cậu lúc này là một mớ hỗn độn. Cậu thật sự chẳng biết phải thế nào với Phương Tuấn nữa.
Giận ? Nếu là vậy, cậu giận anh một, lại giận bản thân mình mười. Cậu biết Phương Tuấn mặc dù anh lớn hơn cậu, dù anh luôn tỏ ra điềm đạm, biếng nhác, mặc sự đời. Nhưng Bảo Khánh có thể khẳng định rằng trong lòng Phương Tuấn có một sự bất an vô hình ngăn cách anh với mọi thứ xung quanh. Thật ra Phương Tuấn yếu đuối hơn cách anh thể hiện ra bên ngoài rất nhiều. Chẳng hiểu vì sao, nhưng cậu cảm nhận được Phương Tuấn rất cần cậu ở bên bảo vệ.
Là do anh có quá khứ đen tối khiến anh không thể tin tưởng ai, hay vì ở bên cạnh cậu nên anh mới gồng mình như vậy ?
Nói tóm lại, mọi thứ mà Bảo Khánh hiểu về Phương Tuấn bao lâu nay, thật ra chỉ là một phần cực nhỏ. Hay nói đúng hơn, Bảo Khánh chưa bao giờ thật sự hiểu rõ Phương Tuấn.
Hôm nay là ngày con mèo ngốc của cậu đi làm. Anh đã sớm cho cậu biết nơi làm việc của anh, cậu dự định sẽ chở anh nên con xe quen thuộc của cả hai, cùng nhau ăn sáng, cậu sẽ đưa anh đến nơi anh làm, trêu anh vài câu, lợi dụng sơ hở để bẹo cặp má phính đáng yêu rồi chào tạm biệt nhau.
Vậy đó. Những dự định ngọt ngào ấy, thế mà chẳng có cơ hội để thực hiện.
.
Sáng sớm, Phương Tuấn tự đi bộ đến bến xe buýt, an vị trên xe với bộ quần áo lịch sự và một cặp mắt thâm quầng như gấu.
Đêm qua anh không thể ngủ ngon giấc được. Thật ra thì cả tuần qua anh chưa hề có một giấc ngủ đúng nghĩa. Tiếng chuông cửa, tiếng tin nhắn, nhạc chuông điện thoại, những thứ đã từng là âm thanh của sự chờ mong, là dấu hiệu của đừng đợt tim đập rộn ràng, nay lại trở thành nỗi ám ảnh tột cùng. Đã một tuần nay, Phương Tuấn tắt âm điện thoại, phá hư chuông cửa, cố gắng giảm đến tối đa những âm thanh ấy.
Vì khi các âm thanh đó vang lên, lòng anh liền thấp thỏm chờ mong, rồi trở nên hụt hẫng khi nhận ra đối phương không phải Bảo Khánh.
Nó khiến anh mệt mỏi.
Đêm Phương Tuấn trằn trọc mãi, rồi bật cười. Từ bao giờ mà một tên nghiện ngủ như anh lại bị mất ngủ vậy ? Nghe cứ buồn cười làm sao. Đêm co người trên giường, anh nấp vào trong đống chăn mềm dày cộm, cứ vậy mà cười như dại rồi thiếp đi.
Phương Tuấn rất mến trẻ con, anh thường mơ về một gia đình hạnh phúc. Anh xây một ngôi nhà, có vợ, có con, sẽ là một cặp trai gái kháu khỉnh, một nhà bốn người sống bên nhau ấm áp, như vậy đã là quá đủ. Nhưng anh chợt nhận ra, có lẽ sự hạnh phúc đó đang dần lệch đi quỹ đạo ban đầu của nó. Vì cuộc sống nhàm chán của anh đã bị một tên nhóc bước vào, làm mọi thứ liên tục bị đảo lộn. Ban đầu đồng ý làm bạn cùng người ta, Phương Tuấn chỉ đơn giản là muốn làm tròn bổn phận, đến khi đối phương chán sẽ tự đi. Thế nhưng đâu ngờ được, càng nói càng hợp, bên nhau một thời gian ngắn mà cứ ngỡ đã qua nhiều năm.
Cứ tưởng chỉ như vậy an an ổn ổn, không ngờ lại phát sinh loại tình cảm quái dị này.
Phương Tuấn lo sợ điều đó sẽ lại xảy ra. Anh không còn đủ mạnh mẽ để chịu đựng thêm bất kì một nỗi đau nào nữa.
Ngày dài chỉ vừa mới bắt đầu, có hai con người ôm trái tim chằng chịt vết thương tiếp tục sống.
.
Lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài, Bảo Khánh biết rơi nước mắt vì người mình thương. Chia tay những người trước đối với cậu chỉ là thoáng qua, nhưng Phương Tuấn thật sự khiến Bảo Khánh đau đến ngạt thở. Nỗi nhớ nhung dày vò cậu, mái tóc mềm, đôi má phính, chiếc mũi nhỏ, giọng nói êm êm, Bảo Khánh nhớ đến dại cả người.
Rốt cuộc vẫn là không chịu được, lái xe đến chỗ làm của anh, đến lúc hoàn hồn lại thì bản thân đang đứng trước lớp của Phương Tuấn từ lúc nào.
Cậu nấp vào một bên, lắng nghe âm thanh đáng yêu mà mình nhớ nhung bao lâu nay vọng đến, ngắm nhìn con mèo mặt búng sữa trên bục giảng, Bảo Khánh cảm nhận được tim mình nhũn ra. Kia là người cậu yêu đó, anh đang cười rất tươi với những đứa trẻ ngồi ngay ngắn bên dưới, anh vẫn là anh hồn nhiên của cậu. Nhưng anh đã gầy đi, mắt anh xuất hiện quầng thâm, đôi môi cũng tái nhợt, anh gần như lọt thỏm trong bộ quần áo của mình.
Đầu Bảo Khánh chợt lóe lên một suy nghĩ, có lẽ vì xa cậu nên anh trở nên như vậy chăng ? Có lẽ . . . sự hiện diện của cậu cũng rất quan trọng đối với Phương Tuấn? Nhưng đó đều chỉ là sự suy đoán vô căn cứ, Bảo Khánh muốn tin, lại sợ phải hụt hẫng. Đành thôi.
Đánh xe về nhà, cậu lại như người mất hồn. Liên tục tự trách mình, vì sao cứ phải chạy đến đó tìm anh, nỗi nhớ hòa vào nỗi đau lại tăng lên gấp bội.
Đúng là, dù có thông minh cỡ nào, yêu vào thì cũng thành thằng khờ khạo thôi!
.
Phương Tuấn tan làm giữa trưa, dù gì cũng đang rảnh rỗi bèn đến chào hỏi các giáo viên khác.
"Chào chị, em là giáo viên thực tập mới ạ"
"À Phương Tuấn hả ? Ngày đầu thử việc ổn không em ?"
"Dạ ổn, tụi nhỏ đứa nào cũng dễ thương"
Anh cười thật tươi, bắt tay, tán dóc một lượt với mọi người, nhận được sự quan tâm khiến Phương Tuấn rất vui. Nhưng chợt có một người lên tiếng.
"À Tuấn, người hồi nãy là bạn em hả ?"
"Dạ ?"
"Cái người nam tầm tuổi em đó, nãy anh thấy nó lấp ló trước cửa lớp em nên lại hỏi thăm, nó nói không có gì rồi bỏ về mất tiêu"
Tim Phương Tuấn thịch một tiếng.
"Hồi nào ? Sao anh không nói em"
"Em đang dạy mà, không ấy gọi hỏi coi có chuyện gì không, anh thấy mặt nó buồn buồn như thất tình ấy"
"Dạ em cảm ơn. À, em hết việc rồi, em về trước nha mọi người"
Chạy nhanh ra ngoài bắt một chiếc taxi, Phương Tuấn lo lắng mãi không thôi, não anh căng ra hết mức, nhịp thở cùng dần thay đổi.
Bảo Khánh tới tìm anh ? Cậu không giận anh nữa sao ?
Nhưng chắc gì người đó đã là Bảo Khánh ?
Phương Tuấn cầm điện thoại, chần chừ mãi cũng chẳng dám gọi cho người kia, lòng rối như tơ vò. Anh sợ cậu không nghe máy, nhưng nghe rồi thì nói gì đây ? Hỏi vì sao em đến tìm anh à ? Hay mặt dày sấn tới trò chuyện như không có gì xảy ra ? Chuyện tới hơi đột ngột, anh vẫn chưa thể tiếp thu được. Đã một tuần kể từ ngày hai người cãi nhau, cũng là một tuần chiến tranh lạnh, Phương Tuấn không biết Bảo Khánh có còn muốn gặp mình nữa không.
Vì anh với cậu bây giờ không còn đơn thuần là hai người bạn nữa . . . Vì anh biết Bảo Khánh yêu mình, vì anh biết có lẽ anh cũng vậy.
Thế nên mới khó xử.
"Cậu ơi, tới nơi rồi"
Tiếng tài xế làm Phương Tuấn hoàn hồn, thoát khỏi mớ suy nghĩ loạn xạ kia, lúc này anh mới hốt hoảng nhận ra mình đang ở đâu.
Chung cư nhà Bảo Khánh.
.
.
End chap 6.
T7, 30/11/19 _ 11:40 am.
Tadaaaa :3 Hình như hơi ngắn hả mọi người :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip