Chap 8
Hai tuần trước, mẹ của Bảo Khánh về nước với ý định sẽ đón cậu sang đó định cư. Đó là điều mà Bảo Khánh từng rất chờ mong.
Nhưng hôm ấy, trước sự ngỡ ngàng của mẹ, cậu ngập ngừng từ chối.
Cũng chẳng hiểu thế nào nữa, nhưng cái ước mơ được vi vu Châu Âu, chơi bời học hành, sống một cuộc sống thoải mái không ràng buộc đột nhiên không còn hấp dẫn với Bảo Khánh nữa rồi. Khi nghe lời đề nghị của mẹ, lòng Bảo Khánh chỉ là một khoảng không trống rỗng. Rồi bất chợt một suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.
"Sống mà không có Phương Tuấn sao ?"
Mặc dù hiện giờ hai người không còn gặp nhau như trước, nhưng cái suy nghĩ sẽ không còn được hít thở chung một bầu không khí với anh nữa - khiến cậu cảm thấy chơi vơi.
Sẽ làm sao khi cậu đột ngột nhớ anh ? Làm sao nếu như Phương Tuấn đổi ý muốn gặp cậu ? Nếu như mọi thứ xung quanh thiếu đi hình ảnh người con trai ấy, cuộc sống sẽ vô vị đến mức nào ?
Bảo Khánh từ chối mẹ, gạt bỏ cái ước mơ đã từng rất đẹp của mình. Ừm, chính là đã từng, còn bây giờ, ước mơ hiện tại của cậu chỉ có mỗi Phương Tuấn. Đó là một điều ước viễn vông, nhưng biết làm sao được ? Lỡ yêu rồi . . .
Từ hôm gặp Phương Tuấn đến nay cậu vẫn cứ thắc mắc mãi. Đều do cậu quá tức giận mà không suy nghĩ cho kỹ, vì sao Phương Tuấn lại có thái độ đó với mình ? Rõ ràng anh không phải chán ghét, cũng không có ý kỳ thị xa lánh, mà ngược lại còn có vẻ rất thích nữa. Bảo Khánh thật sự không thể hiểu được, rốt cuộc thì Phương Tuấn đang nghĩ gì.
Đã vài tháng trôi qua kể từ cái hôm anh và cậu chính thức chiến tranh, sự im lặng tàn phá tinh thần cả hai người, lúc nào cũng dằn vặt và đau khổ.
Yêu. Là phải nếm qua cái vị đăng đắng cùng chua chát trước khi chạm được tới sự ngọt ngào. Nhưng cũng có người đã trải qua hết thảy cay đắng nhưng lại chẳng thể chạm được tới cái ngòn ngọt mình mong muốn. Vì vậy, yêu cũng chính là đánh cược.
Lần này, Bảo Khánh muốn cược một ván lớn. Được thì có tất cả. Còn nếu không ?
Mất tất !
.
"Anh Tuấn Anh, rảnh không ?"
"Vụ gì ?"
"Tính nhờ anh làm giúp cái này"
"Đi bắt cóc thằng Tuấn về đây hả ?"
"Khùng, em đâu có bệnh"
"Chứ sao ?"
Bảo Khánh thì thầm một tràng vào tai Tuấn Anh, chẳng biết nói gì đó mà mặt anh có vẻ bất ngờ lắm. Xong xuôi còn hỏi lại một lần nữa, vẫn chưa tin vào tai mình.
"Mày tính vậy thiệt hả Khánh ?"
"Dạ"
"Anh chưa biết kết quả ra sao, nhưng mà trước mắt đứa chịu thiệt đầu tiên là mày đó"
"Em hết cách rồi . . ."
Tuấn Anh vỗ lên vai Bảo Khánh, ngầm đồng ý, sau đó lắc đầu chán nản.
"Coi lũ trẻ nó yêu nhau kìa trời !"
.
8h sáng một tuần sau, Bảo Khánh lên máy bay đến Nga.
Hôm đó rơi vào thứ bảy, Phương Tuấn được nghỉ ngơi ở nhà, ngủ say trong đống chăn dày cộm. Căn phòng tối om, chỉ có tiếng thở đều đều và tiếng điện thoại rung từng hồi. Phương Tuấn bị dọa cho tỉnh, theo thói quen loay hoay muốn tắt điện thoại, cái tên Tuấn Anh hiển thị trên màn hình khiến anh ngập ngừng một chút.
"Em nghe anh ơi"
"Mày còn đang ngủ luôn hả ?"
"Dạ, nay em được nghỉ mà anh"
"Ừa mà, lát mày rảnh không? "
"Chi vậy anh ?"
"Qua nhà anh, dọn bớt đồ mày về dùm anh cái, chật chội quá trời, kín cái phòng khách của tao luôn"
"Đồ gì anh ? Em có để gì ở nhà anh đâu ?"
"Không, đồ mày trong nhà thằng Khánh nè, nó đi nước ngoài không ở đây nữa, đồ của mày nó kêu anh giữ rồi đưa lại cho mày"
Phương Tuấn đột nhiên im bặt, cảm giác hụt hẫng đột ngột ùa đến khiến đầu óc anh ngưng trệ. Môi run run một lúc lâu mới khó khăn nhả ra từng chữ.
"Khánh . . . nó đi đâu ạ ?"
"Nó đi Nga với mẹ nó hay sao á, mà chắc qua đó sống luôn, bữa nó nói tháng sau đó mới đi mà ai ngờ đâu đi gấp vậy"
Phương Tuấn nuốt khan, cổ họng anh đắng ngắt, việc hít thở lúc này bỗng trở nên thật khó khăn.
"Nó, nó đi rồi ạ ?"
"Đi hồi nãy, chắc giờ lên máy bay rồi. Giờ mày qua dọn đồ giúp anh nha"
Anh không đáp, đột ngột cúp máy, ngồi trên giường thất thần một lúc lâu, không động đậy, cứ như một pho tượng sống.
Hôm qua Phương Tuấn mơ một giấc mơ. Mà không, thật ra hôm nào anh cũng mơ về cùng một thứ. Anh thấy mình và Bảo Khánh của lúc trước, như hình với bóng. Anh như nghe được cái giọng cằn nhằn mỗi lúc mình đổ bệnh, hay những câu nói dỗ ngọt khi cậu lỡ lời làm anh không vui. Hương thơm từ lồng ngực ấm áp như còn vương vấn đâu đây, cả cái bàn tay to lớn len lỏi vào từng lọn tóc anh mà nghịch ngợm, đồng điếu lấp ló mỗi lúc cậu cười rộ lên.
Hai mắt anh cay xè, sống mũi chua xót, một rồi hai giọt trên khóe mắt chực chờ lăn xuống. Tay anh càng lau, nước mắt rơi càng nhiều, thấm ướt cả khuôn mặt trắng nõn, len lỏi vào làn môi mặn chát.
Vậy mà đi rồi . . .
Cứ vậy mà đi mất, chẳng nói gì, chẳng cho mình hay biết gì cả.
Càng nén lại thì tim càng đau dữ dội hơn, Phương Tuấn gục đầu khóc nấc lên, không kìm nén, không dối lòng, cứ như vậy mà nức nở như đứa trẻ.
Cuối cùng thì Bảo Khánh cũng bỏ cuộc rồi, cậu không còn đủ kiên nhẫn để theo đuổi một con người cố chấp nữa, rốt cuộc cũng bỏ rơi anh rồi.
Phương Tuấn từ đau lòng chuyển sang tức giận. Anh giận Bảo Khánh vì sao không cố kiên nhẫn thêm chút nữa, giận bản thân lúc nào cũng cố chấp và ỷ lại, cứ tưởng rằng sẽ có một người bằng lòng ở phía sau chờ đợi mình mãi. Cuối cùng vẫn cứ là đau lòng không ngớt, trái tim như bị bóp nghẹn, nhức nhối.
Thì ra, cảm giác bị vứt bỏ là như thế. Mới hôm qua còn nghĩ tới những thứ xa xôi thật đẹp.
Chỉ mới hôm qua, vậy mà giờ đột nhiên chỉ còn lại một mình . . .
.
.
.
End chap 8.
T7, 21/12/19 _ 14:08.
_ Mộc _
Mấy nay bạn Tứn về quê chơi chắc Bẩu Khắn nhớ lắm nhở :))) Up story Có chàng trai viết lên cây đồ :)) Này thì "Ngày cô ấy đi theo chân mẹ cha, chàng trai bơ vơ từ xa, trong tim hụt hẫng như mất một thứ gì . . ." :))
Nói chứ, mấy cô muốn chap sau như nào ? Cmt cho tui biết điiiii.
Không liên quan cơ mà thấy cái ảnh tui để trên đầu fic không ? Xem cái clip đó mà quắn quéo từ qua tới giờ ><
Cre ảnh : Lee Link Channel
Edit ảnh : daythuyenjack.kicm_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip