Chap 9

Chuyện là mình khá thích Quang Đông nên mang vào fic luôn. Hy vọng mọi người đọc với tâm thế thoải mái, đừng ác cảm với Đông nhen, Đô Đô vô tội.

Với cả đây là chap chủ yếu để ra mắt nhân vật mới, nên cũng không có nhiều thứ để đọc đâu, mọi người chờ thêm chap kế nhen.

.

Tiết trời hai độ, thế mà trên người Bảo Khánh chỉ vỏn vẹn một chiếc áo thun mỏng tang, đã vậy còn ngốc ngốc như nào lại chọn cuốc bộ trên con đường vòng xa nhà. Chẳng qua cũng chỉ là muốn đi cho khuây khỏa, nhưng khổ nỗi một chút thoải mái cũng không có được, còn ôm thêm phiền muộn trong lòng. Nhớ hơi ấm của một người, nhớ vòng tay, nhớ giọng nói, đôi mắt ti hí, cái thói lười biếng khó bỏ, bỗng nhiên giữa cái lạnh giá như thế, trái tim lại không ngừng thổn thức. 

Dừng chân trước một cửa hàng nhạc cụ nho nhỏ, Bảo Khánh bị cách bày trí và không gian ấm áp bên trong thu hút, có lẽ vì quá lạnh, hoặc cảm thấy có một điều gì đó đang thôi thúc, cậu quyết định tiến vào đó.

Từng luồng ấm áp bao lấy cơ thể lạnh buốt, ánh sáng vàng nhàn nhạt phủ khắp nơi, cách bày trí hiện đại được phủ lên lớp áo cổ điển làm người ta say mê. Quan trọng hơn hết, đâu đó bên trong cửa hàng vang lên một giọng hát khe khẽ.

"Hãy tìm cho anh chỉ một trong muôn lý do để ngừng yêu em

Như cái cách em đã xem chuyện mình kết thúc

Mà anh vẫn cố chấp đến cùng . . ."

Xem, không ngờ đến tận đây mà cũng gặp được đồng hương. Nhưng để ý cái lời kia kìa, đau lòng như thế, lại giống cậu như thế. Bao nhiêu sự đồng cảm thoáng chốc bốc lên bừng bừng, Bảo Khánh muốn trò chuyện với người kia, hoặc chỉ chào hỏi vài câu thôi cũng đủ, trái tim cậu đòi hỏi được vỗ về ngay lúc này.

"Xin lỗi ?"

Giọng hát có chút lạc đi trước khi ngừng lại, Bảo Khánh cảm thấy có lỗi, chắc cậu vừa làm người ta giật mình rồi.

"Sorry, tôi mãi hát nên không để ý. Welcome . . . quý khách !"

Bảo Khánh phụt cười vì cái cách nói chuyện nửa nạc nửa mỡ kia, anh chàng đó đúng là bị dọa một tí rồi.

"Tôi vào được một lúc rồi, thấy cậu say sưa quá có lẽ không thấy tôi, nên --"

"Xin lỗi, xin lỗi, để tôi đưa cậu qua đó xem nha"

Cậu chàng lóng ngóng lách người đi trước, miệng thì cứ liên tục xin lỗi. Bảo Khánh cũng chẳng để tâm mấy, chăm chú xem từng loại đàn trước mắt, đôi lúc ngẫu hứng đánh lên một khúc điêu luyện khiến người bên cạnh tròn mắt há hốc.

"Cậu . . . còn nhỏ mà giỏi ghê nha"

"Đâu có, tôi quen tay thôi. Mà nè, cậu có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi đấy, sao cậu dám bảo tôi còn nhỏ hửm ?"

"Nhỏ hơn á hả ? Cậu nhỏ hơn thì có, trông mặt trẻ thế này mà"

"Cậu nghĩ nhìn cậu chững chạc lắm à ?"

Bảo Khánh nhìn lướt qua chàng trai, chiều cao và vóc dáng thì tương đối ổn định đấy, nhưng cái khuôn mặt non choẹt kia lại khiến cậu có suy nghĩ khác, không thể nào lớn hơn cậu được.

"Tức chết !"

Người kia lôi từ trong áo khoác chiếc thẻ nhân viên, có đầy đủ họ tên và ngày tháng năm sinh, đắc ý đưa ra trước mặt Bảo Khánh làm bằng chứng.

"Lương Trần Phú Thiện, 12/2/1996 ?????"

"Đấy !"

Ồ thì ra đúng là lớn hơn cậu tận ba tuổi. Nhưng . . .

"À . . . tôi hơn cậu hai tuổi đó Khánh"

"Sao cơ ?"

"Tôi nói là tôi hơn cậu hai tuổi, tôi sinh 97 đó nha"

"Đừng có mà gạt tôi"

"Gạt hồi nào, nhìn đi nè"

Hình ảnh ngày ấy hiện rõ mồn một trước mắt Bảo Khánh, cậu thấy Phương Tuấn lúc đó, xa lạ nhưng gần gũi, Phương Tuấn ngày còn là của cậu . . .

Trùng hợp thay, cậu lại được gặp một người con trai khác, với cùng một sự hiểu lầm, nó khiến cậu bị choáng ngợp.

"Hey ?"

"Hửm ? Nhưng nhìn anh trẻ con thế kia"

"Gì mà trẻ con ? Cậu sinh năm bao nhiêu đấy ?"

"Năm 99"

"Bé hơn tôi ba tuổi đấy nhá"

"Vậy . . . Phú Thiện ?"

"Ừa, Phú Thiện, nhưng mà cậu gọi là Quang Đông cũng được"

Bảo Khánh khoanh tay nhìn Quang Đông ra cái vẻ thân thiện, biết chắc chắn anh chàng vẫn ghim chuyện mình bảo anh ta trẻ con, vì thế máu trêu chọc trong người đột nhiên tăng lên.

"Quang Đông ? Đông Đông ? Đô Đô ? Bé Đô trưởng thành rồi ấy hả bé ơi ?"

Quang Đông có vẻ tức tối lắm, nhưng ngước mặt lên vừa vặn thấy chiếc camera liền thở dài quay lưng.

"May cho cậu là đang ở cửa hàng đó, tại tôi không muốn phá khách thôi, không lại bị trừ lương thì toi"

Bảo Khánh vậy mà cười thật sảng khoái, hình như . . . có chút thoải mái trong lòng.

Ở giữa đất nước này, dưới cái lạnh buốt da và cả cơ thể trĩu nặng vì sầu não, việc vô tình gặp được một người đồng hương như tiếp thêm cho Bảo Khánh thật nhiều sức mạnh. Huống hồ đây còn là một chàng trai hiền lành, linh hồn tổn thương của cậu thoáng chốc được xoa dịu. 

"Đông, em muốn coi cây đàn bên kia"

. . .

Việt Nam, ba giờ sáng. 

Phương Tuấn vẫn thao thức, đôi mắt cũng trở nên mỏi nhừ vì hoạt động quá lâu trước máy tính. Đã lâu rồi anh không chơi game, vì người kia không cho phép, lúc nào cũng càu nhàu như ông cụ non.

Nhưng Phương Tuấn thích như thế.

Rời xa cha mẹ từ sớm, năm 16 tuổi anh bước ra đời, một mình lên thành phố lập nghiệp, từng làm qua không biết bao nhiêu công việc từ nặng tới nhẹ, chịu đủ loại ấm ức buồn tủi, tuyệt nhiên chưa từng tìm ai để than thở nửa lời. Thế rồi Trời cũng cho anh gặp Bảo Khánh, thằng nhóc nhỏ tuổi thích bắt nạt anh, nhưng cũng chính nó hết lời an ủi anh, dùng hành động chứng minh cho anh thấy tấm lòng của nó. Nó yêu thương anh bằng cách riêng của nó, nó vụng về chăm sóc anh, làm anh cảm thấy nó thật sự rất quan trọng.

Phải, cũng vì anh xem nó như một người đặc biệt, nên anh mới sợ vượt quá ranh giới với nó. Bảo Khánh nó có tất cả, một tuổi trẻ rực rỡ, vẻ ngoài thu hút, gia đình khá giả, tài giỏi và hiểu chuyện, nó làm anh cảm thấy mình nhỏ bé biết bao, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy đố kị với nó cả. Người ta nói "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở" không phải sao ? Anh vẫn luôn lo sợ, rồi sau khi anh trao tình cảm này cho nó, nó sẽ chóng bị thu hút bởi những con người khác, sẽ quên mất anh. 

Đôi lúc Phương Tuấn rất đắc ý, vì giữa đám người trầy trật theo đuổi nó, nó lại vô tư chọn anh. Nhưng cũng vì đó mà trở nên lo sợ, sợ nó sẽ thay đổi, sẽ rời bỏ anh, vì nó thu hút, và có quá nhiều phương án để chọn lựa. Nói cách khác, nó đào hoa.

Lo ngược lo xuôi, rồi nó đi thật. 

Ở nơi gọi là Moscow đó, nơi nước Nga xa hoa lộng lẫy, nó tự do bay nhảy ở chân trời kia và chẳng vướng bận gì cả. 

.

.

End chap 9.

22/2/20.

11:11 pm.

Mình vừa thay ảnh bìa và tên truyện đó, mong là nó không làm mọi người khó chịu.

Còn một điều nữa, mình khá thích Quang Đông, bạn ấy cũng mang một vai trò khá quan trọng, hy vọng mọi người không ác cảm khi có thêm nhân vật mới nhé.













Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip