Chương 17
Mùa thu về rồi, những cơn gió heo hút nhẹ nhàng thoảng qua mang theo một chút hơi lạnh của sương sớm, lạnh lẽo giống như lòng người hiện tại vậy.
Đường Hân Nghi mặc một chiếc quần jeans và áo cao cổ, bên tay phải cầm theo một gói quà, dáng người mảnh mai đứng trước cổng sắt lớn của trại giam.Cảnh tượng này cộng thêm sự lạnh lẽo của gió mùa thu, giống như lòng cô bây giờ vậy, đều lạnh lẽo và cô tịch.
Đường Hân Nghi mỉm cười.
Hôm nay cô là đến thăm Hàn Trạch Minh.
Nếu nói đoạn tình cảm cô dành cho hắn đã dứt thì là không đúng mà phải nói là trái tim cô bây giờ đã bình lặng rồi, đến nỗi bốn mùa xuân, hạ, thu, đông bốn vẻ như một.
Đường Hân Nghi gặp Hàn Trạch Minh vào một buổi sáng mùa thu của năm năm trước, cũng là vào tiết trời lạnh lẽo như vậy, hắn đã khoác cho cô chiếc áo của mình. Chính giây phút này cô đã động tâm. Tuy lần gặp gỡ ấy là một sự sắp đặt nhưng khung cảnh lại đẹp biết bao.
Không ngờ rằng năm năm sau cô và hắn lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Đường Hân Nghi trong chốc lát đã ngồi tại vị trí thăm người người thân.
Hàn Trạch Minh hai tay bị còng bước đến ngồi xuống trước mặt cô.
Sự yên lặng diễn ra trong vài phút.
Đường Hân Nghi muốn ngắm nhìn gương mặt đã ba năm không gặp. Còn Hàn Trạch Minh thì chỉ biết im lặng không nói gì.
- Anh vẫn khỏe chứ?
Đường Hân Nghi lên tiếng bắt đầu cuộc nói chuyện.
- Anh vẫn ổn, - Hàn Trạch Minh trả lời - Còn em?
- Em cũng vậy thôi.
Ngập ngừng một lúc, Hàn Trạch Minh ấp úng hỏi, - Con...chúng ta...
Đường Hân Nghi gượng cười,
- Hôm nay em đến cũng vì muốn nói với anh chuyện này. Em đã sinh rồi, là con trai, tên là Đường Quân, nó đã hai tuổi rưỡi rồi.
Hàn Trạch Minh nghe đến tên con trai cũng chỉ im lặng cui đầu mà tự cười vào bản thân. Hắn làm gì có tư cách nhận đứa con này chứ. Thậm chí chính hắn suýt chút giết cả hai mẹ con cô.
Đường Hân Nghi lại tiếp tục nói,
- Em đến có đem cho anh vài thứ, đều đã dưa vào cả cho anh rồi. Cố gắng cải tạo thật tốt, nếu anh được ra ngoài, em sẽ dẫn con đến gặp anh.
Nói xong, còn chưa để Hàn Trạch Minh đáp lời, Đường Hân Nghi đã đứng dậy,
- Đến giờ em phải về rồi, anh nhớ chăm sóc tốt bản thân. Tạm biệt.
Sau đó liền rời đi không ngoảnh lại.
Đường Hân Nghi chạy ra đến bên ngoài, ngẩng đầu lên nhìn màu xanh tươi mát của bầu trời mà mỉm cười nhẹ nhàng. Hiện tại cô đã có Đường Quân rồi, trong tâm đã sớm không còn cái lạnh lẽo ấy, cô phải thật vui vẻ ở bên cạnh con trai thật lâu dài.
.
[ Cạch - Rầm ]
- Hưm...
Mã Gia Kỳ ôm Đinh Trình Hâm trong tay, điêng cuồng mà cưỡng hôn cậu.
Từ lúc vào thang máy trong gara anh đã như tên điên mà lao vào ngấu nghiến cậu, giống như con sói đói đang vồ lấy con mồi vậy. Đinh Trình Hâm có đẩy cách nào, dùng sức bao nhiêu cũng không thoát được.
- A!
Mã Gia Kỳ ôm hôn liên tục xoay người không cẩn thận khiến eo của Đinh Trình Hâm va vào cạnh bàn. Lúc này anh mới bình tĩnh được một chút, cậu cũng có cơ hội được hít thở một lần.
- Anh...nổi điên gì vậy? Anh...ức chế lắm hả?
Đinh Trình Hâm vừa thở vừa dở giọng mắng người.
Mã Gia Kỳ không đáp mà dường như những gì cậu vừa nói anh cũng không tiếp thu được.
Mã Gia Kỳ hiện tại thực sự mất kiểm soát rồi!
Anh không nói không rằng trực tiếp lôi Đinh Trình Hâm còn đang cố thở thêm vài giây vào phòng ngủ, ném mạnh cậu lên giường, dùng cả cơ thể nằm đè lên người cậu sau đó lại lần nữa cưỡng hôn.
Đinh Trình Hâm lần nữa rơi vào tư thế bị động, cố gắng dùng hết sức lực của mình, đẩy mãi mới khiến Mã Gia Kỳ ngừng lại một chút. Lần này cậu có kinh nghiệm rồi, không cần thở nữa, trực tiếp nói thẳng luôn!
Đinh Trình Hâm bỗng dưng hạ giọng, nói:
- Kỳ gia, anh có thật sự muốn thì cũng phải bình tĩnh một chút chứ? Hay là, chúng ta chơi một trò chơi đi?
Mã Gia Kỳ vừa nghe xong câu đó, bỗng cảm giác được phía dưới có gì đó...cấn? Anh cau mày, dùng hai tay chống người nhổm dậy, ánh mắt liếc xuống phía dưới, sau đó lại nhìn vào gương mặt đang vui vẻ của cậu.
- Đây là trò chơi mà em nói sao? Súng?
Đúng, là súng! Đinh Trình Hâm không biết lấy từ đâu một khẩu súng ngắn hướng nòng súng vào bụng anh, còn đang trong tư thế chuẩn bị bắn nữa chứ!
Đinh Trình Hâm cười đến khoái chí, - Phải! Anh chơi không?
Vốn tưởng Mã Gia Kỳ sẽ đứng dậy, nhưng không! Anh nhếch môi, bỗng nắm lấy tay của cậu, bóp một cái!
...
Không có đạn!
Mã Gia Kỳ càng cười tươi hơn. Đinh Trình Hâm thì bị dọa một phen hú vía.
- Sao...lại không có đạn? - Đinh Trình Hâm
- Sao vậy? Muốn giết anh à? - Mã Gia Kỳ
- Không...không...Nhưng nếu nó có đạn thật thì sao? - Đinh Trình Hâm
- Yên tâm đi, - Mã Gia Kỳ, - Anh không dễ chết thế đâu.
Đinh Trình Hâm không nghĩ nhiều nữa mà cũng ậm ừ cho qua. Thật là dọa chết cậu rồi! Khẩu súng này là lúc ở trên xe cậu vô tình nhặt được, sẵn tiện đùa vui một chút với anh thôi. Ai ngờ anh lại dám bắn thật chứ? May mà không có đạn.
Đinh Trình Hâm thở phào nhẹ nhõm.
Khoan đã! - Đinh Trình Ham như nhận ra gì đó. Gương mặt khó hiểu nhìn Mã Gia Kỳ đang nở nụ cười nham hiểm kia.
- Mã Gia Kỳ! Anh đã biết tôi giấu súng rồi đúng không? Anh cố ý mà!
- Tiếc là em ngộ ra quá muộn rồi.
Sau câu nói đó, phòng ngủ của Đinh Trình Hâm liền trở thành một không gian vô cùng ám muội.
.
Sáng hôm sau,
- MÃ GIA KỲ, ANH ĐI CHẾT ĐI CHO TÔI!
Trong căn hộ của Đinh Trình Hâm, một người ngồi yên ở trên giường không thể bước xuống thì liên tục mắng, một người thì vui vẻ nấu ăn mặc cho người bị mắng kia chính là mình.
Từ đó cũng bắt đầu những ngày tháng hạnh phúc bên nhau của Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm.
---------------------------------------------------------------------------------
Hoàn truyện!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip