Chương 18: Ai sẽ đợi ta? 3

Nửa năm sau khi Tư Không Thiên Lạc không có tin tức, Bắc Ly thay đổi vương vị. Hoàng đế lúc bây giờ Tiêu Sở Hà lật lại chiếu chỉ truyền ngôi lúc trước của Minh Đức đế, nhường lại ngôi vị cho Tiêu Sùng. Chấm dứt sự trị vì của mình trong nửa năm, là vị hoàng đế có thời gian cai trị ngắn nhất lịch sử. Chỉ trong nửa năm đó, phản loạn dẹp sạch, thay đổi triều đình, chấm dứt triệt để tình trạng ô quan, tham quan, đổi mới những chính sách cho đất nước, cuộc sống vạn dân trên Bắc Ly, kể cả những vùng biên cương đều vô cùng tốt đẹp, được trăm dân muôn họ kính ngưỡng.

Tiêu Sùng lên ngôi, lấy niên hiệu Sùng Hà.

Sùng Hà năm thứ nhất, Tiêu Sắt tìm Tư Không Thiên Lạc suốt Giang Nam, không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào.

Sùng Hà năm thứ hai, hơn 10 thành trì phía Tây đã mài mòn chân hắn, nhưng Tiêu Sắt vẫn kiên trì, chưa từng ngừng nghĩ, mỗi nơi đi qua đều sẽ tá túc lại hơn một tháng để tìm người.

Sùng Hà năm thứ 3, Tiêu Sắt đang ở phía Bắc bất chợt nghe tin người ở Tuyết Sơn, hắn ngựa không ngừng vó đặt chân lên đỉnh núi quanh năm tuyết đóng thành tầng, lạnh đến thấu xương.

Người đúng thật là đã từng tới đó, lúc hắn đến, vết thương trên thân những con sói đó chính là vết tích của Ngân Nguyệt thương, hắn sẽ không bao giờ nhận nhầm. Nhưng một lần nữa Tiêu Sắt lại đến muộn, nàng ấy đi rồi.

Dưới chân núi Tuyết Sơn có một ngôi làng nhỏ, mà vẻ ngoài Tiêu Sắt thật sự rất nổi bật làm người dân ở đó hết kẻ nhìn qua lại tới người nhìn lại. Một ông lão phúc hậu thấy hắn cầm kiếm, rất giống người học võ liền hỏi chuyện:

"Cậu đến đây bắt sói à?"

Tiêu Sắt ngẩn người, hồi lâu cũng không trả lời được.

Ông lão cười haha, chỉ chỉ thanh kiếm hắn cầm trên tay :"Nửa tháng trước có cô gái cầm cây thương rất dài đến đây tìm thuốc, sau đó thuận tiện giúp ngôi làng nhỏ này giết cả ổ sói lên tới 50 con"

Tiêu Sắt bừng tỉnh, cầm chặt lấy tay ông lão dùng sức :"ông có biết cô ấy làm gì và đi hướng nào không?"

Vì kích động nên lực của hắn không hề nhẹ, siết đến nỗi lão phát đau, ông vỗ mạnh tay Tiêu Sắt càm ràm :"Hừ, không có lễ phép à, cô ấy lên núi tìm Tuyết Liên, có ở lại nhà lão hai ngày"

"Tuyết Liên? Thuốc" - Tiêu Sắt lẩm bẩm :"Chẳng lẽ nàng ấy bị thương sao?"

"Uầy, thương thế gì. Khỏe như trâu ấy." - Ông cười tít mắt :"Cô bé ấy ngoan lắm, hái được thuốc rồi thì cảm tạ ta rất nhiều, còn nói đợi bằng hữu khỏe lại thì sẽ từ Đông Cập đến đây thăm đó"

Đông Cập, thì ra nàng ấy ở đó. Ba năm rồi, cái hắn đợi, chính là lúc này. Thì ra cảm giác được sống lại cũng chỉ có vậy. Cảm giác sắp được gặp lại nàng, lần này, dù cái giá phải trả là gì, hắn cũng chẳng màng nữa.

Trong 3 ngày, Tiêu Sắt đến Đông Cập, đi ngày đêm không nghỉ, đã thay đến 3 con ngựa trong suốt chặng đường.

Đông Cập, phía đông giáp biển, cư dân không phải quá đông đúc nhưng cung chẳng phải ít, muốn tìm một người e là không phải dễ dàng. Nhưng hắn không ngại, khắp Bắc Ly hắn vẫn tìm, huống chi là một Đông Cập nhỏ nhoi.
__________________________________

"Lạc Lạc, muội lại đang nấu thuốc à?"

Tư Không Thiên Lạc quay sang nhìn người đàn ông, nàng đứng dậy chạy nhanh đến đỡ lấy hắn ngồi xuống bàn đá bên cạnh.

"Biểu ca, huynh lại không nghỉ ngơi tử tế, ra đây làm gì?"

Hắn thở dài, xoa lấy đầu nàng :"Tuyết liên muội hái về đã chữa vết thương cho ta rất tốt rồi. Ba năm rồi, ngày nào ta cũng phải uống mấy liều thuốc này"

Nàng khẽ cười, nhìn sắc mặt của hắn đã tốt lên, liền nói :"Vậy từ nay muội không nấu nữa. Phải rồi, hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài dạo đi"

"Được, nghe muội"

Tư Không Thiên Lạc đỡ lấy Chu Kính Huyền ra ngoài, hai người vô cùng nổi bậc so với xung quanh, nữ tử đẹp theo kiểu phóng khoáng, lại không mất đi nét dịu dàng. Còn nam tử tuy nhìn nét mặt trắng nhạt, có vẻ mất sức sống hơn nhiều nhưng rõ ràng là một khuôn mặt phong hoa, tài tử và nho nhã. Họ đi bên cạnh nhau, bất kì ai nhìn vào cũng thốt lên.... Phu xướng phụ tùy.

Tất nhiên, cũng có người không nghĩ như vậy.

Có một điều gì đó đã thôi thúc Tiêu Sắt nhìn ra ngoài. Hắn dĩ nhiên cũng làm vậy, giữa dòng người vội vã, hắn cuối cùng cũng gặp nàng...., cùng một người khác. Từ đầu đến cuối, nàng ấy chỉ đặt đôi mắt lên kẻ bên cạnh, vạn vật xung quanh như lu mờ đi, trong mắt họ chỉ có đối phương. Hắn trầm mặc cúi đầu, đôi đũa trên tay bị nội lực làm cho biến thành bột gỗ. Tiêu Sắt nhếch môi, thôi vậy, đến một người thì giết một người là được.

Hắn đứng lên, đặt một thỏi bạc xuống, đi ra ngoài.

Cảm nhận được sự bất an của người bên cạnh, Chu Kính Huyền khẽ vỗ vỗ lên tay nàng :"Sao lại bất an vậy?"

Nàng lo lắng níu lấy ống tay áo :"Muội giống như... đã nhìn thấy người quen"

Vừa thốt lên lời đó, Tư Không Thiên Lạc liền lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Chu Kính Huyền mỉm cười :"Nhưng chắc là sai rồi, người đó chỉ muốn quyền lực mà thôi. Mà muội, còn chẳng xứng là lựa chọn nhất thời"

Hắn hiểu được. Ba năm trước gặp nàng, Tư Không Thiên Lạc bị người của triều đình đuổi giết, hắn cũng vì cứu nàng lần đó mà mới lưu lại nội thương đến tận giờ, nếu không nhờ Tư Không thành chủ, e là mạng hắn cũng đã sớm mất. Chu Kính Huyền khẽ vỗ nhẹ lên đầu nàng.

"Trời lạnh rồi, về thôi. Ta nấu cơm cho muội"

"Đa tạ biểu ca, muội lại có lộc ăn rồi"

Bước chân của họ trở về căn nhà khi trước, mà phía sau, cũng có một người lặng lẽ đi theo.

Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ, sáng hơn bất kì khi nào ở Thiên Khải.

Tư Không Thiên Lạc đẩy nhẹ cửa ra ngoài, Tiêu Sắt đã đứng đợi ở đó hồi lâu. Hai người nhìn nhau, ăn ý cùng rời khỏi đó.

Bên bờ biển lạnh lẽo, hai bóng dáng chồng lên nhau, tuy hai mà một.

Tiêu Sắt nhìn người bên cạnh, hắn vốn muốn nắm lấy tay nàng, nhưng lại bị nàng vô thức né tránh.

Hắn nuốt nước miếng, ánh mắt chua sót, hồi lâu mới nói :"Ta đã tìm nàng rất lâu, Thiên Lạc, chúng ta trở về được không?"

"Về?" - Nàng quay đầu nhìn thẳng vào Tiêu Sắt :"Về Thiên Khải à?"

"Không, không, lần này chỉ cần nàng muốn, nơi có nàng chính là nhà của ta"

Nàng ngẩn người, ánh trăng kia thật sáng, khác với Thiên Khải, dù sáng thế nào cũng có một tầng mây che lấp. Hai nơi khác nhau, vì thế, mọi thứ cũng đều khác nhau, có những thứ chẳng thể cứu vãn được nữa.

"Tiêu Sắt, ta chỉ muốn ở lại đây, như ba năm trước đây, bình đạm lánh đời mà sống một cách thản nhiên"

Ánh mắt hắn lóe lên, chợt nhớ đến người nam tử kia, liền bật cười trào phúng :"Cùng với hắn à?"

"Ai cũng không quan trọng nữa"

Tư Không Thiên Lạc nhìn hắn, đôi mắt nàng trong sáng đến nỗi hắn thấy được chính mình trong đó, chật vật đến đáng thương. Nhưng không quan trọng, hắn đến đây để đưa nàng về, không cần thương lượng.

Nếu..... nếu nàng không về, vậy thì dùng chút sức là được

Nhìn thấy nàng muốn quay đi, Tiêu Sắt vội vàng giữ tay nàng lại, hắn ôm chầm lấy nàng, không ngừng muốn khảm người vào trong lòng :"Nàng còn yêu ta, đúng không?"

Yêu? Giờ có ích chi? Có đôi khi, yêu lại chẳng giải quyết được gì. Từ ba năm trước, nàng đã hiểu đạo lý này.

"Tiêu Sắt, hà cớ gì phải làm vậy" - Nàng tựa vào vai hắn, nhỏ giọng thì thầm :"Yêu, nhưng không cầu"

Câu trả lời của nàng làm tay hắn rung lên, cảm nhận được hắn đang dần thả lỏng, Tư Không Thiên Lạc vội rời khỏi vòng tay Tiêu Sắt nhanh chóng bước đi. Nhưng hắn sao có thể để nàng đi, hắn nắm lấy tay nàng, không ngừng kìm hãm đối phương.

"Vì sao lại không cầu, vì sao?"

"Ta..."

Tư Không Thiên Lạc còn chưa trả lời, một đạo nội lực được phóng tới, Tiêu Sắt vì né tránh mà buông tay nàng, vì lực kéo của hắn mạnh nên khi thả ra, nàng bất cẩn ngã về sau, nhưng đã được vòng tay của một người khác đỡ.

"Đêm hôm khuya khoắt, Thái Thượng Hoàng đang làm gì?"

Tư Không Thiên Lạc kinh hãi, hỏi lại :"Thái Thượng Hoàng?"

Chu Kính Huyền thả nàng ra :"Hắn đã nhường ngôi cho Nhị hoàng tử rồi. Nên theo lý, thì là Thái Thượng Hoàng"

Tiêu Sắt nhìn hai người kẻ nói qua, người nói lại, ánh mắt hắn đỏ lên, nỗi tức giận bao phủ lấy tâm trí, không chần chừ rút Thiên Trảm chém về phía trước.

Bên kia, Chu Kính Huyền đẩy Tư Không Thiên Lạc ra, cũng vận nội lực đánh về phía Tiêu Sắt.

Cả hai người nháy mắt so hơn trăm chiêu, dần dần, Chu Kính Huyền rơi vào thế hạ phong. Hắn bị thương nặng buộc phải điều trị bằng thảo dược tận 3 năm, nội lực lưu chuyển trong người hiện giờ chỉ còn 4 phần. Mà trong tay Tiêu Sắt lại còn Thiên Trảm, thanh kiếm đệ nhất thiên hạ. Chu Kính Huyền dùng một thân thương tích đánh đến bây giờ đã cho thấy, hắn chính là một cao thủ. Nếu không bị thương, 10 phần nội lực đó hoàn toàn có thể đánh một trận cân sức với Tiêu Sắt.

Tư Không Thiên Lạc đứng bên dưới nhìn sắc mặt xanh xao của Chu Kính Huyền, lập tức vận nội lực gọi Ngân Nguyệt thương, một thương mang nội lực Tiêu Dao thiên cảnh đánh mạnh về phía Thiên Trảm.

Vốn chỉ muốn phá vỡ thế công kích của Tiêu Sắt nên Tư Không Thiên Lạc không hề muốn đánh nhau với Tiêu Sắt, nàng chỉ muốn đưa Chu Kính Huyền về trị thương thôi, nếu không e là kinh mạch của hắn sẽ vỡ tan mà chết.

Tiêu Sắt đỡ lấy một thương không hề báo trước lùi về sau tận ba bước, nhìn nàng lo lắng cho kẻ khác mà không hề ngần ngại muốn giết mình. Nội lực của thương đó nếu hắn không chú ý hoàn toàn có thể bị đả thương nghiêm trọng.

Ánh mắt Tiêu Sắt đỏ lên, hoàn toàn có dấu hiệu mất khống chế. Nỗi kìm hãm ba năm không gặp nàng, nỗi nhớ nhung mãnh liệt của hắn trong mắt nàng chẳng bằng một tiếng ho của người kia. Hắn cười to, nước mắt trong khóe mắt chảy ra, thì ra đây là cảm giác năm đó của nàng, muốn hận không được, buông bỏ không xong, chỉ có thể tự điên cuồng với chính mình.

Nếu không thoát ra thì thế nào, là vạn kiếp bất phục hay là tự vẫn vì tình.

Năm đó, Thiên Lạc, rốt cuộc năm đó nàng đã chọn thế nào mà bây giờ, ánh mắt nàng lại chẳng nhìn thấy ta lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip