Chap 59: Lão đại...
Nhìn thân ảnh Chiyeol rời đi rất nhanh, Woo Bin nhíu mày, sau đó nhìn về phía Ji Yong, dịu dàng nói, "Yongie mệt không? Chúng ta vào thôi!"
Ji Yong bĩu môi, cậu không có phiền phức vậy đâu! Lại nhìn hướng Woo Bin rời khỏi, người kia giống như quen biết cậu !
- Bin... - Eunchan lúc xuống lầu đúng lúc thấy Woo Bin , trong mắt vui vẻ, vội vàng dịu dàng chào hỏi nhưng khi thấy Ji Yong đi theo phía sau anh, sắc mặt cứng đờ, chàng trai kia là ai? Bin sao có thể dẫn người khác trở về ?
Nhìn ánh mắt Eunchan mang theo địch ý, Ji Yong nhịn không được lui về sau hai bước, cậu chán ghét người phụ nữ kia !
Woo Bin vội vàng an ủi, "Yongie đừng sợ, cô ta là chị của em !"
Chị? Ji Yong liếc mắt nhìn Eunchan một cái, cau mũi. Cho dù là chị cậu vẫn chán ghét! Eunchan lại vì lời Woo Bin nói mà ngơ ngác tại chỗ, cậu ta là... Park Yongie, em trai nuôi của mình? Làm sao có thể ?!
- Bin, anh không lầm chứ? Cậu ta rõ ràng không phải Yongie!
Bởi trong khoảng thời gian này Eunchan vẫn rất hiền lành, Woo Bin đối với cô cũng coi như khách khí, nhìn Ji Yong, nói, "Tuy không biết vì sao lại như vậy nhưng tôi xác định cậu ấy là Ji Yong . Hiện tại Yongie bị tai nạn xe nên cái gì cũng không nhớ rõ, chờ cậu ấy nhớ ra liền biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì !"
Eunchan oán hận nắm tay lại, dịu giọng nói, "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Yongie thật tốt !"
Woo Bin gật đầu, nhìn về phía Ji Yong, dịu dàng nói, "Anh dẫn em đi nghỉ ngơi !"
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Eunchan thiếu chút nữa răng cắn phải môi. Cô cùng Bin thật vất vả mới có chút tiến triển, không nghĩ tới lúc này đứa con hoang kia lại đột nhiên xuất hiện! Không được, cô cần phải cầu cứu bác gái!
Ji Yong ôm Tiểu Yong ngồi trên giường, thân mình không ngừng lui về sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Woo Bin, "Anh muốn làm gì ?"
- Cùng em nghỉ ngơi! - Tuy rằng trước kia bọn họ đều chia phòng ngủ nhưng bây giờ không còn giống, anh yêu cậu !
Thật vất vả mất đi mới tìm lại được nhưng cậu lại quên anh. Tuy trên mặt anh không có biểu hiện gì nhưng trong lòng không dễ chịu. Cậu hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, anh hiển nhiên ở bên cậu nhiều hơn, để cho cậu quen anh, rời không được anh rồi tiến tới yêu thương anh! Như vậy cho dù cậu không nhớ ra cũng không có vấn đề gì, dù sao trước kia anh đối với cậu mà nói đều là lừa gạt, có lẽ nhớ không ra sẽ tốt hơn !
- Không cần, tôi muốn nghỉ ngơi một mình!
Woo Bin đưa tay muốn ôm cậu, "Ngoan, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi !"
Ji Yong lại co người né tay anh, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Woo Bin bất đắc dĩ cào tóc, đứng lên nói, "Đi thôi, anh dẫn em đi về phòng của mình!" Phòng của cậu anh vẫn giữ lại như cũ.
Ji Yong uỷ khuất theo ở phía sau anh, thấy phòng nơi nơi đều là Tiểu Yong thì hai mắt sáng ngời, cao hứng nói, "Thật nhiều rồng con a!" Sau đó lại nhìn Tiểu Yong trong lòng, bĩu môi nói, "Vẫn là Tiểu Yong đáng yêu nhất!" [Vì sao chỉ có con gấu đó là đáng yêu nhất vậy a? =)))]
Woo Bin đưa tay muốn vuốt tóc cậu nhưng lại bị cậu nghiêng đầu né tránh, anh gần như quen, thu tay lại, dịu dàng căn dặn, "Nghỉ ngơi cho tốt, lúc ăn tối anh lại đến gọi em!"
- Nga!
-----------------------------
Bị tiếng đập cửa đánh thức, Ji Yong mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, đứng dậy đi mở cửa. Woo Bin nhìn cậu bộ dáng mơ hồ đáng yêu, khóe miệng giơ lên, dịu giọng, "Đói bụng không? Ăn tối rồi ngủ tiếp !"
-Ân... – Ji Yong nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một lát sau tựa như mới hiểu ý của anh, gật đầu.
Trên bàn cơm, Eunchan nhìn Woo Bin cẩn thận gắp thức ăn cho Ji Yong , cô phải dùng hết khí lực toàn thân mới không làm cho hai mắt của mình bốc hỏa. Cũng may, bác gái nói rất nhanh bà sẽ đến. Cô biết bác gái thích cô, lại đối con dâu Park Yongie này không hài lòng, có bác gái thiên vị, cô không tin đấu không lại Park Yongie giống như thằng ngốc này. Haiz... Kỳ thật cô cảm thấy Ji Yong trước kia cũng như thằng ngốc không có gì khác, yếu đuối dễ bắt nạt! [Hẳn là yếu đuối dễ bắt nạt =))))]
Ji Yong dường như cảm giác được Eunchan địch ý, luôn sợ hãi nhìn cô ta. Dùng xong bữa tối, cậu lại trở về phòng nghỉ ngơi, Eunchan cũng không có hành động đặc biệt gì vì Hanuel đã dặn cô, bảo cô tạm thời cái gì cũng không cần làm, chờ bà đến đây rồi nói sau!
Nửa đêm, Ji Yong đột nhiên ngồi dậy, rất nhanh mặc vào bộ quần áo có vẻ dễ dàng hoạt động. Mở cửa phòng ra, đi đến phòng Woo Bin, nhẹ nhàng mở cửa ra. Vẫn không đưa tay bật đèn nhưng bóng tối đối với cậu mà nói, tựa hồ không có ảnh hưởng gì nhiều.
Cậu đi đến bên giường, đột nhiên đưa tay ra, vệt sáng mỏng manh chớp qua, cả thời gian nháy mắt cũng không có thì cậu đã thu tay về. Sau đó lại lẳng lặng trở lại phòng mình, đem cửa phòng khóa trái, mở cửa sổ ra nhảy xuống.
-----------------------------------
Phòng khách trong biệt thự, 6 người ngồi đó vẻ mặt đều là nản lòng, trầm mặc một lúc lâu mới có người mở miệng.
Mino nhíu mày hỏi, "Lão đại thế nào ?"
Soonhoc mặt sắc nghiêm trọng nói, "Lão đại vẫn không ăn không uống, cứ tiếp tục như vậy..."
Seungri vẻ mặt áy náy, trong lòng đều là tự trách. Jinwoo nhìn anh một cái, lên tiếng hỏi, "Một chút tin tức cũng không có sao ?"
Daesung xoa trán, bất đắc dĩ nói, "Chúng tôi đã nghe phân phó của lão đại, phái mọi người đi tìm nhưng vấn đề là... Anh dâu nhỏ cậu ấy..."
Tuy anh không nói hết câu nhưng mọi người trong lòng đều rõ, tình huống như vậy, anh dâu nhỏ còn sống khả năng hầu như là không. Lão đại chẳng qua là không chịu hết hy vọng, nhưng trong lòng anh ấy khẳng định cũng đã rõ, nếu không cũng sẽ không đau lòng như vậy!
Daesung đột nhiên hỏi, "Seo Hee đâu ?" Trong mắt tia ác độc chợt lóe qua. Người phụ nữ chết tiệt kia, anh nhất định phải đem cô ta bầm thây vạn đoạn !
Seungyoon sắc mặt cũng không dễ coi, "Seo Hee bị Danny Rock bắt trở về, người phụ nữ đó lúc trước trốn đi. Dù sao cô ta bị bắt trở về cũng không có ngày vui vẻ, hiện tại quan trọng nhất là lão đại!"
Seo Hee với Minyoung mà nói cũng là tình địch, anh làm sao có thể bỏ qua cho cô ta? Hơn nữa anh cũng không ngốc như vậy, nếu giữ Seo Hee, SeungHyun rất nhanh sẽ điều tra ra anh.
Daesung vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cậu cũng không phải không biết tính lão đại, chúng tôi khuyên không được, trừ phi là anh dâu nhỏ..."
Bọn họ vẫn biết anh dâu nhỏ đối với lão đại rất quan trọng nhưng không nghĩ tới lão đại sẽ sụp đổ như vậy.
-----------------------------
Trong phòng lầu 6 không có bật đèn, chỉ có thể thấy lờ mờ một người nằm trên giường.
SeungHyun lẳng lặng nằm,lòng đau đến hít thở không thông, hơi thở thuộc về cậu càng lúc càng mờ nhạt, cũng sắp hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh nhưng anh lại bất lực, sao cũng bắt không được.
- Bé cưng, không phải đã đồng ý sẽ không rời khỏi anh sao? - Thì thào nói nhỏ mang theo đau khổ vô tận, vì sao ông trời phải tàn nhẫn như vậy? Ngay cả cậu cũng phải cướp đi, anh cái gì cũng có thể từ bỏ, anh chỉ cần cậu, như vậy cũng không được sao?
Hai mắt chua xót đau đớn lại không có nước mắt, "Bé cưng..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip