Chap 7: Còn Có Người Như Vậy?

Một ngày nằm viện qua đi, Yuri thu dọn vài đồ dùng linh tinh mà Taeyeon mang đến cho cô để chuẩn bị về nhà. Nhìn quanh giường bệnh một lượt, cô thở dài đeo túi xách lên vai rồi quay lưng rời đi. Ra đến cửa bệnh viện, Eunbi đã đợi sẵn trong taxi thò tay qua cửa kính ra hiệu.

- "Bác tài làm ơn cho đến trường đại học Seoul II." Yuri đóng sầm cửa xe lại, nhanh chóng đem địa chỉ nói cho bác tài nghe mà không thèm để ý đến người bên cạnh.

- "Chị đến trường luôn sao? Vừa mới ra viện mà." Mắt nhìn thấy Yuri ngồi muốn dính cả người vào cửa xe bên phải. Kim Eunbi lấy cớ hỏi han để ngồi xích gần lại nhưng nhanh chóng bị bác tài lên tiếng chặn đứng ý đồ.

- "Vui lòng thắt dây an toàn vào."

Bởi vì trên xe tiếng còi báo chưa cài dây an toàn kêu không dứt, Eunbi đành chẹp miệng ngồi về đúng vị trí để thắt dây an toàn vào. Khóe mắt liếc trộm người bên cạnh với mong muốn nhìn ra biểu hiện gì đó. Nhưng tiếc là khuôn mặt xinh đẹp kia chỉ phẳng lặng như mặt nước, tựa đầu vào cửa sổ rồi nhắm mắt lại.

- "Hẳn là chị ấy vẫn thấy bối rối đi." Eunbi âm thầm đánh giá Yuri. Chuyện tối hôm trước khiến quan hệ của 2 người trở nên đặc biệt lúng túng. Cô có thể thấy rõ Yuri đang cố lảng tránh mình, không muốn cùng mình nói chuyện. Nhưng nếu được lựa chọn lại lần nữa, cô chắc chắn sẽ vẫn làm như vậy. Cô không muốn che dấu tình cảm của mình dành cho Yuri lâu hơn nữa.

- "Chị chắc chắn sẽ là của em." Eunbi nghĩ thầm trong đầu. Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhìn những cửa hàng nằm cạnh nhau san sát. Trong đầu bỗng mông lung nhớ tới hình ảnh một đứa trẻ tầm 12 tuổi có mái tóc dài đen nhánh đang tươi cười vuốt đầu cô "Eunbi a, ngoan nào unnie thương."

"Eunbi cũng thương unnie..." Cô nhớ rõ trong đầu, lúc nhỏ không biết bao nhiêu lần mình đã muốn nói với người đối diện câu đó. Nhưng lời nói cứ đến miệng lại không tài nào phát ra, đành ngượng ngùng đè nén hướng người nọ ra sức giật tóc.

- "Lúc nào thì chị về nhà?" Nhìn tấm lưng đang lạnh bước ra khỏi xe, Eunbi vội vã hỏi với theo nhưng nhận lại chỉ là cánh cửa đóng sập đôi mắt. Chẹp miệng buồn bã, cô hướng bác tài nhẹ nhàng nói địa chỉ nhà để quay về. Vốn dĩ muốn chăm sóc cho Yuri nên cô đã xin phép chủ nhiệm lớp nghỉ học hai ngày. Giờ người ta ngay cả nhìn cô một cái cũng không muốn, nói không thương tâm đúng là giả tạo mà.

Thong thả bước trên con ngõ đông đúc người, cô buồn chán nhìn những cặp đôi nắm tay nhau dạo phố. Thi thoảng ném cho họ ánh mắt ghét bỏ, thi thoảng lại chẹp miệng cố tình đi xen giữa đôi lứa người ta. Chả mấy chốc Eunbi đã đứng trước cửa nhà.

- "Làm sao cô vào được đây?" Kim Eunbi kinh ngạc khi thấy có người đang ngồi trên ghế sofa phòng khách. Khi ánh mắt hai người vừa chạm nhau, cô cảm thấy lông tơ trên tay mình dựng đứng cả lên. Bà chị này hiển nhiên còn đột nhập vào nhà người khác cơ.

- "Yuri đâu? không phải cậu ấy từ bệnh viện trở về sao?"

- "Gì đây? Cô đột nhập vào nhà tôi đấy à?" Kim Eunbi nhìn thái độ gắt gỏng của người đối diện mà trong lòng đầy khó chịu. Sao lại có loại người như thế này cơ chứ.

- "Taeyeon nói Yuri cùng nhóc trở về từ bệnh viện mà. Yuri đâu?"

- "Cô như thế nào vào được đây?" Kim Eunbi kiên định không để kẻ trộm đánh lạc hướng. Tay cô nhanh nhẹn đóng cửa rồi ấn chốt khóa không cho người trước mắt có nửa cơ hội chạy trốn.

Đáng tiếc là toàn bộ ý định của cô đã được người đối diện thu vào mắt. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Jessica liền ghi nhớ con nhỏ này đặc biệt thích dùng cơ bắp bắt nạt người khác. Lấy nhu chế cương, lời appa dặn Jessica luôn ghi tạc trong lòng.

- "Chìa khóa dự phòng dán dưới lá cây trước cửa, Yuri nói cho tôi biết." Nói rồi tự động kéo dài khoảng cách với Eunbi, Jessica khoanh tay trước ngực đĩnh đạc nói.

- "Này nhóc, đây gọi là ghé chơi chứ không phải đột nhập, hiểu chưa!"

- "Ghé chơi? Ở đây có ai tiếp cô mà ghé chơi." Eunbi vẻ mặt khinh bỉ cười khểnh, cơ thể cao ráo vẫn trấn giữ ở cửa không định đi.

- "Thế nên chị đây mới hỏi Yuri đâu, Taeyeon nói hai người về cùng nhau."

Kim Eunbi suy nghĩ lại một chút, có lẽ Yuri thật sự nói cho chị ta chỗ để chìa khóa dự phòng thật. Dựa vào phản ứng lần trước của Yuri, quan hệ của hai người này hẳn là cũng không tồi đi. Nếu cô làm gì bà chị này có khi người trong lòng cô sẽ càng giận hơn. Nghĩ nghĩ rồi lại nhìn Jessica từ trên xuống dưới, Eunbi trề môi cúi xuống cởi giày rồi đem chìa khóa nhà để lên trên tủ.

- "Yuri đến trường học rồi, không biết bao giờ về, phiền chị đi cho."

Jessica cũng chỉ chờ có vậy, liền lập tức tiến về phía trước nhanh tay ấn mở khóa cửa. Nhưng qua vài giây suy nghĩ liền quay đầu lại hỏi.

- "Nhóc con thích Yuri unnie hả?"

- "Yuri đã kể gì với chị?" Kim Eunbi sóc nảy hỏi lại như sợ người phía trước sẽ biến mất. Nhưng đáp lại, Jessica chỉ hơi nhếch lên khóe miệng đầy gian xảo nói.

- "Không nhiều như nhóc vừa thể hiện."

- "Mời chị đi cho." Biết mình vừa bị hố, Kim Eunbi nghiến răng nặn ra nụ cười rồi ra lệnh trục khách. Đôi mắt trừng to nhìn Jessica như thể chị có gan trêu chọc, tôi có gan cùng chị khiêu vũ.

- "Được thôi...đây là tiền mứt dâu." Jessica bất ngờ lục trong túi xách rồi nhét vào tay Eunbi 2 tờ tiền giấy "Trong lúc chờ, tôi có tự làm một cái bánh kẹp. Trong nhà không có ai thích mứt dâu, lọ mứt hẳn là của nhóc đi."

Kim Eunbi nhìn theo Jessica hiên ngang rời khỏi nhà mà không khỏi thở dốc. Trời ơi, còn có người như vậy? (shock lần 1). Sau đó nhìn tờ tiền lại tự hỏi Seoul có loại mứt đắt tới 20.000 won sao? (Shock lần 2).

-----------------------

Ngồi trong xe ô tô nhập khẩu đắt tiền, Jessica bực bội cúp máy khi gọi mãi mà Kwon Yuri không nghe. Đánh tay lái, cô cho xe phóng thẳng tới trường đại học Seoul II. Thật nóng lòng để hỏi thêm Kwon Yuri về cô "em họ" đang ở nhà.

Dưới ánh nắng, chiếc ô tô bóng bẩy đang từ từ tiến vào bãi đỗ xe của trường. Thân xe lấp lánh phản chiếu ánh sáng của đồng tiền vào mắt các sinh viên đang đạp xe ngược chiều lại đây. Đến chỗ mình muốn đỗ xe, Jessica cũng nheo mắt khi nhìn thấy đuôi xe quen thuộc phản chiếu ánh mặt trời vào mắt cô.

- "Fany!" Bước xuống xe, Jessica gọi to tên của cô bạn thân làm người nọ có chút giật mình.

- "Oh, Jessi." Tiffany nhanh chóng chạy lại đây, trong mắt có vài tia ngoài ý muốn "Cậu hay đến đây nhỉ?"

- "Mình học ở đây mà."

- "Ờ haha..."

Jessica cau mày nhìn cô bạn thân đang bật cười sượng sùng. Cô ngửi thấy có mùi bất ổn.

- "Cậu đến đây làm gì?"

- "Mình tới tìm cậu."

- "Cậu chắc chắn không tìm mình Fany." Jessica cười nhạt.

- "..."

- "Bạn thân mới của cậu kìa." Jessica hất mặt về phía bên phải của Tiffany. Cô gái ngây thơ lập tức nhìn theo rồi nhanh chóng quay lại mè nheo.

- "Này, bạn thân mới nào chứ~"

- "Cậu ta đúng là bạn thân mới của cậu còn gì."

- "Taeyeon là bạn thôi, cậu mới là chị em của mình."

- "Hóa ra là Taeyeon à?" Jessica có chút chế giễu. Kim Taeyeon? nhàm chán chết, chẳng thể địch lại mị lực của cô.

- "..."

Hai người đi bộ dọc theo hành lang có mái che của trường. Ở Seoul II, buổi sáng là thời điểm có đông sinh viên nhất vì các tiết thực hành chủ yếu phân bổ vào khoảng thời gian này. Đến buổi chiều, phần lớn là các tiết lý thuyết nên sinh viên trong trường có thể dễ dàng trốn điểm danh hơn.

Jessica dẫn Tiffany đi vòng quanh trường học một vòng, qua một vài chỗ không nhất định, Jessica liền mang cô vào hẳn bên trong xem. Lúc đầu mắt cười còn tưởng cục băng kia có lòng tốt đem mình đi thăm quan trường học. Sau này mới biết người ta là đi tìm người, chỉ tiện tay mang cô đi theo mà thôi.

- "Jessi...chuyện bức tranh thật sự xin lỗi cậu." Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tiffany quyết định lấy hết can đảm nhắc lại chuyện đang hot. Cô bám lấy cánh tay đã hơi toát mồ hôi sau khi đi một vòng trường, ra vẻ đáng yêu mà lay nhẹ.

Người cô đang nắm tay bỗng dừng bước, nhìn thẳng vào cô rồi thở dài nói.

- "Trách cậu, cậu sẽ đi tìm bạn thân mới có phải không?"

- "Không có, không có mà. Cậu mãi mãi là chị em tốt nhất của mình."

Mắt Fany long lanh như có nước, cô ôm cứng ngắc cánh tay của Jessica miệng thề thốt không ngừng. Chỉ đến khi Jessica bật cười gật đầu, Tiffany mới vui vẻ trở lại. Nhưng rồi bỗng nhớ tới gì đó, cô hơi bực bội nói.

- "Jackson còn trẻ con, cậu có thể tha lỗi cho nó không?" Ánh mắt cô dò xét biểu tình trên mặt của Jessica. Cảm thấy không mấy tích cực, cô liền cương quyết nói "Nếu cậu làm được, thì chỉ mình cách với."

Jessica nghe xong cũng phải bật cười, cốc nhẹ trán Tiffany rồi nói.

- "Mình có tiết học, cậu về trước đi."

Tiffany vừa đi khóe mặt vừa lén nhìn bóng người sau lưng đang dần xa. Đến khi Jessica mất ảnh, cô mới dừng bước nhìn đồng hồ trên tay lè lưỡi đầy tội lỗi. Đã biết cô tới gặp Taeyeon rồi vẫn còn dắt cô đi quanh trường lâu như vậy. Jessica đúng là Jessica, không ai có thể qua mặt cậu ấy.

- "Taeyeon a, cậu vẫn chờ mình ở chỗ hẹn không đấy." Fany lẩm bẩm rồi hoảng loạn chạy đi.

-----------------------

Yuri sau khi tham gia tiết thực hành buổi sáng ở trường, đến buổi chiều liền cúp học. Cô thơ thẩn đi tới vài buổi triển lãm đang mở, thơ thẩn nhìn các bức tranh rồi lại thơ thẩn dạo phố. Đến khi vô tình va vào người trên đường cô mới nhận ra trời đã sẩm tối.

- "Thật xin lỗi."

Yuri cúi đầu xin lỗi bác gái lớn tuổi vừa va phải, lấy lại tinh thần gọi taxi về nhà. Trên đường còn không quên gọi kiểm tra xem Taeyeon đã về tới nơi chưa vì cô thực sự không muốn ở một mình với Kim Eunbi lúc này.

Sau chuyện tối hôm trước, cô thật sự có cảm giác sợ hãi con bé vô cùng. Bị một đứa mới 17 tuổi đối xử như vậy, cô không biết phải làm gì. Trước mắt chỉ muốn tìm cách để tống cổ con bé ra khỏi nhà.

Mở điện thoại để gọi xe, cô thấy hàng chục cuộc gọi đến từ Jessica, bực bội ấn xóa thông báo hiện ở màn hình chờ. Yuri cảm thấy trong lòng vừa nhẹ nhàng đôi chút lại nặng trĩu. Chiếc xe taxi vàng nhanh chóng trở cô về đầu con ngõ quen thuộc, cô đi bộ thêm khoảng vài chục mét liền thấy hình bóng quen thuộc đứng trước cửa nhà.

- "Kwon Yuri!" Âm thanh công chúa không buồn không vui.

- "Cậu đứng đây làm gì?" Yuri có chút kinh ngạc. Quan sát Jessica một chút liền phát hiện, cậu ấy hẳn là đã đứng đây một lúc lâu rồi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip