Chap 28. Bắt cóc

Chap 28. Bắt cóc

Hyomin bất tỉnh bị gã đàn ông đó vác đi bỏ vào một chiếc xe phóng thẳng đến một căn nhà nhỏ màu trắng ở ngoài ngoại thành. Đến khi cô tỉnh dậy thì thấy xung quanh toàn là màu trắng xóa, tay chân bị trói buộc lại.

"Tiểu thư, chào mừng đến với White Paradise..." Đây là gã đàn ông đã gọi đến cho cô và khiến cô bất tỉnh, chỉ là bị một cú đánh quá bất ngờ nên cô không kịp nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông này. Người đàn ông này có làn da ngâm đen, chiếc mũi cao sang trọng như người phương Tây, mắt mang cặp kính mát tôn lên khí chất đàn ông của hắn. 

"Đây là đâu? Ông là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây?" Hyomin hốt hoảng kêu gào thật to, cô nhận ra mình bị hắn ta bắt cóc. Bất chợt cô nghĩ đến Jiyeon, Jiyeon đang ở đâu?

"Tiểu thư đừng la to như vậy, tôi không làm hại gì đến tiểu thư đâu" Gã đàn ông dùng băng keo màu đen bịt miệng của cô lại rồi móc điện thoại ra gọi đến số nào đó thật lâu rồi người bên đầu dây kia mới bắt máy:

"Alo!" Gã ta cố tình bật loa lớn để cô có thể nghe thấy được người đầu dây bên kia

"Alo, ai bên kia đầu dây..." Giọng bên kia người đầu dây hơi lúng túng, gã giọng nói lạnh như băng lại ngắn gọn chữ "Alo".

"Tiểu thư Park, cô vẫn ổn phải không? Gã hơi nhếch môi nhấn mạnh hai chữ "vẫn ổn" nhìn về phía Hyomin nhằm bảo rằng cô đã bị gạt.

"Tôi vẫn ổn, ông là ai?" Người đầu dây bên kia giọng lập tức lạnh trở lại. Hyomin nhận biết được giọng nói của người cô yêu liền lập tức giãy dụa cố gắng hét để cho người bên đầu dây nghe thấy, cô đã bị gã ta gạt rồi bắt cóc mất rồi. Hiện tại cô chỉ muốn Jiyeon đến cứu cô mà thôi.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi đang nắm giữ một đại bảo bối của cô đấy! Hừm, cô ta xinh xắn lắm đấy! Người của cô quả là không hề kém sắc tí nào! Hắn ta chắc hẳn đã biết hệ thống phòng thủ chặt chẻ của Park gia nên đã cả gan gạt cô đến tận nơi của hắn rồi bị hắn làm bất tỉnh bắt cóc mang đến đây, rốt cuộc mục đích của hắn là gì?

"Chết tiệt! Mày đã bắt Hyomin! Mày có ý gì thằng khốn kia?" Jiyeon bên đầu dây kia đang rất tức giận, rõ ràng hệ thống phòng thủ ở ngoài cổng Park gia cô thuê rất chặt chẻ, đã vậy cô chỉ vừa ra ngoài bàn việc với đối tác một chút mà có kẻ bắt cóc người của cô rất dễ dàng. Hắn ta đã đụng gì đến Hyomin chưa? Đến cả cô còn chưa dám đụng đến Hyomin nữa, hắn ăn gan trời mới dám đụng đến người của cô!

"Tôi không cần gì nhiều đâu, chỉ cần có 2 tỉ won mà thôi! Đối với Park thị thì bao nhiêu đây đâu nhầm nhò gì đâu nhỉ đúng không thưa tiểu thư?" Hắn khinh bỉ cười, dùng ánh mắt như dao đâm nhìn thẳng vào mắt Hyomin.

"Mày...." Jiyeon tức giận quát thẳng vào điện thoại, hắn dám đem người của cô ra để uy hiếp lấy tiền của cô thì đừng mong cô dễ dàng cho hắn lấy tiền như vậy.

"Tiểu thư! Cô còn 30 phút để thấy Hyomin tiểu thư còn thở!" Hắn ta giao thời gian hẹn và đọc địa chỉ chỗ căn nhà màu trắng cho cô, hắn cố tình làm khó Jiyeon bởi vì từ Seoul đến nơi ngoại thành này cũng chừng 1 tiếng mới có thể đến nơi.

Jiyeon tức giận dập máy. Cô đang ở nhà hàng Seoul để ăn tối cùng đối tác, ở đó người nào cũng đều có dòng dõi quý tộc, còn có cả những cô tiểu thư xinh đẹp! 

Jiyeon nhanh chóng với lấy chiếc chìa khóa xe định bỏ đi gấp, vậy mà xui thay một cô gái đi đến níu cô lại:

"Yeonie! Đi gì mà vội vậy!" Tiểu thư Goo Hara không nỡ để Jiyeon ra đi, hai tay ôm eo Jiyeon níu cô lại.

"Tiểu thư Goo! Tôi đang có việc gấp cần phải đi ngay, cô không phiền tôi chứ?" Jiyeon từ tốn nói, cô không hất Goo Hara ra bởi vì Goo Hara là tiểu thư của tập đoàn Goo thị, cả hai tập đoàn đang hợp tác với nhau nên cô không muốn làm mất lòng bên kia.

"Yeonie bỏ đi quá sớm! Chúng ta chưa kịp tâm sự gì mà? Yeonie bỏ đi như vậy thì cha mẹ em sẽ nghĩ gì nào?  Không sợ sẽ làm mất lòng họ à?" Goo Hara nhếch môi, bám lấy Jiyeon như một con đĩa!

"Tiểu thư! Đừng làm lãng phí thời gian của tôi nữa! Cha mẹ cô tôi sẽ tìm cách nói lại với họ sau đó, bây giờ thì xin cô tránh ra giùm tôi" Bây giờ Jiyeon mới hất cánh tay nhỏ bé của Goo Hara ra, cô không còn sợ mất đối tác nữa mà trong đầu chỉ hiện lên hình bóng Hyomin mà thôi.

Jiyeon bỏ đi thật nhanh, cô dùng điện thoại gọi gấp:

"Doojoon! Cử các người anh em đến đây gấp...!" Jiyeon hối thúc Doojoon - người cận vệ trung thành nhất của cô đến nơi Hyomin bị bắt cóc

Do vì từ Seoul đến đó cần khá nhiều thời gian, nhưng cô đã lãng phí 3 phút cho Goo Hara nên cô lập tức phóng nhanh lên chiếc Lambor rồi phóng thẳng đi không dừng đèn đỏ bất chấp vật cản trước mắt là gì. Cuối cùng đúng phút cuối cùng cô cũng đến nơi, bước chân xuống xe thì 10 chiếc xe phía sau cũng đã đến nơi, đó là xe của "những người anh em" cô, có người còn xách một vali lớn đi đằng sau

Jiyeon mặt đỏ bừng vì tức giận, đạp gãy cánh cửa màu trắng kia sang một bên bước vào. Quả thật gã ta cũng khá thông minh, biết Jiyeon sẽ đem người đến nên đã chuẩn bị trước 100 tên cận vệ tên nào cũng to lớn không kém người bên Jiyeon:

"Mày thông minh lắm! Chuẩn bị sẵn 100 thằng ở đây đợi chị mày!" Jiyeon nhếch môi khinh cười 

"Dĩ nhiên rồi, tiểu thư" Hắn búng tay, 100 tên như tên lửa xông vào đánh túi bụi. Bên Jiyeon cũng đã phòng thủ sẵn, tất nhiên cũng không ai sơ suất mà bị thương sớm. Bên Jiyeon do đem ít người hơn nên hệ thống phòng thủ đã giảm hẳn, xung quanh ngôi nhà màu trắng bây giờ đã nhuốm đầy màu đỏ của máu. Chỉ còn có mỗi Jiyeon, gã ta và vài tên cận vệ

"Tao bây giờ đã có tiền, mày cũng đừng ngu ngốc mà nghĩ rằng tao tha cho mày" Hắn ta đã trở mặt, lúc này ánh mắt hắn còn lạnh hơn cả một tảng băng

"Thằng khốn nạn! Mày đã làm gì Hyomin? Kiếp trước tao có mắc nợ mày à?" Jiyeon trong cơ đau đớn vẫn nhướng mắt lên nhìn hắn ta, cô câm thù hắn ta! Cô đã mang thù oán gì với hắn mà hắn lại báo thù cô?

"Hyomin cô ta tao không làm gì cả, cô ta vẫn ngoan ngoãn ngồi trong kia như một con mèo ngoan kia kìa!" 

"Vậy tại sao mày lại bắt cóc Hyomin, muốn lấy tiền của tao?" Jiyeon nghiến răng ken két, đập tay thật mạnh xuống đất

"Đúng là mày không mang thù oán với tao, nhưng ba mày mang thù oán với tao.Mày chỉ là một đứa con nít ranh thôi, mày chưa phải là chủ tịch chính thức của Park thị(Jiyeon chỉ vừa mới 18 tuổi, chưa phải là chủ tịch chính thức). Mười mấy năm trước công ty ba tao phá sản bởi vì ba mày, ba mày đã uy hiếp cả gia đình tao, ông ta mua chuộc mẹ tao bằng 2 tỉ won, thậm chí ông ta còn cướp đi mạng sống của em gái tao! Thử nếu mày là tao mày có đau đớn không? Ông ta dùng 2 tỉ won để lật đổ mọi thứ của xung quanh tao, kể cả cuộc sống của tao. Nhưng nghĩ đến con em tao tao sẽ không dễ dàng mà chết như vậy!" Ông ta nghiến răng ken két kể hết thù hận trong mình.

"Nếu tao giết được mày, chết tao cũng mãn nguyện!" Hắn ta cầm cây súng lục trên tay điêu luyện xoay. Rồi hắn mở vali tiền ra, khốn nạn! Là giấy và tiền giả! Hắn ta tức giận quăng chiếc vali sang một bên, đạp Jiyeon không thương tiếc.

"Mày đúng là chán sống rồi! Tao phải lấy cái mạng của mày thôi!" Hắn cầm cây súng lục chỉa thẳng vào đầu Jiyeon. Cảm ơn trời! Doojoon bỗng từ đâu xuất hiện ngay lúc này nhắm ngay vào đầu hắn cho một phát vào ngay giữa thái dương.

"Rầm" Tiếng súng vang phá vỡ bầu không khí căn thẳng giữa Jiyeon và gã ta

"Jiyeon! Mày nên nhớ kiếp này tao không thể trả được mối thù này thì kiếp sau tao sẽ trả được" Hắn gầm thật lớn rồi "về" cùng với gia đình của hắn. Đã giải quyết được những giây phút căn thẳng, Doojoon đỡ Jiyeon đi vào tìm Hyomin:

"Ưm... ưm..." Hyomin bị bịch miệng lại vẫn chưa gỡ được băng keo. Jiyeon tiến lại gần gỡ băng keo ra rồi ôm cô vào lòng:

"Minnie, mọi thứ ổn rồi! Về nhà nào!" Jiyeon mỉm cười, ôm cô vào lòng ngực ấm áp của mình

"Hic... Yeonie, Yeonie có sao không? Em lo lắm!" Hyomin lo lắng cho Jiyeon, người Jiyeon xung quanh toàn là máu và vết bầm tím

"Ừm Yeonie không sao mà!" Doojoon và cô đỡ Jiyeon rồi cùng nhau về nhà bỏ lại căn nhà hoang trống xung quanh hàng chục xác chết. Một tiếng sau, cô gái với mái tóc tém bước vào căn nhà thầm rủa:

"Chết tiệt! Có bao nhiêu đó làm cũng không xong! Coi như kế hoạch thất bại, bây giờ đến lượt mình ra tay thôi" Cô ta nhếch lên một nụ cười gian tà đầy thâm độc

p/s: Biết ai rồi ha=))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip