Chap 20.
Lái xe đi, cậu bắt đầu suy nghĩ về cuộc hôn nhân giữa cậu và anh.
Bản thân cậu không phải là người có mới nới cũ, cậu làm vậy điều có mục đích của nó. Dù mọi chuyện đã xảy ra khiến cậu đau đớn vô cùng nhưng cậu cũng mong mỏi một tia hi vọng từ hắn, hắn được thông báo đã chết nhưng thi thể đã bị đánh tráo, cậu đã nhờ một người điều tra về ADN trong lọ tro cốt, đó là người khác, không phải hắn.
Trước giờ cậu vẫn cầu nguyện hắn được bình an, hắn có thể sống sót qua trận cháy lớn như thế xác suất chỉ 0,00001%.
Nhưng nếu thật sự hắn đã chết thì sao? Trong ba năm nay cậu vẫn không ngừng bí mật tìm kiếm hắn, dù hắn có là một hạt cát nhỏ thì cậu vẫn phải tìm ra bằng mọi cách. Đó là suy nghĩ của cậu trước kia, tối ngày hôm trước cậu có nhận được tin nhắn từ người cậu nhờ vả hỗ trợ cậu tìm kiếm hắn suốt ba năm, người đó đã khuyên cậu nên từ bỏ, có thể hắn đã chết rồi. Chính vì điều này làm cậu mất ngủ, gần sáng mới có thể chợp mắt.
Cậu đỗ xe tại một căn nhà đồ sộ nằm cách biệt tại một khu đất rộng lớn. Căn nhà này rất đỗi quen thuộc bởi đây là nhà của hắn.
Bảo vệ thấy cậu liền mở cửa, cúi đầu chào cậu, cậu mỉm cười nhìn ông ấy rồi bước vào nhà.
Tuy hắn đã chết nhưng ngôi nhà này vẫn được chăm sóc tận tình, vẫn có người giúp việc, bảo vệ và quản gia. Bởi trong nhà vẫn còn một người cần phải chăm lo, đó chính là cậu chủ nhỏ, biệt danh là Sữa Dừa.
Cậu vào nhà, một đứa bé cỡ 4 tuổi chạy đến ôm chầm lấy cậu, thích thú nói:
- Con nhớ Mami
Cậu bế bé lên, thơm má bé chỉnh lại mái tóc của con, có lẽ bé mới ngủ dậy nên bà vú chưa kịp chỉnh trang cho bé.
Cậu nhớ con, rất nhớ thằng bé. Một tuần bận bịu công việc không thể đến thăm con dù chỉ một chút.
Thằng bé cáu kỉnh đáng yêu, trắng trắng tròn tròn và rất ngoan nữa.
Bà vú bảo bé vừa mới tỉnh thì nghe tin cậu đến liền chạy xuống, chưa kịp đánh răng rửa mặt nữa.
Cậu đến bật cười vì đứa nhỏ này, nhưng cũng cảm thấy đau lòng, rất có lỗi với con vì để con chờ lâu đến vậy.
Đưa thằng bé lên phòng, vừa bế con trên tay cậu vừa hỏi:
- Một tuần qua con đã được mấy phiếu bé ngoan rồi
Thằng bé nghe rõ được câu hỏi, đưa đôi tay mập mạp lên đếm, cậu nhìn tay bé chỉ giơ lên 5 ngón còn bàn tay kia thì cụp lại nhưng vẫn chờ câu trả lời từ con.
Sữa dừa đưa mắt nhìn cậu, đôi mắt long lanh cùng với giọng hối lỗi:
- Mami, sữa dừa chỉ được nhăm tờ
Sau khi sữa dừa nói xong thì cậu đã bế bé đến phòng tắm rồi.
Nhẹ nhàng đặt bé lên bệ, chiết một chút kem đánh răng vào chiếc bàn chải siêu nhân màu xanh kia, gặm hỏi con:
- Sao chỉ được năm tờ? Con đã phạm lỗi gì nói Mami nghe
Cậu bé đón nhận chiếc bàn trải từ cậu bằng hai tay, chưa đưa lên răng vội mà chu cái mỏ kể nể:
- Con thấy bạn Ter đáng yêu nên đã chờ má bạn, nhưng bạn lại hóc, chế nhà cô phạt con
Mặt sữa dừa kể chuyện hết sức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cậu bật cười, đưa tay xoa đầu bé:
- Con phải xin phép bạn chứ, như vậy là con đã sai rồi, con đã xin lỗi bạn chưa?
Bé gật đầu cùng với hành động khoanh tay lại:
- Con chin nhỗi bạn thế nhày, bạn liền chơm má con một cái
Bé vừa nói vừa sờ vào má, tí tởn cười típ mắt.
Sau khi vệ sinh cá nhân cho sữa dừa xong thì cậu đưa bé xuống ăn sáng.
Sữa dừa thấy cậu không ăn liền chia chiếc bánh ra làm hai phần bằng nhau rồi đưa cho cậu, gương mặt đáng yêu bắt đầu năn nỉ:
- Mami ăn cùng sữa dừa ạ, nhon nhắm
Cậu lắc đầu, đôi mắt yêu chiều nhìn bé:
- Con ăn đi
Sữa dừa vẫn năn nỉ cậu bằng mọi cách, làm đủ trò để cậu phải đồng ý. Cuối cùng dù có cương quyết thế nào đi nữa thì cậu vẫn phải gục ngã trước bé con đáng yêu này thôi.
Đang ăn vui vẻ thì bé như nhớ được gì đó liền hỏi cậu:
- Mami...
Cậu nhìn bé con, thấy miệng nhỏ của thằng bé đồ ăn lấm lem cậu bất giác cười rồi lắc đầu, lấy giấy lau cho con nhưng không quên trả lời bé:
- Sao vậy con?
Sữa dừa vẻ mặt buồn thấy rõ:
- Ba Mew, con nhớ ba, ba bao lâu nữa mới về với sữa dừa chế Mami
Cậu bỗng chốc bị giật mình, sao thằng bé lại nhắc đến hắn.
Đang định nói gì đó với bé con thì điện thoại cậu kêu, cậu bảo con chờ mình một lát rồi đi nghe máy.
Cậu nghe xong thì không may làm rớt điện thoại, lùi người ra xa, liên tục lắc đầu như đang không tin vào điều vừa nghe được.
"Cái chết của Lily không phải do tự tử, cô ấy bị sát hại".
Chỉ nói đến vậy rồi người đó liền tắt máy.
Vậy là suy đoán của cậu không hề sai, cậu vẫn luôn mong điều đó không phải là sự thật. Nhưng có lẽ, sự thật chính là sự thật.
Cậu cần đến một nơi, ngay bây giờ, nhìn vào bên trong phòng ăn thấy Sữa Dừa vẫn đang trông ngóng cậu nhưng không còn cách nào cậu đành phải nhờ bà vú bảo bé rằng mình có việc bận nên đã đi nhưng hứa tối sẽ về ngủ với bé.
Tức tốc lái xe đi, trong lòng cậu cảm xúc hỗn loạn.
Dừng xe tại một căn nhà, cậu liền mở cổng đi vào, vội vàng nói với người trước mặt:
- Cậu xem giúp tôi chủ nhân số máy này là ai
Mart đang sửa chữa gì đó nghe cậu nói thì đón lấy chiếc điện thoại, đôi tay anh ta nhanh thoăn thoắt với dàn máy tính công nghệ mới, anh ta chính là một hacker về mảng máy tính và thiết bị thông minh. Người đã giúp đỡ cậu không ít.
Nhìn sơ qua người này thì không được gọn gàng lắm, căn nhà rất bừa bộn, rác và quần áo vứt bừa bãi trên sàn.
Cậu không khỏi khó chịu, cằn nhằn:
- Cậu chưa có ý định dọn nhà hả, sắp thành đống rác rồi này
Mart cũng chán ngán, cau mày mắt vẫn dính vào màn hình:
- Kệ tôi, vẫn sạch sẽ chán
Cậu hết lời muốn nói rồi, chịu thua cậu ta thôi.
Cậu ấy ngước lên nói với cậu:
- Là số ảo
Cậu thở dài, ngồi xuống ghế:
- Là ai nhỉ?
Mart như nhớ ra điều gì liền mở điện thoại cậu một lần nữa, đúng như cậu ấy nghĩ, Gulf rất thông minh nha ghi âm luôn này. Từ đó Mart sẽ phân tích được giọng nói của người bí ẩn này.
Mart nói với cậu việc phân tích sẽ tốn thời gian ít nhất cần hai tuần.
Cậu đồng ý, lúc này điện thoại reo, nhìn vào số người gọi cậu đã ngầm đoán ra là ai rồi, bắt máy:
- Em đây
-...
- Em đang bận, có việc gì vậy anh
-...
- Ừm, tạm biệt
Cậu cúp máy, Mart liền trêu chọc:
- Có một người chồng yêu mình thật là hạnh phúc
Chỉ cần nói thêm một câu nào nữa thì Gulf sẽ ném ngay cái điện thoại này vào miệng cậu ta, đúng là thiếu đánh mà.
End chap 20.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip