Miss 4

Miss 4

Từ ngày ở bệnh viện về, Yuki không ngừng nhốt mình trong phòng, lẩm bẩm mãi cái câu nói

- Yêu??? Con nhỏ đó?? Không... không!!!!

(giống người bị tự kỉ nhỉ?)

Cuối cùng, anh nghĩ: "Ừ thì thích, có sao đâu? Đúng ra còn là diễm phước cho nhỏ chớ bộ!" Và cả một ngày đó, anh ngồi tìm cách chinh phục cô, nhưng ngặt nỗi... anh dốt mấy khoản này cực!

o0o

Sakura thê thảm lết về nhà, hix, hôm nay hình như là ngày cô bị sao quả tạ chíu hay sao ý, làm gì cũng gặp cái ông thần xui. Lúc cô về đến nhà thì trời đã loạng choạng tối, hai tay mỏi nhừ. Vú Nadeshiko ra mở cửa, nghiêm nghị nhìn cô:

- Sakura, con đi đâu giờ mới về? Quần áo này... đâu ra??

- Dạ? Dạ... con... đi shopping với bạn mà vú!

Vú chỉ im lặng, lôi Sakura vào nhà rồi nhẹ nhàng đóng cửa. Sakura nhìn vú, chợt thấy có lỗi vô cùng, vú biết cô nói dối nhưng vẫn làm thinh, không muốn gây khó xử cho cô.

Sakura nhón chân bước dọc hành lang, mắt cô dừng lại ở phòng Syaoran. Đèn sáng, vậy là Syaoran chưa ngủ? (Chờ ai ý nhỉ, hehe )

Sakura chợt giật mình, cánh cửa mở ra, Syaoran bước ra ngoài ,tay cầm ly cà phê đen. Anh chỉ im lặng nhìn cô, nhíu mày nhẹ.

- Con gái con lứa kiểu gì mà ăn mặc thế này ra đường, không biết tế nhị gì cả?

- Gì chứ, anh thì có gì tốt hơn em? Em đang bực, đừng kiếm chuyện chọc em nữa.

Sakura nhăn nhó, cứ ngỡ thấy mình ăn mặc dễ thương thế này ảnh sẽ hài lòng, ai dè... cảm thấy như cổ họng mình trào ra một cục tức to đùng, nuốt không trôi nổi.

- Đi ngủ đi!

Syaoran làm thinh không thèm nói nữa, khép cửa phòng lại, đánh một cái rầm. Sakura dỗi, bò về phòng.

Sáng hôm sau, Sakura lại lết cái thân còn ngái ngủ đến trường(Sakura sao đi đâu cũng mệt mỏi nhỉ, khổ thân bạn ý!)

Ngồi trong lớp, Sakura chỉ biết rúc đầu ngủ, mặc cho hai nhỏ bạn luyên thuyên chuyện hôm qua. giờ sinh hoạt, lớp ồn như cái chợ, mọi ngày Sakura cũng thường hay "trao đổi hàng hóa" ở cái chợ này lắm, nhưng hôm nay tự nhiên im re, chỉ ngồi thu lu một góc để ngủ, lũ bạn không có cô cũng hơi ngán ngẩm, chợ ế rồi!!!!

Chưa hết tiết sinh hoạt tự quản, một người thanh niên da trắng mắt đeo kính bước đến, ngó nghiêng khắp xung quanh rồi khẽ đẩy cửa:

- Cho thầy hỏi đây có phải là lớp 10A2 không vậy?

- Dạ, có gì không thầy?

- Ah!

Người thanh niên thở phù bước vào lớp, gương mặt anh thoáng trở nên điềm đạm, anh cười:

- Tôi là Yukito Tsukishiro, là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp

- Anh Yukito??? - Sakura giật mình nhổm người - Là anh hả???

Yukito cười gật đầu nhìn cô:

- Lâu quá không gặp, Sakura!!!

o0o

- Sao???

- Uhm, anh Yukito là hàng xóm cũ của nhà mình đó, không ngờ lại gặp ảnh ở đây.

Sakura cười nhẹ nói với lũ bạn:

- Mình thấy thầy ấy trông cũng "man" đó chứ!

Tomoyo cười bĩu môi:

- Uhm.

Tự dưng Sakura hơi ửng mặt:

- Cậu.. thích thầy ấy hả? - Chiharu nhíu mày

- Ah, thiệt ra thì... uhm... - Sakura thẹn thùng trả lời, Yukito đích thực là mối tình đầu của cô.

Chiharu cười khì:

- Có gì đâu mà sợ chứ! Nói thẳng ra, tụi này giúp được thì sẽ giúp cho mà!

- Sakura!!

Từ xa, một người thanh niên chạy tới

- Anh Yukito! - Sakura cười vẫy tay lại

- Í, thui tụi tui đi trước nhe, ở lại đây ngó hai người mặn nồng cá muối dưa cà, sến lắm!

Chiharu lè lưỡi trêu rồi kéo tay Tomoyo chạy tuốt.

Yukito lại ngồi cạnh Sakura

- Lâu quá không gặp, bác trai vẫn khỏe chứ?

- Dạ, được vú tận tình chăm sóc tối ngày mà! - Sakura tươi cười.

- Syaoran... vẫn khỏe, phải không?

- Xí, anh hai vẫn còn đủ sức bắt nạt em, anh khỏi lo! - Sakura bĩu môi

Yukito nhìn bộ dạng cô, cười thầm. Mỗi lần nhắc tới Syaoran, ánh mắt Sakura tự nhiên sáng hẳn lên, nhìn ngây thơ, thuần khiết đến lạ.

Anh vẫn thường nghĩ rằng, liệu nếu hai đứa không phải là anh em ruột, Sakura và Syaoran có thể?? (Tác giả đã thử hỏi Yukito về quá khứ của Sakura, Yukito chỉ tỉnh bơ nói: "Lúc nhỏ Sakura còn thò lò mũi xanh, lúc nào cũng bám lấy chân Yukito mỗi lần bị Syaoran bắt nạt." Tác giả đã nghĩ Sakura chắc lúc ấy cute lắm nhỉ>< )

Sakura chào Yukito, bước rảo nhanh vào lớp. Bỗng một cánh tay kéo cô lại, lôi vào vườn sinh học.

- Nói đi! - Syaoran nghiêm mặt

- Nói gì chứ, anh kì quá đó!!!

- Chuyện hôm qua, thằng nhóc đó là ai? - Mặt anh tối sầm lại, đôi đồng tử hổ phách co lại, nhíu mày

- Ah, cái đó.... đừng nói với vú nha anh... - Sakura nài nỉ.

- Kể cho tôi nghe, tôi mới dám chắc là không nói lại vú

Sakura đành kể lại hết cho anh nghe. Đến cuối câu chuyện, Syaoran vẫn không hề phản ứng, chỉ bỏ tay vào túi áo khoác, bước đi không thèm ngó ngàng tới Sakura lấy một lần. Anh bước được một quãng, chợt quay lại, nhìn Sakura rồi ôn tồn nói:

- Từ nay đừng tới chỗ hắn nữa, tôi không muốn thấy cô đi chung với hắn, tiền bạc cứ để tôi lo!

Sakura ngẩn người nhìn anh, lồng ngực tự nhiên nhảy loạn xạ. Tuy anh chưa bao giờ chịu công nhận Sakura là em gái mình, nhưng có đôi lúc, lời nói của anh cứng nhắc là thế, lại khiến Sakura cảm thấy ấm lòng, nhưng cô vẫn cố tự nhủ, chỉ là cảm giác biết ơn mà thôi... biết ơn anh hai...

o0o

Syaoran bước vào lớp 11B2, hỏi lớn

- Meilin, có trong đó không?

Một cô gái nhỏ nhắn, trông như búp bê lao ra, nắm lấy tay anh:

- Ah, Syaoran, cuối cùng cậu cũng tự động tới tìm mình rồi, mình vui lắm, vui lắm luôn!!!

Syaoran gỡ tay cô ra, cắt lời:

- Tôi có chuyện muốn nhờ cậu, lên sân thượng đi.

Syaoran đi cùng Meilin lên sân thượng, hỏi thẳng:

- Tôi muốn mượn của cậu một số tiền.

- Gì? Chỉ mượn tiền thôi sao? Mà... nhà cậu chẳng lẽ...

- Tôi không muốn gia đình biết chuyện tôi cần tiền, tôi không muốn dây dưa nhiều, cậu có cho mượn không thì nói đi!

- Gượm đã, cậu cần bao nhiêu, tôi đều có thể đáp ứng, nhưng mà chủ yếu là tôi không rảnh cho không cậu!

- Cô cứ nói!

- Tối thứ năm này bạn tôi tổ chức họp mặt ở "Club K-pop", tôi muốn cậu đi cùng tới đó với danh nghĩa là bạn trai tôi.

- Ok, tiền trao cháo múc, tôi cần khoảng hơn 20 triệu yên, kết thúc buổi tiệc, tôi sẽ nhận tiền, vậy đi, bye!

Syaoran nói xong bỏ đi ngay. Meilin cười nhìn bóng anh xuống cầu thang.

"Syaoran, cậu là của tớ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: