Chương 5: Nguy hiểm gần kề

     Hải Lan Châu hai tay bị trói, mồm miệng bị quấn vải không thể nói chuyện, lúc này trừ đôi chân có thể di chuyển ra, nàng không khác nào phế nhân. Người đàn ông đáng ghét đó thì ung dung cưỡi ngựa còn nàng thì sao? Nàng dù sao cũng là một nữ nhân đó, nữ nhân phải được đãi ngộ cao hơn chứ, sao lại bắt nàng đi bộ theo sau đít ngựa thế này?

     _ Ư....ư...a.....

     Chàng có nghe thấy tiếng "Ư,a" của nàng từ đằng sau nhưng hoàn toàn không bận tâm. Cái chàng bận tâm hiện giờ là kế hoạch của mình có thành công hay không? Trong doanh trại Đại Kim của chàng có nội gián, vậy nên mấy trận gần đây tuy đều giành thắng lợi song tướng địch đều chạy thoát. Với bản lĩnh và khả năng của chàng, đừng nói là một con người, ngay cả một con chuột cũng không thể toàn mạng. Trấn thủ Thịnh Kinh giao lại cho Nhị ca Đại Thiện, doanh trại thì phân bố đều cho Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, Hào Cách... còn mình thì thân chinh lập kế loại trừ con sâu mọt này. Vậy nên chàng lấy cớ tập trận, mang theo một ngàn binh sĩ, trong đó có cả những phó tướng theo chàng nhiều năm vào sâu trong rừng Khoa Nhĩ Thấm, khi bẫy bị sập những tưởng sẽ bắt được gian tế thật, ai ngờ lại bắt được một cô nương phiền phức. Tốp lính do chàng chỉ huy đã đến địa điểm tập kết, lập tức không ai bảo ai mà mỗi người một việc. Duy nhất mình nàng trơ trọi lại. Nhưng nàng cũng là người thức thời, nhìn thấy người đàn ông đó ngồi chỗ nào bèn mon men lại gần chỗ đó. Họ đang xem bản đồ, thuận tiện bàn kế hoạch tác chiến, nói cả nửa ngày nàng cũng không hiểu lấy một từ. Đi bộ cả buổi trời, vừa mệt, vừa đói, không biết Nạp La có tìm nàng không? Không biết A Ba Đạt và mọi người có lo lắng cho nàng không? Nghĩ miên man, nàng chợt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.  

     Chàng đang cùng tướng sĩ bàn kế hoạch, thăm dò địa hình thì phát hiện đằng sau lưng phát ra tiếng ngáy ngủ khe khẽ, bèn quay đầu lại nhìn. Cô nương đó nếu là nội gián thì là nội gián thất bại nhất thế gian này. Nhìn xem, hai tay bị trói, miếng cũng bị bịt lại thế mà vẫn ngủ được, đầu óc quả là không bình thường.

     _ Cởi bịt mồm ra cho cô nương ấy.

     _ Tuân lệnh!

     Lúc nàng tỉnh lại, bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Nàng ngửng đầu dậy ngó chừng xung quanh, phát hiện ra khăn bịt mồm đã được cởi từ lúc nào. Hê, xem ra người nọ vẫn còn chút nhân tính. Nhân cơ hội này mau thoát khỏi đây thôi. Nhưng ý định mới manh nha, chưa thoát ra thành hành động thì đã chết non:

     _ Nếu có ý định bỏ chạy thì nên quên ngay đi.

     Giọng nói lạnh băng đó lại một lần nữa vang lên sau lưng nàng:

     _ Ngài.........Sao ngài lại............ 

     Chàng không muốn tiếp tục đề tài này với nàng nên chuyên tâm xem bản đồ. Nàng thấy vậy khẽ nhích thân người tiến lại gần bên chàng:

     _ Đại anh hùng, có thể cho tôi xin chút nước được không? Không cho ăn cũng được nhưng làm ơn cho xin chút nước đi. Tôi đi bộ cả ngày nay rồi.

     Đúng là phiền phức mà. Chàng liếc mắt nhìn nàng sau đó đưa túi da dê đựng nước cho nàng. Nhìn thấy nước, hai mắt nàng sáng rực cả lên: 

     _ Đa tạ! Làm người tốt thì làm cho trót được không? 

     _ Cô lại muốn thế nào?

     Nàng giơ hai tay bị trói của mình lên, vẻ mặt phụng phịu: 

     _ Ngài xem, hai tay tôi bị trói rồi, uống rất bất tiện, ngài cầm giúp tôi chút đi.

     Chàng chợt hối hận tại sao ban đầu lại dẫn nàng theo. Đây tuyệt đối không thể là nội gián được. Tuy nghĩ vậy nhưng chàng vẫn giúp nàng mở nắp túi, sau đó cẩn thận đưa miệng túi nước đến gần miệng nàng. Cô nương này gương mặt thật nhỏ, khuôn mặt tuy không thể nói là xinh đẹp tuyệt trần nhưng vẫn có nét thanh tú. Nếu cô ta quả thực là cách cách sao chàng lại không biết?

     Qua chừng một canh giờ yên lặng, nàng nhàm chán bèn bạo gan bắt chuyện, phá tan bầu không khí ảm đạm này:

     _ Này, ngài tên là gì? Tôi là Hải Lan Châu.... Này, ngài cứ im lặng một chỗ như vậy không cảm thấy buồn chán sao? Này..........

     _ Cô không lên tiếng không ai nói cô câm đâu. Tốt nhất ngậm miệng lại cho ta, bằng không ta chỉ có cách.....

     _ Thả tôi về sao?- Hai mắt nàng nhanh nhạy.

     _ Ngũ mã phanh thây.- Một lời nói ra nặng tựa thái sơn.

     _ Một đại nam nhân anh hùng như ngài không phải muốn xử lý một a đầu như tôi đấy chứ? Đừng nên nha, không bằng tôi hát cho ngài nghe nhé.

     Không để cho chàng có cơ hội đồng ý hay từ chối nàng đã cất cao giọng hát. Đó là một bài hát tiếng Anh của thế kỷ 21 "Love you and love me", khi nào buồn nàng đều hát bài hát này. Dĩ nhiên là ở đây chẳng ai có thể hiểu được những gì nàng đang hát. Đám lính gác nghe thấy tiếng hát ngôn ngữ vô cùng kỳ quặc thì không khỏi bật cười, còn chàng thì gân xanh nổi đầy đầu.

     _ Cô có im miệng lại không? 

     _ Đại anh hùng, người đang bàn kế sách bắt nội gián sao?

     _ Không phải việc của cô.

     _ Tôi nói này, ngài phòng ngày phòng đêm cũng không phòng được người bên cạnh mình sớm tối. Phải nhớ luôn đề phòng sau lưng........

     _ Bịt miệng cô ta lại.- Chàng khẽ day day thái dương, đau đầu thật.

     Nửa đêm đang ngủ ngon, nàng chợp bị đánh thức bởi tiếng gió rít điên cuồng ngoài cánh rừng, mở mắt ra nàng đã thấy Đại anh hùng gương mặt thâm trầm, trong tay nắm sẵn bảo kiếm. Dường như chàng đã chuẩn bị tư thế này từ lâu rồi. Phía xa vọng lại tiếng bước chân rầm rập của người hành quân, lẽ nào chuẩn bị có binh đao loạn lạc sao? Vậy nàng phải làm sao đây, hai tay trói, miệng không kêu cứu được. 

     _ Đại Hãn, bọn chúng đến rồi, quả không ngoài dự đoán của người.

     _ Tốt! Chúng ta mau giúp Đại Kim thanh lý môn hộ thôi.

     Nói đoạn không để ý nàng sống chết ra sao, Đại anh hùng lập tức lao ra ngoài. Ít lâu sau là tiếng binh khí chạm nhau, mùi máu tanh quẩn trong không khí thực khiến nàng buồn nôn. Với thân thủ của người này mấy tên lâu la này có đáng là gì. Nhưng lần đầu chứng kiến cảnh chém giết này, nàng không khỏi rợn tóc gáy. Dù sao ở thế giới của nàng giết người phải đền mạng, họ dẫu sao cũng là do cha mẹ họ sinh ra, nhưng ở thế giới này, ta chết thì ngươi sống, ta sống tuyệt sẽ phải giết ngươi. 

     Bất chợt sau lưng Đại anh hùng một bóng đen lớn xuất hiện nhẹ nhàng tiến về phía chàng. Nàng chứng kiến tất cả, muốn hô hoán rằng sau lưng ngài có mai phục kìa nhưng chỉ có thể "Ú...ớ " phát ra âm thanh không rõ lời. Này, làm ơn để ý người sau lưng đi chứ. Bóng đen đó càng tiến càng gần, trong tay lại là cung tên đã giương sẵn, chỉ một cú bắn tên có thể dễ dàng đoạt mạng người. Aaaaaaaaaaaa..... Nàng điên lên mất. Không rõ trong thời khắc đó nàng lấy đâu ra dũng cảm, lấy đâu ra khí phách để lao từ trong hốc đá ra ngoài.

     "Phập". Tiếng "phập" của mũi tên rất ngọt và thanh cắm vào bả vai nàng. Đau là cảm giác đầu tiên nàng cảm nhận được, theo sau đó là cơn tê rần nơi bả vai chạy dọc cả người. Tên áo đen đó lập tức bị chém vào cánh tay, hắn đau đớn vật ra đất, còn nàng lập tức được Đại anh hùng ôm lấy. Vải bịt miệng của nàng được gỡ xuống, dùng hơi tàn cuối cùng lên tiếng:

     _ Tôi... đã nói... ngài ...phải để ...ý sau lưng mà...- Sau đó đau quá mà ngất đi.

     _ Mũi tên có độc! Mau trở về quân doanh, truyền thái ý, mau truyền thái y.

     Cơ thể nàng chợt trở nên nhẹ bẫng, đầu óc mơ mơ hồ hồ. Nàng có cảm giác cả cơ thể mình được bao bọc trong lồng ngực rắn chắc của ai đó nhưng không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nghe thấy bên tai lời thì thầm khe khẽ:

     _ Yên tâm, ta sẽ không để cô chết đâu..........

     Chết? Có phải chết thì nàng sẽ rời khỏi thế giới này, trở về thế giới của nàng? Vậy cũng được, nàng quả thực rất nhớ họ, rất rất nhớ họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip