Chương 8: ẩn giấu tình sâu.
Trong lúc Uyên Linh đi chuẩn bị quần áo để ra ngoài, Mỹ Linh đã nói sơ qua tình hình hiện tại cho mẹ cô nghe. Trái ngược với sự lo lắng của nàng, người phụ nữ đón nhận tin tức ấy một cách nhẹ nhàng hơn Mỹ Linh nghĩ. Trong một thoáng, bà đã rất sửng sốt, nhưng cũng tiếp nhận rất nhanh.
- Bác ổn chứ ạ?
- Cháu đừng lo, so với những chuyện tồi tệ đã xảy ra, thì chuyện này chẳng là gì cả. Nó đã trở lại bên chúng ta, như một phép màu thế này, bác chẳng mong đợi gì hơn. Cho dù nó quên hay nhớ, thì bác vẫn là mẹ nó, nó vẫn là con của bác!
Ánh mắt Mỹ Linh chợt lóe lên mấy tia u sầu.
- Nhưng em ấy đã không còn...
- Làm sao thế? - Bà lo lắng hỏi.
Nàng ngập ngừng một lúc lại thôi không nói nữa, đành nở một nụ cười gượng.
- Tôi xong rồi! Ta đi thôi! - Uyên Linh vén nhẹ mái tóc, bước ra từ căn phòng.
Mỹ Linh đưa Uyên Linh và mẹ đến một quán trà nhỏ. Sài Gòn bao dung, thành phố trẻ đầy năng động này luôn sẵn sàng dang tay đón bất kì ai từ nơi khác đến, dung nạp mọi miền văn hoá. Không khó để có thể tìm thấy một quán đậm ẩm thực miền Bắc ở nơi này.
Từ lúc gặp mẹ đến giờ, Uyên Linh không ngừng nhắc đến việc muốn đưa bà đi uống nhân trần, sau đó còn phải ăn xôi cốm.
Nhìn mẹ nhâm nhi cốc trà và tay bưng tấm lá sen bên trong chứa những hạt xôi xanh dẻo, trên gương mặt già nua sưng húp của người phụ nữ ấy nở ra một nụ cười hiền hòa, Uyên Linh tự nhiên thấy lòng mình xôn xao muốn khóc nữa. Nhưng cô vội vã dụi mắt, mới sáng ra cô đã có một trận khóc đã đời, khóe mắt hẵng còn đỏ hoe, bây giờ lại khóc nữa thì có cường điệu quá không?
Mỹ Linh đột nhiên đặt tay nàng vào tay cô, vỗ về thật nhẹ. Những vạt nắng sớm vương trên vai nàng, mái tóc ngắn rũ xuống ôm vào gương mặt tròn, đôi mắt sáng lấp lánh ẩn sau chiếc mắt kính mỏng.
Uyên Linh nhìn vào mắt nàng, một cách kì diệu nào đó, thấu hiểu hết thảy những tình sâu.
- Em nhớ được gì rồi sao?
- Tôi không biết, từ lúc thấy mẹ, mấy lời đó cứ day đi day lại trong đầu tôi.
- Là gì thế?
- Tôi muốn đưa mẹ đi uống nhân trần, sau đó phải ăn xôi cốm.
Nói rồi, cả hai đều hướng mắt về người phụ nữ, lúc này đang mỉm cười nhìn họ.
- Lần cuối con về thăm mẹ, mẹ đã nói với con như thế.
Uyên Linh ngạc nhiên nhìn bà, người phụ nữ âu yếm vén những sợi tóc bị gió thổi tán loạn trên gương mặt cô rồi dịu dàng nói:
- Mẹ đã nói muốn uống nhân trần và ăn xôi cốm, dặn con lần sau về nhớ mua cho mẹ. Chuyện cỏn con vậy mà con cũng nhớ tới giờ.
Cô tròn xoe mắt, nghe lòng mình gợn sóng, những sợi dây cảm xúc kì diệu đang rung lên.
Mỹ Linh cũng nghiêng đầu nhìn cô đầy hạnh phúc, nàng biết mà, cho dù Uyên Linh có quên hết thảy thì cũng không ai thay đổi được những chuyện đã xảy ra - những điều đã tạo nên Uyên Linh. Cô sẽ lại tìm thấy tình cảm dành cho mẹ, cho ba, cho âm nhạc, cho bản thân, cho những điều nhỏ nhặt, cho cả Mỹ Linh.
- Chuyện của hai đứa, còn phải đợi đến khi nào? - Mẹ Uyên Linh đột nhiên lên tiếng.
Uyên Linh ngạc nhiên nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang ánh mắt lấp lánh của Mỹ Linh, tưởng như tim mình hẫng đi một nhịp.
- Thôi ạ, giờ con cũng có tuổi rồi... - Nàng cười gượng đáp.
- Thôi là thôi thế nào được?
- Mẹ tôi bảo thế là sao? - Hàng chân mày thanh tú của Uyên Linh khẽ nhíu lại.
Đột nhiên, người phụ nữ "ba" một cái đánh vào đùi cô. Uyên Linh giật mình, nhăn mặt suýt xoa.
- Con "tôi" với ai đấy? - Mẹ cô khiển trách.
Uyên Linh tỏ vẻ bất bình. Lại bị mẹ đánh thêm một phát nữa.
- Mẹ mặc kệ con nhớ hay quên, mẹ chốt rồi, mẹ gả!
Cô ngơ ngác, xong lại quay sang Mỹ Linh tìm lời giải thích, đã thấy nàng cười đến hồng đôi má. Bất chợt nghe lòng xốn xang.
*
Sáng hôm sau, tôi cũng theo mẹ về nhà để gặp bố. Khỏi phải nói, lại là một cuộc hội ngộ đầy nước mắt. Tôi không hiểu sao mình cứ muốn khóc hoài, thậm chí là hình như tôi đã khóc một cách cường điệu.
Mỹ Linh trêu tôi:
"Bây giờ mới biết em cũng mau nước mắt quá!".
Tôi phụng phịu:
"Chỉ là dạo này thôi, suốt thời gian qua không thế!"
Tôi tưởng chị sẽ lại tiếp tục bắt bẻ lí luận của tôi, nhưng Mỹ Linh chỉ cười, chị cười thật hiền:
"Chị hiểu."
Tôi đưa Mỹ Linh đi vòng quanh nhà mình, và tôi nhận ra mình đã thực sự trở thành hướng dẫn viên ở nơi này. Tất nhiên, đôi khi cần có sự nhắc bài "mồi" thêm của mẹ, nhưng điều tốt là tôi nhận ra sự có mặt của mọi thứ trong căn nhà đó. Một cảm giác thân quen và ấm áp chưa từng có. Vào đến trong phòng, tôi ngả ngay lên giường và thấy sự khoan khoái đang len lỏi trong tâm hồn mình. Thì ra đây chính là "về nhà".
Điều đó tốt cho sự phục hồi trí nhớ của tôi, tôi đã ở lại nhà suốt một tháng. Mỹ Linh cũng không trở về Hà Nội, chị ở với tôi và gần như không tách ra khỏi.
Bố mẹ chăm tôi rất kĩ, chỉ một tháng mà tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nặng trịch. Nhưng Mỹ Linh còn chăm tôi kĩ hơn, chị canh chừng tôi cả buổi sáng, buổi trưa, buổi tối... và cả đêm nữa. Chắc chúng tôi chỉ rời khỏi nhau lúc... đi tắm? Nhưng ngay khi tôi mình mẩy còn chưa khô ráo từ phòng tắm bước ra, đã thấy chị ta ngồi ở trên giường với một cái khăn to và máy sấy, cười hì hì.
Tới nỗi, có đôi lúc, tôi cảm thấy chị ta thật phiền nhiễu.
Có hôm, một người bạn của tôi đến thăm - Mai Hương. Không như những cuộc gặp gỡ đầy nước mắt trước đó, chúng tôi đã có một trận cãi nhau to. Vừa gặp, mắt cậu ta đã đỏ long long và thái độ có vẻ như sẵn sàng "sấn" tôi bất cứ lúc nào. Tuy rằng cậu ta lao tới chỉ để ôm, chứ không phải đánh tôi như tôi tưởng, nhưng miệng cậu ta thì không ngừng buông mấy lời chửi mắng. Tôi cứ ngờ nghệch không nhận ra cậu ta, lại càng chọc cậu ta điên tiết.
Hóa ra Quốc Thiên đã liên lạc với cậu ta để dò la tình hình của tôi. Từ lúc tôi lên chuyến bay về Việt Nam, tôi không thể liên lạc được với Quốc Thiên, và anh cũng chẳng liên lạc lại với tôi. Tất nhiên tôi có chút sốt ruột, nhưng tôi vẫn chưa muốn rời khỏi nơi này chút nào.
Theo lời kể của Hương, thì cậu ta đã biết hết mọi chuyện, cậu ta đã "nhai" Quốc Thiên trong điện thoại và giờ cậu ta đến đây để "nhai" tôi. Tôi đã biết, Quốc Thiên giấu sự có mặt của tôi với mọi người cho đến giờ. Nhưng tôi chẳng hề giận gì anh, không có Quốc Thiên, thì tôi đã không biết phải sống như thế nào suốt những năm qua. Tôi tin là anh có lí do mới làm vậy, dù lí do là gì, chắc rằng anh không hề muốn làm hại tôi.
Khi chưa tìm hiểu rõ sự tình, tôi không muốn trách gì anh, và lại càng khó chịu hơn khi ai đó chửi mắng anh như thế.
Trong lúc hai người bạn lâu ngày không gặp đang tranh cãi té tát, thì Mỹ Linh bất ngờ đi ra giữa nhà. Chị ta đứng nhịp chân một lúc rồi tự nhiên cất tiếng hát.
"Đưa tay đây nào
Mãi bên nhau bạn nhớ"
Chị ta hồn nhiên một cách đáng ngờ. Và tất nhiên tôi chỉ thêm bực bội chứ không có nhẹ nhõm hơn gì, nhưng điều còn bực bội hơn là khóe miệng của tôi cứ ngoác lên. Sao tôi lại cười khi tôi đang bực bội nhỉ? Điều đó làm chị ta càng thích thú hát.
Không rõ mục đích của Mỹ Linh là gì, nhưng nếu chị đang muốn "dẹp loạn 12 sứ quân" thì chị ta thành công, không chỉ có tôi và Mai Hương giải tán, cả bố mẹ tôi cũng không tìm thấy đâu.
Hình ảnh Mỹ Linh trong mắt tôi đã không còn sáng lấp lánh như những ngày đầu tôi gặp chị.
Mái tóc ngắn sẽ dựng đứng lên mỗi sớm chị ta ngủ dậy, dưới đôi mắt bồ câu trong veo là những đốm tàn nhang lấm tấm, cái miệng nhỏ duyên dáng không phải lúc nào cũng chỉ biết duyên dáng, nó còn biết cười ha hả đến muốn vật chị ta ngã ra sàn.
Và bên trong con người nhỏ bé đó, là một cái tính khí rất bướng bỉnh. Tất nhiên, một người vô tư và hiền lành như chị không giỏi trong việc tranh cãi. Nhưng Mỹ Linh sẽ không bao giờ chịu thua tôi, chị ta sẽ bảo vệ cái luận điểm của mình đến cùng. Thậm chí cho tới lúc tôi đã quên mất chúng tôi đã tranh cãi về việc gì, thì chị ta vẫn hả hê cười khi bắt được sơ hở của tôi và kết luận rằng chị ta đã đúng.
Không ai có thể hiểu tôi đã phải trải qua những gì, cho tới khi họ nhìn thấy quyển sổ ghi chép của chị ta. Mỹ Linh đã ngồi suốt một ngày trời để viết ra một bài văn nghị luận xã hội có đầy đủ các luận điểm và dẫn chứng cụ thể chỉ để... tranh cãi với tôi.
Tôi thậm chí bắt đầu cảm thấy nghi ngờ mình, sao tôi lại có cảm giác đặc biệt với chị ta như thể trước đây từng sâu đậm lắm. Tôi và Mỹ Linh hoàn toàn trái ngược nhau, rõ ràng đó là người mà tôi không nên có cảm giác gì mới phải...
*
Sự gần gũi giữa chúng tôi làm cho Mỹ Linh dần trở nên mộc mạc và bình dị đến mức như một thói quen quẩn quanh bên tôi. Điều đó làm tôi suýt quên mất, Mỹ Linh là người tôi vừa nhìn thấy - nước mắt đã chảy dài.
Tới một hôm, tôi theo Mỹ Linh trở lại Hà Nội vì chị có một buổi diễn. Lần này không phải Mỹ Linh "mang" tôi theo, là tôi chủ động muốn đi cùng, phần lớn là vì tò mò.
Mỹ Linh dặn tôi phải che chắn thật kĩ và sắp xếp cho tôi chỗ ngồi đẹp nhất bên dưới khán phòng. Chị vào trong cánh gà chuẩn bị, tôi ngoan ngoãn đợi ở ngoài, từ lúc những hàng ghế còn trống trơn, cho tới khi đã phủ kín người.
Ánh đèn vụt tắt, tiếng hò reo náo nhiệt. Rồi Mỹ Linh bước ra sau đó, cả khán phòng như vỡ òa ngay lập tức. Tôi nhíu mày nhìn quanh, không hiểu có gì mà mấy người này phải loạn lên cả thế?
Tia sáng rực rỡ chiếu xuống sân khấu, có lẽ đã chiếu nhòe mắt tôi. Tôi chết lặng ngay sau đó. Mỹ Linh bận một chiếc đầm xanh, để tóc ngang vai và mái bay hờ hững. Mắt chị tròn xoe và sáng lấp lánh, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười đầy duyên dáng. Tự nhiên tôi thấy bực bội vì chị ta cứ cười và nhìn vào mắt hết người này đến người kia.
Rồi Mỹ Linh hát. Mỹ Linh từng hát cho tôi nghe nhiều, nhưng chị ta toàn hát linh tinh. Tôi đã sớm biết chị ta có một chất giọng rất hiếm có, chỉ cần nghe nói chuyện đã rất xuôi tai. Tôi không thể phủ nhận, mấy lúc chị ta thỏ thẻ vào tai tôi, tôi hoàn toàn mê mẩn. Dù chỉ hát linh tinh nhưng Mỹ Linh chưa bao giờ trật nửa nhịp nào, và giọng cứ vang lên trong trẻo, vang và sáng như pha lê.
Mà tình cảm thế này là lần đầu tôi nghe.
"Có khi chợt quên lối đi phía sau nhà
Khúc quanh đầu tiên để em thấy anh
Có khi chợt quên chút hương thoáng đêm nào
Mùi hương nao nao lúc mong chờ
Lời ca xưa quên mất rồi
Em biết mình không thể hát
Và tình yêu như nắng chiều
Đang tắt dần khi ngày sang"
Mỹ Linh hát, khi mắt chị nhắm nghiền và bàn tay nhỏ đặt hờ nơi giữa lồng ngực. Cả khán phòng lặng im, chỉ có tiếng nhạc du dương và những lời ca chị hát. Giữa những khoảng lặng rất nhỏ, tôi nghe được cả tiếng trái tim mình.
Và không biết từ lúc nào, trong vô thức, tôi đã lẩm nhẩm hát theo. Tuy không biết đã nghe từ khi nào, nhưng dường như tôi biết ca khúc này.
Mỹ Linh làm lòng tôi đau nhói.
Ánh mắt chị buồn hiu hắt, nhìn xa xăm, nó lơ lửng rồi mắc kẹt giữa không trung. Chị ở nơi ánh sáng rực rỡ, nên tôi thấy được rõ mồn một mỗi lần màn sương khẽ giăng ngang đôi mắt bồ câu xinh đẹp. Không gian này, lời ca, hay chính đôi mắt ấy làm lòng tôi đau nhói?
Đoạn nhạc cao trào, chị khóc, sau những lần nghẹn ngào cố kiềm nén.
Giọng Mỹ Linh trở nên run rẩy, và trái tim tôi cũng thế. Cho tới lúc tôi thấy đau đớn như có một tế bào "bệnh" đang lan ra khắp cơ thể mình, thì nước mắt đã đầm đìa trên gương mặt tự bao giờ.
Cảm giác đó hệt như lần đầu tôi gặp chị, nhưng giờ nó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc thì Mỹ Linh là ai, và là gì trong cuộc đời tôi?
"Hãy hiểu chị từ trong chính em."
Cuộc đời đã cho tôi quá nhiều cơ hội và gợi ý, Mỹ Linh đã nỗ lực bất kể có bao nhiêu dày vò cùng tổn thương đang giằng xé trong chị, nhưng tôi lại vô tình bỏ lỡ tất cả.
Đối với tôi, mọi thứ chỉ như vừa mới bắt đầu. Tôi cứ mải chậm rãi, mân mê, lần mò...
Khi đó tôi không hề biết, đối với Mỹ Linh, đã qua một đời dài, trong mòn mỏi đợi chờ...
Mỹ Linh là ai, và là gì trong cuộc đời tôi?
Tới khi tôi trả lời được câu hỏi đó, thì Mỹ Linh đã lại rời xa tôi mất rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip