1. Vùng bán nguy hiểm thực ra lại không an toàn

"Từ lâu, lâu rất lâu, lâu lắm, zombie đã tồn tại.

Họ cùng con người chia ra hai thế giới khác nhau, thề sống chết không đội trời chung.

Zombie, dùng vật sống để duy trì sinh mạng, mà họ thì không phải vật sống.

Con người, để sống sót, giết chết toàn bộ zombie họ gặp. Nhưng họ tin rằng zombie là một phần của con người, vì vậy họ sử dụng zombie như một vật thí nghiệm, cố gắng điều chế loại thuốc có khả năng làm cho zombie trở thành con người.

Cả hai loài đều vì cuộc sống mà việc họ phải làm.

Vậy, là ai đúng, ai sai?"

-Không có ai sai, nhưng cũng không có người đúng!

- Phải đó Lucy, bọn họ vì mạng sống cả mà- người phụ nữ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. - Vậy bây giờ Lucy đi ngủ được chưa?

- Lucy vẫn muốn nghe kể tiếp- Lucy kéo vật áo của người phụ nữ

- Lucy ngoan, nếu con không ngủ mama sẽ không kể chuyện mỗi tối cho con nữa- người phụ nữ chống nạnh, giả vờ tức giận nhìn Lucy.

- Con ngủ! Nhưng ngày mai con vẫn có thể nghe kể chuyện sao?- cô bé vội buông vạt áo người gọi là mama ra, ngoan ngoãn leo lên giường.

- Đương nhiên là có thể, Lucy thật ngoan- người phụ nữ hôn nhẹ lên trán Lucy, tắt đèn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Heartfilia gia, một gia đình nhỏ sống tại ngoại ô thành phố Fiore, nơi gần với Magnolia- thành phố của các zombie.

---------------------------------------

- B.... Bầu trời....- trên nóc một toà nhà lớn, hắn nằm trên đó, hướng ánh mắt vô hồn, đục ngầu về phía thứ gọi là mặt trời.

Ánh sáng mạnh từ mặt trời có thể gây hại hại cho mắt, vì vậy con người sẽ không nhìn mặt trời, mà họ vốn không thể nhìn thẳng mặt trời. Nhưng hắn đã nhìn mặt trời thật lâu.

Mặt trời nóng thật...

Nhưng mà nóng là gì?

Con người đứng dưới ánh mặt trời sẽ thấy nóng.

Nhưng tiếc rằng hắn là zombie, một trong hàng nghìn zombie sống tại Magnolia, một zombie vô cảm, không thể cảm nhận, không có cảm xúc.

Trống trải thật.

Hắn muốn cái gì đó mới mẻ, một cái gì đó làm cho hắn có thể biểu lộ một, chỉ một cảm xúc bất kì trên khuôn mặt màu xhắn đáng sợ này. Cái gì cũng được. Liệu có thể?

Thấy không! Hắn lại quá quan tâm về thứ đó rồi.

Cảm giác thèm thuồng đột ngột lan tràn khắp cơn thể, cơn đói đã bắt đầu tới.

Lần cuối hắn có một bữa ăn là khi nào nhỉ? Một tháng? Hay là hai tháng? Có lẽ là một năm.

Thật sự, đói quá rồi. Hắn quả thực phải tìm cái gì bỏ bụng.

-----------------------------------

- Mama, ngày mai ta đi chơi nha mama! Lâu lắm rồi papa mới về nhà! Mình đi chơi nha mama!- cô lại gần mẹ, lay tay bà.

- Lucy muốn đi chơi đến vậy sao?- Layla khẽ xoa đầu cô, cười nhẹ.

- Vâng! Lâu rồi papa mới về nhà! Mình đi nha mama!- đôi mắt nâu to trong veo hiện lên ánh nhìn hào hứng.

Lucy thật hiểu chuyện, nhưng cô cũng chỉ là một cô nhóc, cô vẫn yêu thích cùng ba mẹ vui đùa.

- Vậy Lucy đi chuẩn bị đi, ngày mai ta sẽ đi.

- Yay! Lucy yêu mama nhất!- Lucy ôm cổ mama thật chặt, vui sướng hét.

Đôi chân nhỏ lon ton chạy lên phòng, đóng cửa kín mít.

------------------------------------

Có vẻ ở ngoại ô thôi cũng có khá nhiều người sống.

Natsu đang lại gần hơn với đồ ăn của hắn, nhưng sự chậm chạm của cơ thể làm hắn khó chịu. Cơ thể của zombie là vật đã chết, tuy mất đi khả năng cảm nhận giúp hắn giải phóng các bước di chuyển, mà không có nghĩa hắn có thể tự do điều khiển cơ thể. Zombie mang thiếu sót bẩm sinh về cả ý thức lẫn hành động, bản thân cơ thể của một xác chết cũng là không hoàn chỉnh, vì vậy hắn gặp khó khăn nhiêù hơn là lợi ích khi làm zombie.

Với tính trạng hiện tại, Natsu chỉ có thể săn những con mồi ở gần. Ngoại ô là vùng bán nguy hiểm, vì vậy mọi người sẽ không ra ngoài khi không cần thiết, nếu muốn đi săn, hắn chỉ có thể vào tận nhà của con mồi.

Rất nhanh, hắn khóa được mục tiêu. Một ngôi nhà nhỏ vẫn sáng đèn, bên trong loáng thoáng hai bóng người, Natsu nghĩ, hắn chỉ cần hai con mồi.

Natsu đôi khi cũng ý thức được, hắn và đồng loại có chỗ không giống nhau. Nhưng hắn cũng không thể nói rõ khác nhau như thế nào. Hắn chỉ mơ hồ phát hiện, hắn không muốn đi săn giống như các zombie khác. Cái chết từ từ của con mồi khi bị ăn làm hắn khó chịu, mà máu thịt không nên văng tung tóe, vì nó thật xấu xí.

Natsu có thể làm gì? Hắn vẫn là phải ăn, vì vậy hắn muốn giải quyết bữa ăn thật nhhắn.

Nghĩ vậy, hắn chạy xông vào ngôi nhà với tấm biển ngoài cổng "Heartfilia"

------------------------------------------

Lucy thật mong chờ buổi dã ngoại. Cô muốn mặc một chiếc váy thật xinh đẹp cho ngày mai. Ba có một chiếc máy ảnh, ông ấy sẽ chụp thật nhiều ảnh của mẹ và cô mỗi khi cả nhà ra ngoài. Ba chụp ảnh rất tốt, vì ông trông thật hạnh phúc mỗi khi cầm máy, mẹ trong mỗi bức hình của ông đều thật dịu dàng và xinh đẹp, Lucy nghĩ, cô có một người ba tài giỏi và một người mẹ thiên thần. Lucy cũng rất thích những bức ảnh ba chụp cho cô, ông khiến cô tỏa sáng trong mỗi lần nhấn máy. Vì ba chụp ảnh thật đẹp nên cô sẽ mặc chiếc váy đẹp nhất, cô và mẹ sẽ có những bức ảnh đẹp nhất, mà ba sẽ là người hạnh phúc nhất.

Lucy cũng yêu thích các món ăn do mẹ cô làm. Mẹ nấu ăn rất ngon, nhưng bà luôn muốn cô và ba thật khỏe mạnh, nên bà sẽ không để cô ăn đồ ngọt nhiều, mà ba sẽ không thể uống bia mỗi ngày. Nhưng đi dã ngoại thì khác, mẹ sẽ làm thật nhiều đồ ngọt, bà cũng sẽ đem theo bia, ba có thể uống thoải mái, Lucy cũng có thể ăn đồ ngọt đến no căng.

--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lucy: sắp bị thịt T.T
Natsu: được
Lucy: đừng có đi sai hướng!

Thực ra mình đã nghĩ rất nhiều về việc làm lại bộ này, tại hồi mình viết "Cá thể khác biệt" mình mới chỉ đang học cấp 2, thật sự là nó mang đầy sự trẻ con và ngây thơ của mình, mình cũng cảm thấy thật may mắn khi mà có mọi người đồng hành trong cả quá trình bộ truyện diễn ra. Mọi người vẫn ủng hộ mình ngay cả khi mình viết chưa tốt. Bây giờ thì mình cảm thấy không thoả mãn với những mình đã viết khi mà còn trẻ con.

Mình sẽ chỉnh sửa lại phong cách viết của bộ này, cốt truyện vẫn sẽ không thay đổi, nhưng lần này mình muốn đi sâu vào tâm lí của nhân vật, vì vậy tuyến suy nghĩ và tính cách thiết lập của nhân vật sẽ bị thay đổi, không chắc là nhiều hay ít, nhưng sẽ không còn đơn giản nữa. Mình mong rằng vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người, và cảm ơn những bạn đã cùng đồng hành với mình trong suốt quá trình viết truyện.

-Norwest-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip