Chương 3
Không biết qua bao lâu, mặt trời cũng dần lặn xuống chân núi, Itachi cuộn tấm bản đồ trên tay mình lại khẽ thở dài.
Trong lúc Sasuke dưỡng thương anh đã đi thăm dò con đường phía trước. Tuy may mắn gặp được dân làng gần đó nhưng dù anh có hỏi gì thì họ chỉ biết lắc đầu nói không biết. Không một chút manh mối nào về nhiệm vụ của họ cả.
Tuy nhiệm vụ của hai người là thăm dò nhưng cả hai đều biết được nhiệm vụ thật sự không chỉ có nhiêu đó.
" Mặc dù bây giờ chưa có thương vong gì... " anh lẩm bẩm trong miệng mình.
Bất chợt anh ngẩng đầu lên nhìn căn nhà gỗ cách đó không xa. Cậu thanh niên tóc vàng không biết vì sao lại nằm trước cửa nhà.
Anh nhẹ nhàng tiến đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu. Sắc mặt tuy có chút trắng bệch thì không có dấu hiệu bị thương ở đâu cả. Thật ra lúc cậu ta tỉnh lại anh cũng khá ngạc nhiên với tốc độ phục hồi của cậu ta. Tuy ngã vào người em trai anh nhưng ít nhiều cũng phải bị thương chút ít gì đó với độ cao như vậy. Như gãy xương chẳng hạn nhưng cậu ta lại tỉnh dậy rất nhanh, thậm chí có thể đi đứng bình thường. Tốc độ hồi phục đó có thể sánh ngang với yêu quái nhưng anh lại không cảm nhận được yêu khí trên người cậu ta. Và đặc biệt, không biết vì sao anh lại cảm thấy cậu nhóc này rất quen thuộc.
Itachi định vươn tay bế cậu lên thì bất ngờ cổ tay của anh bị chụp lấy, đôi mắt đáng lẽ đã nhắm nghiền kia lại đang mở to nhìn chằm chằm vào anh đầy cảnh giác. Không biết có phải ảo giác hay không đôi mắt của cậu ta khi nhìn anh là màu đỏ nhưng chỉ trong chớp mắt thì nó đã trở thành màu xanh. Tựa như ảo giác.
" Itachi... Itachi ! "
Dòng suy nghĩ của anh nhanh chóng bị cắt đứt bởi giọng nói của Naruto.
" Xin lỗi vừa nãy anh thấy hơi chóng mặt nên không phản ứng kịp. "
Naruto lo lắng tiến đến gần anh, gương mặt của cậu phóng to trước mắt. Không hiểu vì sao anh lại thấy căng thẳng.
" Anh thật sự không sao chứ ? Có bị thương chỗ nào không ? "
Itachi vô thức lùi lại, anh nắm lấy vai cậu khiến cậu không tiến gần đến anh quá.
" Anh không sao đâu, em không cần quá lo lắng. "
Itachi tránh ánh mắt của cậu, anh nói lảng sang chuyện khác.
" Mà em có sao không ? Vẫn còn di chứng sau vụ ngã đó à ? "
Cậu liên tục lắc đầu. " Em khỏe lắm không có việc gì đâu - Dattebayo ! Dăm ba loại ngã này sao có thể đánh gục được em chứ !"
Bất giác anh mỉm cười giơ tay xoa đầu cậu nhưng khi tay anh sắp chạm đến thì ngay lập tức anh tỉnh lại. Anh nhanh chóng thu tay trở lại, không khí lại rơi vào sự ngượng ngùng lần nữa.
" Khụ... khụ, ngoài trời lạnh lắm chúng ta nên vào trong thôi. "
" A, em không sao. Em muốn ở ngoài thêm chút nữa. "
Thấy cậu không có ý định vào trong thật anh cũng không miễn cưỡng mà cởi áo choàng mình ra choàng lên cho cậu.
" Đừng ở ngoài quá lâu, anh vào xem Sasuke thế nào. "
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn cậu như vậy anh cảm thấy tay mình có chút ngứa, anh thật sự rất muốn xoa đầu cậu dù chỉ một lần.
Nhìn bóng dáng Itachi khuất sau cánh cửa. Nụ cười trên gương mặt Naruto cũng biến mất. Cậu khó chịu túm vạt áo mình, môi nghiến chặt để kiềm chế không phát ra tiếng. Trán cậu thấm đẫm mồ hôi, khi cậu ngẩng mặt lên nhìn cánh cửa trước mặt, đôi mắt màu xanh không biết từ bao giờ đã chuyển sang đỏ. Cả cơ thể cậu run lên, mồ hôi túa ra như nước chảy.
Naruto khó nhọc thở, đôi môi bị cắn đến chảy cả máu nhưng cậu không hề hé môi mà chỉ lấy tay bấu chặt đùi mình như một chỗ dựa tinh thần.
Không biết qua bao lâu, Naruto thả lỏng bàn tay, cơ thể cậu hơi ngửa ra sau. Lần nữa mở mắt, đôi mắt đỏ đã trở lại thành màu xanh.
Cậu im lặng điều chỉnh lại nhịp thở rồi cúi đầu nhìn vết thương trên đùi mình. Nó bị cậu bấu đến in cả năm dấu ngón tay lên đó, máu cũng từ đó mà chảy ra không ngừng nhưng Naruto như chẳng hề biết đau cậu chỉ đưa bàn tay dính máu vuốt nhẹ lên nó, lập tức theo bàn tay cậu những vết thương lành ngay lập tức không để lại một vết sẹo nào.
Naruto đứng dậy, chỉnh lại kimono của mình. Không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt cậu thoáng qua nỗi buồn khó tả. Cậu đứng im, đối diện với cánh cửa. Dùng bàn tay không dính máu của mình nhẹ nhàng đặt lên.
Đôi mắt từng ánh lên sự đau buồn lại biến mất không chút dấu vết.
----------------------
Sáng hôm sau, sau khi kiểm tra lại thương thế cho Sasuke. Chỉ sau hai ngày, những vết thương tưởng chừng sẽ mất mấy ngày nay lại lành lặn đến bất thường.
" Anh, em nghĩ chúng ta nên xuất phát sớm thôi. Giờ em đã không còn bất kì vấn đề nào nữa, chúng ta không nên chậm trễ thêm nữa. "
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Sasuke, Itachi chỉ biết thở dài.
" Được rồi, nếu em đã không còn thấy vấn đề gì thì khoảng hai tiếng nữa sẽ xuất phát, được chứ ? "
Nhận được cái gật đầu của cậu anh cũng không hỏi thêm gì mà chỉ bảo cậu nghỉ ngơi còn mình thì đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra đập vào mắt anh chính là bóng lưng của cậu thiếu niên đang ngồi ngẩn ngơ trước cửa.
Anh định lên tiếng thì cậu đã quay đầu nhìn thấy anh, đôi mắt màu xanh ấy bỗng chốc thật lung linh như chứa những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Cậu hớn hở đứng dậy cầm lấy giỏ hoa quả bên cạnh đưa cho anh.
" Em vừa hái chút hoa quả, dù sao hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không ? Anh với cậu ta ăn đi, thật sự rất ngọt đó - Dattebayo ! "
Anh bất ngờ nhìn giỏ hoa quả trong tay mình.
" Đây là lí do em dậy sớm vậy để hái chúng sao ? "
Nhận được cái gật đầu của cậu anh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
" Cảm ơn em. "
Không biết vì sao mỗi khi bên cạnh cậu anh lại không thể không tháo gỡ sự phòng bị của mình xuống.
Bất chợt Naruto kéo ống tay áo của anh cậu cẩn thận dè dặt hỏi. " Anh sắp đi... rồi sao ? "
Anh chợt nhận ra đã đến lúc phải chia tay với cậu tuy có chút không nỡ nhưng đây là nhiệm vụ mà anh được giao anh không nên chậm trễ hoàn thành nó vì đó là nguyên tắc của anh.
" Ừm." Chỉ là trả lời thôi nhưng thật khó khăn.
" Hiện giờ thương thế của Sasuke đã khỏi hẳn rồi nên bọn anh sẽ không nán lại nữa. Đã đến lúc tạm biệt rồi nhỉ ? "
Như thất vọng Naruto buông tay đang nắm lấy ống tay áo của anh.
" vậy sao, tiếc thật đấy nhỉ... mà cũng đúng thôi dù sao hai người cũng không thể ở lại đây được. "
Nhìn nụ cười gượng gạo của cậu anh không biết sao muốn ôm lấy cậu mà an ủi.
" Vậy hai người định đi đâu vậy ? "
" Hiện giờ bọn anh vẫn chưa xác nhận được vị trí của ngôi làng, anh chỉ mới biết tên ngôi làng đó được gọi là làng Tuyết thôi."
Bỗng cậu ngạc nhiên thốt lên. " A, là ở đó sao ? "
" Em biết sao ? "
Cậu gật đầu. " Đó là nơi em đang định đến - Dattebayo ! "
" Thật là trùng hợp, nếu anh không chê có thể cho em đi cùng được không ? "
Thấy Itachi có vẻ lưỡng lực cậu vỗ cái ' bốp ' lên ngực mình.
" Anh yên tâm đi em sẽ không cản trở gì đâu ! Nhìn thế chứ em cũng là một pháp sư đấy ! Thậm chí em còn biết đường đến đó nữa. "
Itachi có chút ngạc nhiên, thật ra cũng có vài pháp sư không có môn phái hay gia tộc nào mà chỉ đơn thuần tự học rồi lang thang đây đó trừ tà kiếm chút tiền. Anh cũng không phải lần đầu gặp những người như vậy nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là trên người cậu không hề có một chút pháp lực nào cả.
Những điều bí ẩn xung quanh Naruto không chỉ có một. Nếu như đã nghi ngờ không bằng cột lại bên cạnh quan sát.
Nhận được sự đồng ý của Itachi, Naruto vui mừng nhảy cẫng lên rồi chạy vào phòng định thông báo cho tên đáng ghét coi thường cậu.
Trong chuyến hành trình này ai cũng có tâm tư riêng của chính bản thân mình.
____________________________
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip