Chương 20 (END)
Tôi chờ anh suốt những ngày cuối của lời hứa với viện trưởng, nhưng anh không trả lời, nhắn tin hay gọi điện đều không. Mọi người khuyên tôi nên đi, bởi chuyến đi này rất quan trọng, sang năm sau là không còn cơ hội nữa. Nhưng còn Taeyong thì sao, tôi không muốn đi mà bỏ mặc anh.
Cuối cùng, tôi cũng quyết định đi du học. Trường rất nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho chuyến du học sắp tới của tôi. Tôi nhắn tin thông báo cho anh, nhưng vẫn không có hồi âm. Chắc anh giận tôi vì đã quyết định đi. Ngày tiễn tôi đi, bầu trời nắng vàng cuối mùa hè, gió thổi nhẹ không mát cũng chẳng nóng. Mọi người đều đến tiễn tôi, bố mẹ, anh trai, cả Doyoung và Joy nữa, nhưng Taeyong không xuất hiện. Doyoung nói gần đây anh ít khi về kí túc xá, toàn trở về vào đêm muộn. Tôi dù muốn nấn ná chờ thêm nhưng không còn thời gian nữa, đành chào mọi người rồi kéo vali đi.
Làm xong thủ tục, tôi tranh thủ ngắm nhìn bầu trời Hàn Quốc lần cuối trước khi rời đi. Nơi đây đã gắn liền với tôi suốt ba năm trời, những kí ức về nơi đây trong tôi sẽ không bao giờ phai mờ, kí ức của một tuổi thanh xuân nhiều mơ mộng ngọt ngào, cùng mối tình đầu đẹp đẽ trong sáng.
"-Em định đi mà không chào anh một tiếng đấy hả?"
Taeyong đột ngột xuất hiện trước mắt tôi, khiến tôi phút chốc không kịp phản ứng mà đứng ngây ra. Anh bước tới gần, ôm tôi vào lòng:
"-Xin lỗi em, vì anh đã đến muộn."
"-Tại sao anh bây giờ mới chịu xuất hiện? Anh có biết là em lo đến mức nào không hà?" Tôi ấm ức mắng anh, tay đấm thùm thụp.
"-Anh sẽ chờ em. 4 năm thôi đúng không? Anh nhất định chờ được. Hãy đi và trở về mạnh khỏe, được chứ?"
"-Anh nói thật chứ?"
"-Anh đã bao giờ nói dối em chưa?"
"-Vậy anh nhất định phải chờ em đấy."
"-Anh hứa."
"Chuyến bay mang số hiệu... từ Incheon, Seoul tới sân bay quốc tế Los Angeles, Hoa Kì chuẩn bị khởi hành..."
Tôi rời khỏi vòng tay anh, đặt một nụ hôn tạm biệt lên má anh:
"-Em sẽ trở về đây. Nhất định là như thế. Giữ liên lạc nhé anh!"
Nói rồi, tôi kéo vali đi, cố kiềm nén nước mắt, nhưng nó đã rơi xuống khi hình bóng anh khuất khỏi tầm nhìn của tôi.
Taeyong, hãy chờ em, em sẽ quay về sớm thôi.
Chờ em...
_____
Vừa sang tới nơi, tôi đã nhanh chóng mua sim mới và nhắn tin thông báo cho mọi người. Taeyong nhắn lại cho tôi một tin nhắn rất ngọt ngào, mà tôi chưa từng thấy ở một con người luôn tỏ vẻ nam tính lạnh lùng như anh.
"Anh sẽ chờ em. Hãy nhớ câu này, bởi anh cũng sẽ nhớ nó."
_____
Bốn năm chậm chạp trôi qua. Tôi đã thay đổi dần, trở nên quyến rũ và xinh đẹp hơn với mái tóc dài nhuộm vàng sáng cùng những bộ trang phục hiện đại và phù hợp. Nhưng điều quan trọng hơn, tôi không còn là bác sĩ thực tập ngày nào nữa mà bây giờ là bác sĩ chính thức của Samsung Medical Centrel. Để đạt được điều đó, tôi đã phải khổ luyện biết bao nhiêu ở nơi đất khách quê người, chịu đựng nỗi cô đơn, xa gia đình, bạn bè, người yêu. Và ngày tôi mong chờ đã tới. Hôm nay là ngày tôi trở về Hàn Quốc, bắt đầu công việc của một bác sĩ thực thụ.
Đón tôi ngoài sân bay là bố mẹ và Doyoung, Joy. 4 năm trôi qua, hai người bạn của tôi đã chín chắn trưởng thành hơn. Joy đã debut được 2 năm, còn Doyoung thì ngày càng nổi tiếng với nhóm nhạc của mình. Tôi thấy mừng cho họ khi ai cũng đã có thể đạt được ước mơ của mình rồi. Nhưng khi nhìn xung quanh, lòng tôi chợt thắt lại. Khoảng tầm 2 tháng trở lại đây, tin nhắn và cuộc gọi của Taeyong rất thưa thớt, rồi ngừng hẳn trong 2 tuần gần đây. Tôi tự an ủi rằng mình sắp về nên anh không gọi nhiều làm gì, nhưng hôm nay anh không đến đón tôi khiến tôi cảm thấy hụt hẫng. Chẳng lẽ điều tôi lo lắng năm xưa đã trở thành sự thật?
Mãi chìm trong suy nghĩ nên tôi không nhận ra mọi người đã ra xe từ bao giờ, phải đến khi Doyoung chạy tới kéo tay đi tôi mới tỉnh lại. Ngồi yên vị trong xe, mọi người hỏi thăm rất nhiều, tôi cũng bận trả lời họ nên nỗi lo lắng tạm trôi đi. Về tới nhà, bố mẹ và Joy rất nhanh chóng mở cửa rồi giao cho Doyoung lái xe vào gara. Tôi thắc mắc, nhưng không kịp hỏi, bèn quay qua cậu bạn thân:
"-Dạo này Taeyong vẫn ổn chứ?"
"-Cũng bình thường. Làm sao, hai cậu cãi nhau nữa hả?"
"-Chỉ là mấy tuần nay anh ấy không gọi điện hay nhắn tin gì cả. Chắc anh ấy bận quá?"
"-Cũng bận." Doyoung trả lời vắn tắt.
"-Này, thái độ cậu hôm nay lạ lắm đấy. Nói không đầu không cuối, là sao vậy?"
"-Là sao đâu, tớ vẫn bình thường thế mà."
Tôi không thèm hỏi nữa, mở cửa bước vào nhà. Đang bận thắc mắc vì câu trả lời của Doyoung nên tôi không để ý là nhà vẫn tối um. Tôi kéo vali đi lên bậc tam cấp, đoạn kéo cửa ra. Trời bây giờ đã tối mà trong nhà lại không bật điện, tôi liền với tay mò mẫm công tắc điện. Vì lâu rồi không dùng tới nên tôi quên mất vị trí, phải một lúc mới bật được. Đèn vừa sáng, tôi đã xém chút nữa là ngất với tiếng hô to:
"-HAPPY BIRTHDAY CON GÁI YÊU!!!! MỪNG CON TRỞ VỀ NHÀ!!!"
Định thần nhìn lại, căn nhà phủ đầy bóng bay dưới đất, trên tường, cửa sổ, bàn ghế... Doyoung mỉm cười bước vào:
"-Mọi người chuẩn bị hết cho cậu đấy. Thấy khổ công không, làm từ hôm qua tới hôm nay mới trang trí chuẩn bị xong đấy. Cậu về đúng hôm sinh nhật, nên phải chuẩn bị hai trong một đó."
"-Chém gió! Làm gì có chuyện làm lâu như vậy chứ?" tôi đáp mà mắt lấp lánh nước.
"-Còn tính cả công của người đó chứ!"
"-Người đó?" tôi thắc mắc "Ý cậu là..."
"-Taeyong hyung, anh định ở trong bếp tới bao giờ thế? Người yêu đang chờ anh đây này!" Doyoung hét lớn.
Tôi run run nhìn về phía bếp. Taeyong đang đẩy khay bánh sinh nhật, trên ghi dòng chữ "Dành tặng cho em, Nayoung" màu xanh nổi bật mà tôi thích. Đằng sau anh là... bố mẹ của anh?!
"-Cháu chào hai bác ạ." tôi lễ phép cúi chào.
"-Chào cháu Nayoung. Cháu thật là xinh đẹp đó. Taeyong phải có phước mới gặp được cô gái như cháu." bác gái bước tới ôm tôi thay cho lời chào.
"-Cháu cảm ơn bác." tôi mỉm cười thật tươi, không ngờ bố mẹ của Taeyong lại đến dự sinh nhật mình.
Anh vừa đi vừa hát chúc mừng sinh nhật tôi bằng tiếng Việt hẳn hoi, khiến Joy và Doyoung rất thích thú, còn tôi vừa cười mà mắt cũng ướt lệ.
"-Em mau ước đi, rồi còn thổi nến nữa." Taeyong cười tươi đưa chiếc bánh đến trước mặt tôi.
Tôi cười, chắp tay lại cầu nguyện, rồi thổi tắt nến. Mọi người vỗ tay chúc mừng nhiệt liệt. Taeyong đặt chiếc bánh xuống bàn, rồi đưa tôi con dao cắt bánh. Tôi nhanh nhẹn cầm dao chia bánh cho mọi người. Buổi tiệc thật sự rất vui vẻ, bánh ngon do chính tay Taeyong làm, ngoài ra bố mẹ còn chuẩn bị nhiều đồ tôi thích ăn nữa. Sau đó thì tôi lên phòng, còn bố mẹ hai bên ngồi trò chuyện với nhau.
Tôi ngồi bó gối trên ban công ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc từ 4 năm trước. Bốn năm đủ cho một thành phố lớn như Seoul có sự thay đổi rõ rệt. Taeyong hai tay hai cốc, cốc nước cam vẫn dành cho tôi. Trông anh ngày càng ra dáng một người đàn ông trưởng thành, nhưng nhan sắc không hề phai đi theo năm tháng.
"-Cảm ơn anh."
"-Em còn mệt không?"
"-Nhìn thấy mọi người như vậy làm em hết mệt rồi." tôi mỉm cười.
"-Ở bên đó có nhớ anh không?"
"-Anh lại bắt đầu cái trò sến rện đó đi." tôi bĩu môi.
"-Bởi vì anh rất nhớ em. Ngày em về càng gần, anh càng nôn nóng háo hức muốn gặp em sớm. Mọi người cứ trêu anh suốt thôi."
"-Và em đã trở về đấy thôi. Em bảo em sẽ trở về là sẽ trở về mà."
"-Ừ. Trở về trong diện mạo mới, xinh đẹp hơn trước."
"-Anh không thích à?" giọng tôi thoáng giật mình.
"-Nếu như anh không thích thì sẽ không nói vậy đâu." Taeyong hôn nhẹ lên má tôi.
"-Taeyong... tại sao anh lại yêu em đến như vậy?" tôi nép sát vào người anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc bao trùm lấy mình.
"-Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết là từ ngày yêu em, anh đã xác định rằng, chỉ cần em không buông tay, anh cũng sẽ không buông tay."
Tôi nở một nụ cười hạnh phúc, tựa đầu nào vai anh.
"-Này Nayoung, em nghĩ thế nào nếu như anh công khai mối quan hệ của chúng ta?"
"-Ngay bây giờ sao?"
"-Tùy em thôi."
"-Vậy khi nào anh cầu hôn em thì em mới chấp nhận cho công khai." tôi đùa.
"-Được thôi." Taeyong rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh "Han Nayoung, em có đồng ý chấp nhận Lee Taeyong này là người chồng của em không?"
"-!!! Hóa ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi sao???"
"-Em không thể đối phó với anh được đâu. Anh đã dự liệu hết rồi."
"-Anh đáng ghét!"
"-Mau trả lời đi, chiếc nhẫn này chờ em hai năm rồi đó." gì chứ, cái này là ép hôn, ép hôn đó!!!
"-Em... đồng ý." tôi vừa trả lời vừa lườm yêu anh một cái.
"-Vậy là ngày mai anh sẽ công khai mối quan hệ này. Đúng thỏa thuận rồi đấy! Yên tâm, fan bây giờ họ rất hiểu chuyện, họ sẽ không phản đối em đâu. Có rất nhiều người đã công khai bạn gái là người bình thường và được fan ủng hộ rồi. Nhất là khi biết em vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như thế này."
"-Anh không phải khéo nịnh đi." tôi đánh anh một cái, mặt đỏ ửng.
_____
Sau đó chuyện của chúng tôi đã được công khai thật, nhưng mà là một tháng sau. Fan tất nhiên là rộ lên ầm ĩ. Tôi lo lắng hỏi anh:
"-Liệu có ổn không? Em thấy đáng lo lắm."
"-Em không cần phải bận tâm lắm đâu. Anh sẽ xử lí vụ này ổn thoả mà." Taeyong an ủi tôi chắc nịch.
Tới sáng hôm sau, khi tôi vừa mở tin tức ra thì ngã ngửa khi thấy dòng tâm thư của anh trên fancafe, xin lỗi fan vì đã giấu chuyện, nêu lí do và mong fan ủng hộ. Đi kèm là ảnh của... tôi???
Tôi lập tức gọi cho anh:
"-Sao anh lại làm thế?? Anh không sợ bị fan ném đá tới chết à?"
"-Em bình tĩnh, đọc bình luận bên dưới đi." Taeyong ôn tồn.
Quả nhiên là sau lời chia sẻ của anh, fan có giảm hẳn kích động và tỏ ra ủng hộ chúng tôi. Hoá ra, sự chân thành vẫn là một cách giải quyết tốt nhất cho mọi việc.
_____
Cuộc sống của tôi cứ được tiếp tục theo một cách như thế. Tôi tiếp tục sứ mạng mà mình đã gánh vác, đó là cứu chữa bệnh nhân, còn Taeyong tiếp tục biểu diễn nồng nhiệt trên sân khấu, đem lại màn trình diễn tuyệt nhất cho khán giả. Chúng tôi mở một quán cà phê và một phòng dạy nhảy. Sau những khoảng thời gian dành cho công việc chính, chúng tôi lại trở về bên nhau, lắng nghe tâm sự của đối phương và cùng chia sẻ mọi thứ. Mọi thứ tuy không thể hoàn hảo, nhưng với chúng tôi thế là đủ, bởi quan trọng nhất, chúng tôi được ở bên nhau. Đôi lúc cũng có những cãi vã giận hờn, nhưng rồi chúng lại mau chóng qua đi, bởi chúng không thể tồn tại ở trái tim đã được lấp đầy bởi yêu thương!
"Chỉ cần em không buông tay, anh cũng sẽ không buông tay."
~The End~
Hưng Yên, ngày 31/5/2016.
Đùa thôi, còn 3 extra mà~ Chờ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip