Chap 2. Định Mệnh Ta Gặp Nhau
Chap 2. Định Mệnh Ta Gặp Nhau
...
Màn đêm buông xuống, khoác lên Bangkok một vẻ quyến rũ huyền ảo. Ánh đèn đường hắt lên những vệt sáng dài trên con phố tấp nập người qua lại. Archen hòa mình vào dòng người, đôi mắt hổ phách lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh. Khả năng đọc được suy nghĩ của đám đông hỗn tạp khiến hắn cảm thấy một chút mệt mỏi, nhưng mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí lại giữ chân hắn ở nơi này.
Hắn đã lần theo dấu vết của mùi hương suốt cả buổi tối, từ những con hẻm nhỏ đến những khu chợ đêm ồn ào. Nó lúc ẩn, lúc hiện, như trêu đùa khứu giác nhạy bén của một вампир(ma cà rồng) đã sống qua hàng thế kỷ. Và rồi, giữa đám đông đang đổ về phía một khu chợ ẩm thực sầm uất, mùi hương ấy trở nên rõ ràng và mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Archen khẽ nhíu mày. Mùi hương này... nó quen thuộc đến kỳ lạ, tựa như một ký ức xa xôi vừa thức tỉnh. Hắn cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ, một bản năng nguyên thủy trỗi dậy, dẫn lối hắn về phía nguồn gốc của mùi hương.
Và rồi hắn thấy cậu.
Natachai Boonprasert đang đứng bên một quầy hàng bán các loài hoa đầy màu sắc, ánh mắt có chút lưỡng lự khi ngắm nhìn những đóa hoa rực rỡ sắc màu. Dưới ánh đèn vàng dịu của khu chợ, vẻ đẹp thư sinh của cậu càng thêm phần cuốn hút. Làn da trắng hồng mịn màng, mái tóc đen tuyền được cắt tỉa gọn gàng ôm lấy gương mặt thanh tú với chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt đẹp hơi dài, dù không lớn nhưng lại thu hút mọi ánh nhìn bởi vẻ trong veo và tĩnh lặng. Đôi môi mọng ửng hồng tự nhiên khẽ mím lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Vóc dáng thon thả cùng chiều cao nổi bật càng tôn lên vẻ ngoài thu hút của Natachai.
Archen đứng lặng lẽ quan sát Natachai từ phía xa, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng. Hắn đã từng có cảm thấy bối rối như thế này trước ai đó rồi thì phải. Khả năng đọc được suy nghĩ của hắn, thứ luôn giúp hắn hiểu rõ mọi người xung quanh, dường như hoàn toàn vô tác dụng trước người con trai này. Tâm trí của Natachai tĩnh lặng như một mặt hồ phẳng lặng, không một gợn sóng.
Mùi hương từ Natachai lan tỏa trong không khí, ngọt ngào và quyến rũ đến mức khiến Archen không có thể kiềm chế bản năng вампир đang trỗi dậy. Hắn biết, chỉ một giọt máu từ người con trai này thôi cũng đủ để khơi dậy cơn khát cháy bỏng trong hắn. Nhưng đồng thời, một cảm xúc khác, một sự tò mò và rung động khó tả, đang níu giữ hắn lại.
Archen hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Hắn không muốn tiếp cận Natachai với bản năng của một kẻ săn mồi. Hắn muốn hiểu, muốn khám phá bí ẩn ẩn chứa sau vẻ ngoài bình dị này.
Lấy hết can đảm, Archen bước về phía quầy hoa. Khi hắn đến gần, Natachai khẽ ngước mắt lên, ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Một tia ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt Natachai, rồi nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
"Chào anh," Natachai cất tiếng, giọng nói trầm ấm và dễ chịu. "Anh cũng muốn mua hoa sao?"
Archen khẽ gật đầu, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể. "Ừm, tôi... Dường như tôi cũng bị thu hút bởi mùi hương của các loài hoa ở đây."
Natachai mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ một cánh hoa hướng dương rực rỡ. "Hoa hướng dương luôn có một mùi hương đặc biệt, đúng không? Nó mang lại cảm giác tươi sáng và ấm áp."
Archen nhìn theo ngón tay thon dài của Natachai chạm vào cánh hoa vàng, một hình ảnh quen thuộc chợt lóe lên trong tâm trí hắn - cánh đồng hoa hướng dương bạt ngàn trong giấc mơ. Một sự trùng hợp kỳ lạ khiến trái tim вампир của hắn khẽ rung động.
"Đúng vậy," Archen đáp, ánh mắt không rời khỏi Natachai. "Rất đặc biệt."
Một khoảng im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy họ, chỉ còn tiếng ồn ào của khu chợ đêm làm nền. Natachai nhìn Archen với ánh mắt tò mò.
"Tôi chưa từng gặp anh ở đây trước đây thì phải," Natachai nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng. "Anh là khách du lịch sao?"
"Không hẳn," Archen đáp. "Tôi... sống ở gần đây." Hắn không muốn tiết lộ quá nhiều về bản thân mình cho người mới quen.
"Oh Vậy sao?" Natachai khẽ gật đầu. "Tôi tên Natachai Boonprasert. Mọi người thường gọi tôi là Dunk." Cậu khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hòa như ánh trăng đêm.
"Archen Aydin," hắn đáp lại, cái tên đã theo hắn qua bao nhiêu kiếp người. "Mọi người gọi tôi là Joong."
Khoảnh khắc ấy, giữa dòng người tấp nập và ánh đèn rực rỡ của Bangkok về đêm, Archen cảm nhận được một sợi dây vô hình đang kết nối hắn với người con trai tên Natachai, hay Dunk, này. Mùi hương ngọt ngào từ cậu vẫn vây quanh hắn, một lời thì thầm bí ẩn từ quá khứ vọng về. Liệu đây có phải là định mệnh, một sự sắp đặt của số phận sau bao nhiêu kiếp luân hồi? Archen không biết, nhưng hắn chắc chắn một điều, cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi cuộc đời vĩnh hằng của hắn mãi mãi.
...
Archen nhìn sâu vào đôi mắt sáng ngời của Natachai. Sự tĩnh lặng trong tâm trí cậu vẫn là một bí ẩn đối với hắn, một điều gì đó hoàn toàn mới mẻ sau hàng thế kỷ hắn có thể dễ dàng thấu hiểu mọi suy nghĩ. Sự tò mò trong hắn ngày càng lớn, thôi thúc hắn muốn khám phá thế giới nội tâm của người con trai này.
"Cậu thường đến đây để mua hoa sao,?" Archen khẽ hỏi, cố gắng giữ cho giọng điệu tự nhiên nhất có thể.
Natachai gật đầu, ánh mắt trìu mến nhìn những đóa hoa hướng dương. "À vâng, tôi rất hay tới đây để chọn những đoá hướng dương, đẹp nhất, tôi rất thích ý nghĩa của loài hoa này. Chúng luôn hướng về phía mặt trời, mạnh mẽ và tràn đầy hy vọng."
Một hình ảnh quen thuộc lại hiện lên trong tâm trí Archen - cánh đồng hoa hướng dương bạt ngàn, nơi hắn lần đầu gặp Daonuea. Sự trùng hợp này khiến hắn cảm thấy một chút xao xuyến không thể giải thích.
"Chúng thật sự rất đẹp," Archen khẽ nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Natachai. "Giống như..." hắn dừng lại một chút, tìm từ ngữ thích hợp, "giống như cậu vậy."
Gương mặt Natachai thoáng ửng hồng, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cậu. "Anh Joong quá khen rồi."
Một sự im lặng dịu dàng bao trùm lấy họ. Archen cảm nhận được sự thoải mái kỳ lạ khi đứng cạnh Natachai, một cảm giác mà hắn đã không trải nghiệm từ rất lâu rồi. Dường như có một sự kết nối vô hình nào đó đang hình thành giữa họ, vượt qua cả rào cản về thời gian và thân phận.
"Tôi thấy cậu có vẻ rất thích hoa hướng dương nhỉ ?," Archen lên tiếng phá vỡ sự im lặng. "Có lẽ... tôi có thể mời cậu đi uống gì đó không? Chúng ta có thể nói chuyện thêm về loài hoa này."
Ánh mắt Natachai thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại dịu dàng như ánh trăng. "Bây giờ sao? Có vẻ thời gian hơi muộn rồi nhỉ?."
"Vẫn còn sớm mà," Archen khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi làm bừng sáng khuôn mặt góc cạnh của hắn. "Tôi biết một quán cà phê mở cửa đến khuya, không gian ở đó rất yên tĩnh."
Natachai suy nghĩ một lát, rồi gật đầu. "Được thôi. Tôi cũng chưa muốn về nhà ngay."
Một niềm vui khó tả lan tỏa trong lòng Archen. Hắn không ngờ lời mời của mình lại được chấp nhận dễ dàng như vậy. Đây là lần đầu tiên sau hàng thế kỷ, hắn cảm thấy một sự háo hức và mong đợi như vậy.
Họ cùng nhau rời khỏi khu chợ đêm náo nhiệt, hòa vào dòng người thưa thớt trên những con phố vắng. Archen cố gắng giữ khoảng cách vừa phải với Natachai, kiềm chế bản năng вампир đang trỗi dậy mạnh mẽ bởi mùi hương ngọt ngào từ cậu. Hắn cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể Natachai, một sự tương phản rõ rệt với làn da lạnh lẽo của hắn.
Trong suốt quãng đường đi, họ trò chuyện về những điều vu vơ, từ loài hoa hướng dương rực rỡ đến những con phố nhộn nhịp của Bangkok về đêm. Archen lắng nghe giọng nói trầm ấm của Natachai, cố gắng ghi nhớ từng cử chỉ, từng biểu cảm trên gương mặt thanh tú của cậu. Hắn nhận ra, Natachai không chỉ có vẻ ngoài thu hút mà còn sở hữu một tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc.
..
Quán cà phê mà Archen dẫn Natachai đến nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, ánh đèn vàng dịu hắt ra từ ô cửa kính tạo nên một không gian ấm cúng và lãng mạn. Bên trong quán, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng hòa lẫn với tiếng trò chuyện khe khẽ của vài cặp đôi.
Họ chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể ngắm nhìn những hạt mưa phùn lất phất rơi trên những tán cây. Archen gọi một tách cà phê đen đặc, còn Natachai chọn một ly trà hoa cúc ấm áp.
Khi những tách đồ uống được mang ra, không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng hơn. Archen nhìn Natachai, ánh mắt hổ phách ánh lên vẻ dịu dàng.
"Cảm ơn cậu đã nói chuyện với tôi, và đồng ý đi cùng tôi," Archen dịu dàng nói.
Natachai mỉm cười. "Tôi cũng rất vui khi được trò chuyện với anh. Anh có vẻ... rất am hiểu về hoa hướng dương nhỉ."
"Tôi đã từng nhìn thấy chúng rất nhiều lần," Archen đáp, giọng nói trầm xuống một chút. Những ký ức về cánh đồng hoa năm xưa lại ùa về trong tâm trí hắn.
"Chúng gợi cho anh kỷ niệm gì sao?" Natachai tò mò hỏi, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn.
Archen khẽ lắc đầu, cố gắng xua đi những cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. "Chỉ là... một ký ức rất xa xôi."
Họ tiếp tục trò chuyện, về những sở thích, về cuộc sống ở Bangkok, về những điều giản dị xung quanh. Archen ngạc nhiên khi nhận ra mình có thể thoải mái chia sẻ những suy nghĩ của mình với Natachai, một điều mà hắn hiếm khi làm với người khác. Dường như có một sự tin tưởng và đồng điệu tự nhiên giữa họ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng trong những câu chuyện bất tận. Đến khi nhận ra, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
"Đã muộn rồi," Natachai khẽ nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi phải về thôi."
Một chút hụt hẫng thoáng qua trong lòng Archen. Hắn không muốn khoảnh khắc này kết thúc.
"Để tôi đưa cậu về nhé," Archen vội vàng nói.
Natachai khẽ mỉm cười. "Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây thôi. Cảm ơn anh nhé."
Khi đứng dậy, Natachai khẽ nghiêng người về phía Archen. "Hẹn gặp lại anh nhé, Joong."
Một nụ cười tươi tắn nở trên môi Natachai, và rồi cậu quay người bước ra khỏi quán cà phê, hòa vào ánh bình minh nhạt nhòa.
Archen đứng lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Natachai cho đến khi khuất hẳn. Mùi hương ngọt ngào của cậu vẫn còn vương vấn trong không khí, như một lời hứa hẹn về một cuộc gặp gỡ tiếp theo. Trái tim вампир của hắn, sau bao nhiêu năm tưởng chừng như đã ngủ yên, giờ đây lại rộn ràng một nhịp đập khác lạ. Hắn biết, định mệnh đã đưa họ gặp nhau, và cuộc hành trình phía trước có lẽ sẽ đầy những bất ngờ và rung động.
...
Archen trở về căn hộ áp mái của mình khi những tia nắng bình minh đầu tiên bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ. Hắn, một вампир đã sống qua vô vàn bình minh, thường chỉ cảm thấy sự khó chịu và thôi thúc tìm về bóng tối khi ánh sáng ban ngày xuất hiện. Nhưng hôm nay, trong lòng hắn lại tràn ngập một cảm xúc khó tả, lấn át cả sự nhạy cảm với ánh sáng.
Hắn thả mình xuống chiếc ghế bành bọc nhung đen, đôi mắt hổ phách vẫn còn vương vấn hình ảnh nụ cười của Natachai. Mùi hương ngọt ngào của cậu vẫn còn lưu lại trong ký ức khứu giác của hắn, một bản nhạc du dương khẽ ngân nga trong tâm trí.
Archen nhắm mắt lại, cố gắng tái hiện lại từng khoảnh khắc trong buổi tối hôm qua. Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Natachai giữa khu chợ đêm náo nhiệt, đến nụ cười hiền hòa của cậu khi nhắc đến hoa hướng dương, và cả sự tĩnh lặng bí ẩn trong tâm trí cậu. Tất cả như một thước phim chậm rãi quay lại trong ký ức của hắn.
Hắn không thể phủ nhận sự rung động kỳ lạ mà Natachai đã khơi dậy trong hắn. Sau những mối tình dang dở và nỗi cô đơn kéo dài qua nhiều kiếp, Archen tưởng chừng như trái tim вампир của mình đã chai sạn. Nhưng Natachai, với vẻ ngoài thư sinh và tâm hồn trong trẻo, đã chạm đến một nơi sâu thẳm mà hắn tưởng chừng như đã đánh mất.
Khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, thứ mà Archen luôn coi là một lợi thế, giờ đây lại trở thành một rào cản giữa hắn và Natachai. Sự tĩnh lặng trong tâm trí cậu vừa là một bí ẩn đầy mê hoặc, vừa khiến hắn cảm thấy một chút bất an. Hắn không thể biết Natachai thực sự nghĩ gì, cảm thấy gì. Điều này khơi dậy trong hắn một khao khát muốn hiểu, muốn khám phá con người thật của cậu.
Archen khẽ thở dài. Hắn đã sống quá lâu, chứng kiến quá nhiều sự đổi thay của thế giới. Hắn biết rõ sự khác biệt giữa hắn và Natachai, giữa một вампир bất tử và một con người với vòng đời hữu hạn. Những ký ức về Daonuea và Zo vẫn còn ám ảnh hắn, về một tình yêu đẹp nhưng cũng đầy bi thương vì sự khác biệt về thời gian. Hắn không muốn lịch sử lặp lại như hai kiếp trước nữa.
Nhưng có một điều gì đó ở Natachai khiến Archen không thể dứt ra được. Mùi hương ngọt ngào từ cậu không chỉ đơn thuần là sự cám dỗ của máu, mà còn là một sợi dây vô hình kết nối hắn với quá khứ, với những cánh đồng hoa hướng dương và một tình yêu thuần khiết đã từng tồn tại.
Archen mở mắt, ánh mắt hổ phách trở nên kiên định. Hắn sẽ không để nỗi sợ hãi của quá khứ chi phối hiện tại. Hắn muốn tìm hiểu về Natachai, muốn khám phá bí ẩn ẩn chứa trong tâm hồn cậu. Hắn muốn biết, liệu "nơi đó có tình yêu" mà hắn luôn tìm kiếm có thực sự tồn tại giữa hắn và người con trai này hay không.
.,.
Trong những ngày sau đó, Archen tìm mọi cách để tiếp cận Natachai một cách tự nhiên nhất. Hắn thường xuyên ghé qua khu chợ đêm, giả vờ tình cờ gặp cậu ở quầy hoa hướng dương. Họ trò chuyện về những điều giản dị, về những cuốn sách, những bộ phim, những bản nhạc yêu thích. Archen dần khám phá ra sự thông minh, sự tốt bụng và cả sự nhạy cảm ẩn sau vẻ ngoài điềm tĩnh của Natachai.
Mỗi lần gặp gỡ, Archen lại càng bị thu hút bởi Natachai hơn. Nụ cười hiền hòa, ánh mắt trong veo và giọng nói trầm ấm của cậu như một thứ thuốc gây nghiện, khiến hắn không thể dứt ra được. Hắn nhận ra, Natachai mang đến cho hắn một cảm giác bình yên và ấm áp mà hắn đã không cảm nhận được từ rất lâu rồi.
Tuy nhiên, Archen vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với Natachai. Hắn cố gắng che giấu bản chất вампир của mình, sợ rằng sự thật sẽ đẩy cậu ra xa hắn. Hắn biết, thế giới của hắn đầy rẫy những nguy hiểm và bóng tối, và hắn không muốn Natachai phải vướng vào đó.
Một buổi tối, khi họ đang cùng nhau ngồi trong quán cà phê quen thuộc, Natachai khẽ lên tiếng.
"Joong này, tôi cảm thấy... có một sự kết nối đặc biệt giữa chúng ta."
Archen khẽ giật mình, ánh mắt thoáng chút bối rối. "Ý cậu là sao, Dunk?"
Natachai nhìn thẳng vào mắt Archen, ánh mắt chân thành và không chút nghi ngờ. "Tôi không biết nữa. Chỉ là... mỗi khi ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất thoải mái và bình yên. Giống như chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi vậy."
Lời nói của Natachai như một mũi tên bắn trúng trái tim вампир của Archen. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cậu, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó của sự dối trá hay nghi ngờ, nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là sự chân thành và tin tưởng.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Archen. Liệu có phải Natachai cũng cảm nhận được sợi dây liên kết kỳ lạ giữa họ? Liệu có phải linh hồn của Zo và Daonuea đã thực sự đầu thai và tìm đến hắn sau bao nhiêu kiếp luân hồi?
Một niềm hy vọng le lói trong trái tim Archen, xua tan đi những lo lắng và sợ hãi bấy lâu nay. Có lẽ, lần này, hắn sẽ có cơ hội để viết nên một kết thúc khác cho câu chuyện tình yêu của mình, một kết thúc trọn vẹn và hạnh phúc.
Nhưng đồng thời, một nỗi lo lắng khác lại trỗi dậy trong lòng Archen. Nếu Natachai thực sự là hiện thân của Daonuea và Zo, liệu hắn có thể bảo vệ cậu khỏi những nguy hiểm của thế giới вампир? Liệu hắn có thể vượt qua những rào cản về thân phận và thời gian để ở bên cạnh người mình yêu hay không?
Archen nắm chặt tay Natachai, ánh mắt kiên định. "Dunk này, có lẽ... có những điều mà tôi chưa thể nói với em bây giờ. Nhưng tôi hứa, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."
Natachai khẽ mỉm cười, siết nhẹ tay Archen. "Em tin anh,
Joong."
Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn vàng dịu của quán cà phê, Archen cảm nhận được một sức mạnh kỳ diệu đang trỗi dậy trong lòng. Sức mạnh của tình yêu, một thứ đã từng mang đến cho hắn niềm hạnh phúc và cả nỗi đau khổ tột cùng. Lần này, hắn sẽ chiến đấu hết mình để bảo vệ tình yêu này, để "nơi đó có tình yêu" cuối cùng cũng tìm được bến bờ hạnh phúc.
...
Khi màn đêm buông xuống một lần nữa, Archen đứng bên khung cửa sổ căn hộ áp mái, nhìn xuống thành phố Bangkok lung linh ánh đèn. Trong lòng hắn vẫn còn vương vấn cảm xúc từ cuộc trò chuyện với Natachai. Lời nói của cậu, sự tin tưởng trong ánh mắt cậu, tất cả đã gieo vào trái tim вампир của hắn một niềm hy vọng mới mẻ.
Hắn biết, con đường phía trước có thể sẽ đầy rẫy những khó khăn và thử thách. Việc che giấu thân phận вампир của mình với Natachai không phải là điều dễ dàng. Hắn cũng lo sợ những nguy hiểm tiềm ẩn trong thế giới của вампир có thể đe dọa đến sự an toàn của cậu.
Nhưng hơn tất cả, Archen cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ, một khát khao được ở bên cạnh Natachai, được khám phá những bí ẩn trong tâm hồn cậu. Hắn muốn bù đắp những mất mát của quá khứ, muốn viết nên một câu chuyện tình yêu trọn vẹn ở kiếp này.
Archen khẽ nhắm mắt, nhớ lại hình ảnh cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ trong giấc mơ. Hoa hướng dương, loài hoa luôn hướng về phía mặt trời, tượng trưng cho sự kiên cường và hy vọng. Hắn tự nhủ, tình yêu của hắn và Natachai cũng sẽ như những đóa hoa ấy, luôn hướng về phía ánh sáng, vượt qua mọi bóng tối và khó khăn.
Một quyết tâm mạnh mẽ trào dâng trong lòng Archen. Hắn sẽ bảo vệ Natachai bằng tất cả sức mạnh của mình, sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh cậu. Hắn tin rằng, dù trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, sợi dây định mệnh giữa hắn và người con trai này vẫn luôn tồn tại.
Và khi ánh trăng tròn vằng vặc chiếu sáng cả thành phố, Archen khẽ mỉm cười. Chương thứ hai của câu chuyện "Nơi Đó Có Tình Yêu" đã khép lại bằng một niềm hy vọng và một lời hứa thầm lặng trong trái tim của một вампир đã yêu qua nhiều thế kỷ. Định mệnh đã đưa họ gặp nhau, và hành trình tình yêu của họ chỉ vừa mới bắt đầu.
__
End chap 2.
...
Bye bye ná love you 🥑 💛 🌻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip