6. Hắn thật sự họ Ôn

Buổi trưa lúc ăn cơm, Thành Lĩnh gọi một phần mì canh chua thế là bị Chu Tử Thư mắng cho một trận.

Thành Lĩnh uất ức, nhưng Thành Lĩnh kiên cường: "Vậy không ăn mì canh chua có thể bái người làm sư phụ sao?"

Chu Tử Thư trừng mắt nhìn cậu: "Đây là hai chuyện khác nhau."

"À." Thành Lĩnh không nói nữa, chờ Chu Tử Thư gọi món.

Ôn Khách Hành nhịn cười, cảm thấy đứa nhỏ Thành Lĩnh này thật sự là đem liệt nữ sợ triền lang mình truyền thụ làm rất tốt.

Chu Tử Thư nhìn Thành Lĩnh ngoan ngoãn ngồi ở một bên cảm thấy đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, cũng không phải không thể cân nhắc việc thu cậu làm đồ đệ.

Cố Tương cảm thấy tẩu tử nhà mình trong kỳ mưa sương thật sự là đanh đá, nếu sư phụ nhìn thấy nhất định sẽ nhắc tới Khôn Trạch thật phiền toái hẳn là cho hai mũi châm liền ngoan luôn đi.

Lật nửa ngày, Chu Tử Thư nhíu mày ném thực đơn: "Đều ăn chán rồi, các ngươi tùy ý đi."

Ôn Khách Hành buông chén trà xuống, một tay giữ chặt cổ tay Chu Tử Thư: "Đi, A Nhứ chúng ta đi dạo một chút, huynh muốn ăn cái gì?"

Chu Tử Thư mím môi: "Gà hầm."

"A Nhứ là đang nhớ nhà sao?"

"Chưa từng."

"Được được được, vậy chúng ta đi tìm đồ ăn Côn Châu."

Chờ hai người bọn họ đi xa, Cố Tương gọi tiểu nhị lên đồ ăn: "Không có việc gì Thành Lĩnh, hai chúng ta ăn, ngươi muốn ăn cái gì?"

"Mì canh chua~"

Lại nói Ôn Khách Hành đã đi một vòng trên đường, cũng không tìm được chủ quán bán đồ ăn vặt của Côn Châu.

Ngược lại Ôn Khách Hành dọc theo đường đi vừa là dưa hấu, vừa là bánh ngọt, vừa là nước đường ngọt ăn đầy một bụng.

Chu Tử Thư trả tiền phía sau bất mãn nói: "Ai, ta nói ngươi ăn đủ chưa?"

Mùa hè ánh nắng chói chang khiến cho lòng Chu Tử Thư cũng theo đó mà nóng theo, y vốn không chịu được nhiệt, lúc này lại vừa đúng vào kỳ mưa sương, mồ hôi càng đầm đìa, đầu váng mắt hoa.

Ôn Khách Hành quay đầu lại, thấy sắc mặt y không tốt, liền mở quạt che nắng mặt trời cho y: "A Nhứ, huynh không sao chứ?"

Chu Tử Thư nhẹ nhàng than thở, đem đầu trốn trước ngực Ôn Khách Hành, chiếm được một tia râm mát. Tuy rằng không có chạm vào thân thể Ôn Khách Hành, nhưng có thể cảm giác được một loại hương vị làm say lòng người, rất quen thuộc, hương vị thuộc về hắn —— hoặc là nói, là bởi vì cảm ứng nào đó mà sinh ra say lòng người mang hương tửu.

Điều này làm cho y lặng lẽ đỏ tai.

"Quên đi, ta mệt mỏi, trở về đi." Y quay người lại và rời đi.

"Trở về ăn mì canh chua sao?" Ôn Khách Hành cười đuổi theo.

"Ngươi câm miệng!"

Ôn Khách Hành cười to, sau đó âm thầm hạ quyết tâm muốn nghiêm túc học một chút cách làm đồ ăn vặt của Côn Châu.

Nhưng mà sau khi trở về bọn họ lại phát hiện trong nhã tọa có thêm một thanh y công tử mặt mũi thanh tú, đang gắp thức ăn cho Cố Tương.

Ôn Khách Hành trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.

"Bắp cải nhà ngươi, sắp bị heo vòm đi rồi." Chu Tử Thư xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn nói.

Thành Lĩnh ôm mì canh chua ăn hì hụp đột nhiên nhìn thấy Chu Tử Thư, một ngụm mì nghẹn trong miệng, không biết nên nuốt xuống hay là nôn ra.

Chu Tử Thư thở dài rót cho Thành Lĩnh một ly nước, xoa xoa tóc cậu.

Thành Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, cố nuốt mì xuống.

Nếu là ngày thường Ôn Khách Hành nhìn thấy một màn này lại muốn nói chút "A Nhứ chúng ta miệng cứng lòng mềm nhất" và kèm theo các loại lời chê bai, mà lúc này hắn chỉ lo trừng mắt nhìn thanh y công tử kia, sắc mặt đen như đáy nồi.

Khóe miệng Chu Tử Thư nhếch lên nụ cười khẩy, bỗng nhiên mở miệng nói: "A Tương, vị này là?"

Ôn Khách Hành nhướng mày, khó hiểu nhìn hắn.

Thanh y công tử giống như con thỏ lớn vội vàng đứng lên từ chỗ ngồi, ôm quyền nói: "Tại hạ họ Tào, tên là Tào Úy Ninh, là đệ tử của thanh phong kiếm phái."

"Ồ?" Chu Tử Thư cao giọng cười nói: "Đã lâu nghe danh Thanh Phong Kiếm phái chọn đồ đệ nghiêm khắc nhất, đồ nhi môn hạ đều có dáng ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phóng khoáng, văn võ kiếm đầy đủ. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh là bất hư truyền."

"Không dám, không dám, ta là người vô dụng nhất trong môn đồ." Tào Úy Ninh có chút ngượng ngùng nói.

"Đừng nói như vậy." Chu Tử Thư mỉm cười, tiêu sái phóng khoáng như gió tháng năm: "Gặp nhau một hồi chính là duyên phận, tại hạ Chu Nhứ, thiếu hiệp nếu không ghét bỏ, ngồi xuống uống một chén cùng tán gẫu."

Tào Úy Ninh nhìn Ôn Khách Hành một cái, Ôn Khách Hành đang liếc mắt nhìn hắn. Tào Úy Ninh sợ tới mức giật mình, thầm nghĩ ca ca Tương cô nương này cũng thật dọa người, tựa như ác quỷ, vẫn là tẩu tử của nàng tốt hơn, nói chuyện tao nhã, làm cho người ta cảm giác như là gió xuân.

Người tao nhã như vậy lại đi theo ác quỷ, thật sự là đáng tiếc.

Vì thế vội vàng đi đến bên cạnh Chu Tử Thư ngồi xuống, không dám nhìn Ôn Khách Hành nữa: "Chu huynh khoái ngữ, làm cho người ta cảm giác như gió xuân! Chu huynh, nào, chúng ta uống."

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành, chỉ thấy hắn mày nhíu chặt, sắc mặt âm trầm tựa như Thập Điện Diêm La. Y nhịn không được nhướng mày, nâng chén chạm vào Tào Úy Ninh, ngửa đầu dùng ly rượu che đi một tia ý cười kỳ lạ trên khóe miệng.

Thành Lĩnh nhận thấy toàn bộ bầu không khí có chút vi diệu, nhanh chóng ăn xong mì của mình rồi chào hỏi mấy người trở về phòng.

Ôn Khách Hành không thể nhịn được nữa, thấp giọng nói với Cố Tương: "Đưa hắn ta đi!"

Chu Tử Thư nhìn hai huynh muội nhà kia thì thầm to nhỏ bèn cười cong môi.

Cố Tương đứng lên: "Ta muốn đi mua chút rượu, Tào thiếu hiệp có biết chỗ nào có nhà rượu tương đối ngon không?"

"A, biết! Biết!" Nhìn thấy Cố Tương đứng dậy, Tào Úy Ninh cũng vội vàng đứng lên: "Gần đây có một quán rượu vừa mới khai trương, danh tửu của bọn họ gọi là 'Tuyết Lộc', khẩu vị nhu hòa ngọt ngào, sẽ rất thích hợp với Chu huynh."

"Vậy chúng ta mau đi xem một chút!" Cố Tương đi ra ngoài.

"A, Chu huynh, cáo từ!" Tào Úy Ninh chắp tay với Chu Tử Thư, đuổi theo Cố Tương ra cửa.

Chu Tử Thư cảm giác được từ sau khi Tào Úy Ninh đi, tầm mắt Ôn Khách Hành vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, y chỉ mỉm cười, không nhìn hắn: "Mạc Hoài Dương của Thanh Phong Kiếm phái này chính là một lão hồ ly sắp thành tinh. Không thể tưởng tượng được tổ hồ ly này còn có thể nuôi ra một con thỏ lớn như vậy."

"Sống lâu, cái gì cũng có thể nhìn thấy." Ôn Khách Hành âm dương quái khí nói: "Cũng giống như một số người, đối với người mình lạnh như băng sương nghiêm túc ngôn tiếu, đối với danh môn thiếu hiệp mới quen biết thì liền ôn hòa, như gió xuân."

Chu Tử Thư nhếch khóe miệng, cầm lấy bầu rượu rót đầy rượu cho hai người, giương mắt: "Lão Ôn, ngươi ăn mì canh chua không?"

Ôn Khách Hành trợn mắt cứng lưỡi.

Chu Tử Thư đắc ý cười, nhướng mày liếc hắn một cái, liếc mắt một cái bảy phần kiêu căng ba phần mị hoặc, Ôn Khách Hành lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng nâng chén rượu lên uống cạn.

Cười khổ: "Muốn mệnh mà."

Cơm nước xong Chu Tử Thư cảm thấy có chút mệt mỏi liền trở lại trong phòng muốn ngủ một hồi, bỗng một trận đồng dao thanh thúy lại khiến y hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Nước Ngũ Hồ, Thiên Hạ Hội. Võ lâm chí tôn xá này ai. Mây tía tán, Lưu Ly toái, Thanh Nhai Sơn quỷ bi cùng ai?"

Lưu Ly Giáp sao lại có quan hệ với Quỷ Cốc?

Rốt cuộc là ai muốn hại lão Ôn?

Chu Tử Thư nhéo nhéo mi tâm, mang giày xuống giường.

Mà lúc này chỉ nghe "ầm ầm" một tiếng, có người đá văng cửa phòng y.

Chu Tử Thư cười khổ, dám đá văng cửa phòng y như vậy, cũng chỉ có vị đầu lứa ác quỷ kia.

Y ngẩng đầu, không đợi y nói chuyện đã thấy Ôn Khách Hành bưng một cái nồi cát nhanh chóng vọt vào, hắn đem nồi cát đặt lên bàn, hai tay nắm lỗ tai giậm chân.

"Nóng! Nóng! Nóng!"

"Lão Ôn? Ngươi đây là..."

"Ta thấy ngươi vừa rồi không có khẩu vị, không ăn được mấy miếng. Liền đi tìm một người Côn Châu, hỏi cách làm gà nồi hơi này, rồi mới đi hậu trù, đáng tiếc tìm không thấy nồi hơi, chỉ có thể dùng nồi cát thay thế, A Nhứ, huynh mau nếm thử xem hương vị thế nào?" Ôn Khách Hành vừa múc canh cho y vừa nói.

Chu Tử Thư kinh ngạc nhìn hắn, người này, không biết nên nói hắn chậm chạp hay nhạy cảm, không biết là hồ đồ hay là rõ ràng, không biết là thông minh hay là ngu ngốc nữa.

Tựa hồ đơn thuần rất dễ nhìn thấu nhưng khi nhìn kỹ lại bí ẩn trùng trùng điệp điệp.

Một ý muốn muốn tìm hiểu thêm, phát triển không đúng thời điểm.

"Lão Ôn..." Y thở dài rồi nhận lấy chén canh uống một ngụm.

Ánh mắt chờ mong của y nhìn Ôn Khách Hành không khỏi ngậm ngược: "Nhạt rồi."

Ánh mắt Ôn Khách Hành ảm đạm đi xuống, Chu Tử Thư trong nháy mắt cảm thấy mình nhìn thấy một con đại cẩu đang cúi tai.

Y cúi đầu cắn môi, đem ý cười che giấu.

"Ta đi lấy chút muối." Ôn Khách Hành xoay người muốn đi.

Chu Tử Thư kéo anh lại: "Không cần, rất ngon."

Ôn Khách Hành lúc này mới ngồi xuống, nhìn y uống từng ngụm canh.

Thật không hổ là hoàng thân quốc thích, uống canh cũng ưu nhã như vậy. Ôn Khách Hành chống má nhìn y, cảm giác mình thật sự lâm vào ái tình chết tiệt này.

Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, vì vậy cho nên Chu Tử Thư không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ dám cúi đầu uống canh.

Lúc này ở trong phòng chỉ có tiếng Chu Tử Thư uống canh.

"Lão Ôn." Chu Tử Thư buông bát canh xuống, phá vỡ sự trầm mặc khiến người ta xấu hổ.

"Làm sao vậy, A Nhứ?" Ôn Khách Hành cười tủm tỉm nhìn lỗ tai y từng chút một trở nên đỏ bừng.

"Vừa rồi ta nghe thấy ngoài cửa sổ có người hát một bài đồng dao."

"A, ta biết, là ta cho người truyền ra ngoài đấy." Ôn Khách Hành nhướng mày cười đắc ý.

"Tại sao?" Chu Tử Thư nhíu mày.

"Vì đem ánh mắt của đám người tham lam kia dẫn đến Quỷ Cốc nha." Ôn Khách Hành không cho là đúng: "Bằng không bọn họ đi phiền cha ta, không phải càng phiền toái sao?"

"Ngươi cũng không khỏi quá mức chơi lớn đi." Chu Tử Thư có chút lo lắng nhìn hắn: "Một mình ngươi đối phó với toàn bộ giang hồ tham lam kia sao?"

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành bỗng nhiên đến gần y, nét cười trên mặt lãng đãng: "Huynh đang lo lắng cho ta sao?"

"Lăn!" Chu Tử Thư trở tay cầm chén canh đặt lên đầu hắn.

"Chu Tử Thư!"

Ngày hôm sau đại hội anh hùng, quả nhiên là bầy chó sủa loạn.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành ngồi trên đài cao cách hội trường chính tám trượng nhìn đại hội anh hùng lần này.

Thành Lĩnh cảm thấy cái này có thể nhìn thấy được cái gì chứ? Có điều là cậu không dám nói, đại khái sư phụ và Ôn thúc võ công cao cường nhãn lực có lẽ là rất tốt đi.

Cũng may Ôn thúc có bày một bàn đồ ăn mấy loại hạt, cậu và Cố Tương chỉ cần phụ trách ăn là được rồi.

Một nhà bốn người đang vui vẻ đẩy chén đổi chén, chợt nghe có người cười nói: "Người trước mắt chính là người trong lòng, Tử Thư, cuộc sống trôi qua không tồi nha."

Mấy người ngẩng đầu, chỉ thấy một trưởng lão áo trắng nhẹ nhàng đi đến.

Chu Tử Thư thấy người tới liền cúi người bái: "Tử Thư tham kiến sư phụ!"

Trương Thành Lĩnh lần này chứng kiến lưu vân cửu cung bộ khác nhau, bước chân của Chu Tử Thư sắc bén tiêu sái, tiến lui trở về như sét đánh như kinh hồng. Mà bước chân của Tần Hoài Chương nhẹ nhàng linh động, nhẹ nhàng tiêu sái như tiên.

Cậu càng kiên định ý niệm muốn bái Chu Tử Thư làm sư phụ trong đầu.

Nhưng mà không đợi cậu mở miệng, đã thấy Tần Hoài Chương bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, một cước đá Ôn Khách Hành xuống đài cao, sau đó tung người nhảy xuống lôi người đậy mặt đánh thêm một trận.

"Tiểu tử thối, ai bảo ngươi chiếm tiện nghi của Tử Thư?"

Ôn Khách Hành cũng không dám đánh trả, chỉ có thể che mặt kêu than: "Tần bá bá, người nghe ta giải thích! Ta không có! Không phải, đó là tình huống đột ngột! Ta là vì giúp sư huynh!"

Tần Hoài Chương điếc tai ngơ ngùn: "Tiểu tử muốn lừa ta? Ngươi đi hỏi Chân Như Ngọc cùng Phục Phong một chút, từ nhỏ đến lớn hai người bọn họ khi nào đã lừa được ta, chỉ bằng ngươi cũng dám nói bậy?! Rõ ràng không đến kỳ mưa sương của Tử Thư nhưng sao trên người nó lại nhiễm mùi của ngươi?"

"Sư phụ!" Chu Tử Thư vội vàng kéo Tần Hoài Chương lại: "Sự việc xảy ra đột ngột, người hãy nghe đồ nhi nói đã."

Lúc này Tần Hoài Chương mới dừng tay, lạnh mặt nhìn Ôn Khách Hành.

"Tử Thư, bạch y kiếm của con đâu?"

"Ở đây." Chu Tử Thư rút kiếm ra không rõ nguyên nhân.

"Sao không băm hắn?"

"Tần bá bá ta sai rồi!" Ôn Khách Hành trực tiếp quỳ xuống không do dự.

"Sư phụ!!" Chu Tử Thư dậm chân, đỏ rễ tai.

"Ta chỉ có một đồ đệ bảo bối như vậy..." Tần Hoài Chương buồn rầu.

"Sư phụ. Ai không biết người nhiều đồ đệ khắp thiên hạ?!"

"...... Ta chỉ có một thiếu trang chủ bảo bối như vậy, há có thể để cho người khác tùy ý nhúng chàm!"

"Sư phụ trước khi con xuống núi là ai nói muốn con tùy ý chọn một cái trong một đống danh thiếp chứ!?" Chu Tử Thư bất đắc dĩ.

"Đó cũng là ba mai, sáu sính minh mai hỏi cưới!" Tần Hoài Chương đau đớn vô cùng.

Chu Tử Thư không còn cách nào khác, đi qua quỳ gối cùng Ôn Khách Hành: "Sư phụ, vị Ôn Cốc chủ Quỷ Cốc Ôn Khách Hành này có ân với đồ nhi, đồ nhi lúc ấy là bị ma công của Tần Tùng gây hại, Ôn cốc chủ vì giúp đồ nhi áp chế tình triều nên mới bất đắc dĩ đánh dấu tạm thời, trừ chuyện đó ra chúng ta không có bất cứ chuyện gì vượt lễ! Mong sư phụ minh giám!"

Nói xong dập đầu một cái, Ôn Khách Hành cũng dập đầu theo.

Tần Hoài Chương nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên cười rộ lên: "Hai người nhìn như vậy giống như đang bái thiên địa đấy!"

Ôn Khách Hành trợn tròn mắt, không biết trong hồ lô của Tần Hoài Chương bán thuốc gì, sau này vào Tứ Quý sơn trang sợ rằng vị lão Thái Sơn này cũng không dễ ứng phó mất!

Chu Tử Thư ngẩng mặt lên nhìn Ôn Khách Hành bên cạnh một chút vết thương cũng không có, lúc này mới phản ứng lại sư phụ tám phần là chơi đùa cố ý khi dễ bọn họ mà thôi.

Thành Lĩnh lúc này lại đây quỳ xuống: "Thái sư phụ minh giám, sư phụ là vì cứu Thành Lĩnh mới bị gian nhân hại. Mong Thái sư phụ đừng trách cứ sư phụ cùng Ôn thúc!"

Ôn Khách Hành khiếp sợ, đứa nhỏ này học đồ thật sự là một phản ba hòa nhanh thông suốt nha, mới dạy Liệt Nữ sợ Triền Lang nhóc con kia liền vượt cấp đem gạo sống nấu thành cơm luôn rồi?!

"Ai nha, tiểu tổ tông xuống núi chẳng những yêu đương còn thu đồ đệ?" Tần Hoài Chương kéo Thành Lĩnh lên thuận tay dò kinh mạch của cậu, ánh mắt liền sáng ngời: "Trời sinh kinh mạch rộng thuận, là kỳ tài luyện võ a! Tiểu Tử Thư thật may mắn!"

"Không có yêu đương! Cũng không thu nhận đồ đệ!!" Chu Tử Thư lườm mắt kéo Ôn Khách Hành lên.

"Mệnh căn của ta giờ sẽ không băm chứ?" Ôn Khách Hành thấp giọng hỏi.

"Lại loạn nói ta sẽ băm cho ngươi!"

"Chu tướng công đáng thương ta đi!!"

Tần Hoài Chương nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, vẻ mặt tươi cười từ ái.

"Tiểu Tử Thư nhà chúng ta miệng cứng lòng mềm lòng nhất."

"Sư phụ sao lại xuống núi?" Chu Tử Thư vội mở đề tài rồi mời Tần Hoài Chương ngồi lên.

"Đi cầu hôn cho Cửu Tiêu, thuận tiện đi Đại Lương một chuyến."

"Đại Lương?? Sư phụ người thật sự đi trộm Lang Nha Bảng??" Chu Tử Thư khiếp sợ.

"Nói bậy! Tiểu thiếu các chủ của Lang Nha Các có một vị bằng hữu trúng hỏa hàn độc, mời ta đi nói chuyện, ta đề cử Phục Phong cùng Như Ngọc cho hắn, mấy người chúng ta ở Đại Lương chơi vài ngày, mấy người bọn họ vì phương thuốc cả ngày cãi nhau, ta cảm thấy chán ghét liền đi trước." Tần Hoài Chương uống một ngụm rượu.

"Phương pháp trị bệnh cứu người của sư phụ và sư bá vốn hoàn toàn bất đồng, hơn nữa lại thêm cả Lận thiếu các chủ vậy không ồn ào thành một đoàn mới là lạ..." Cố Tương đã có thể tưởng tượng hiện trường mấy vị thánh thủ luận bàn đến độ gà bay chó sủa.

"Hy vọng vị bằng hữu thiếu các chủ kia có thể chống đỡ được đến khi cuộc trị liệu của ba người kia làm xong..." Ôn Khách Hành ngẫm lại bộ dáng lão cha nhà mình cùng sư thúc mỗi ngày cãi nhau.

"Về hỏa hàn độc của vị tiểu tướng quân kia, phương án trị liệu của ba người coi như nhất trí, chính là có một ngày thiếu các chủ đang thống kê Đại Lương và Lang Nha Bảng số liệu, mấy người bỗng nhiên bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để loại bỏ đánh dấu của Khôn Trạch, ý kiến của mấy người đương nhiên là ssẽ không thống nhất." Tần Hoài Chương lắc đầu.

"Loại bảng xếp hạng này... Cũng không cần thiết đi." Chu Tử Thư thầm nghĩ Lang Nha Bảng này thật đúng là bao trùm vạn tượng mà.

"Nhưng mà vị thiếu các chủ kia thật sự là một diệu nhân, Tử Thư con có thể mang theo A Hành đi bái lạy, rất là thú vị đấy." Tần Hoài Chương khen sắc sắc thần không dứt miệng.

Chu Tử Thư gật đầu, thầm nghĩ có thể đi chơi cùng ngài cũng rất tuyệt vời.

"Có điều là lần này xuống núi còn có một chuyện, chuyện Lưu Ly Giáp sợ là có người ở sau lưng giở trò. Hai ngày nay nhận được tin tức, ngay cả Thiên Song của Tấn vương cũng quấy vào." Tần Hoài Chương nhìn Chu Tử Thư, có chút lo lắng.

"Tấn vương cũng muốn Võ Khố?" Chu Tử Thư siết chặt ly rượu trong tay.

Tần Hoài Chương thở dài, kể lại chuyện xưa ông ta cùng mấy vị hảo hữu sáng lập Võ Khố.

"Tử Thư con biết không, ta cùng phụ thân con Chu lão thái gia cũng là bạn tốt. Điều con không biết chính là, phụ thân con vẫn luôn nhờ ta làm một việc, một việc chỉ có Tứ Quý sơn trang mới có thể làm."

"Phụ thân con nhờ vả? Có chuyện gì vậy?" Chu Tử Thư khó hiểu.

"Tìm một bảo khố mà Thác Lư tộc truyền từ đời này sang đời khác, tương truyền nơi đó có bí mật có thể khiến giang sơn vĩnh cố."

"Đảo quan đấu sao?" Ôn Khách Hành có hứng thú.

"Ngươi câm miệng." Chu Tử Thư đưa tay nhéo hắn, Ôn Khách Hành đau đến mức ôm cánh tay nhảy dựng lên.

Tần Hoài Chương lắc đầu cười cười: "Cơ duyên xảo hợp, cũng là được ta đụng phải, ở trong một mộ táng tiền triều tìm được khóa Lưu Ly cùng chìa khóa. Phụ thân con rất cao hứng, nói Tiên Tấn vương có ân với hắn, lần này hắn cuối cùng có thể hồi báo tiên Tấn vương rồi. Nào biết chúng ta vào kho Võ Khố lại phát hiện không có bí mật giang sơn vĩnh cố gì, chỉ có một ít lương thực hư hỏng cùng sách vở nông canh mà thôi. Tiên Tấn vương cực kỳ thất vọng, lại cho rằng phụ thân con phản bội hắn, bí mật xử tử phụ thân con. Ta lúc đó đến muộn, chỉ cứu được con."

Chu Tử Thư khiếp sợ nói không nên lời.

Ôn Khách Hành cảm thấy lão Thái Sơn của mình thật sự đủ hai trăm lăm, cũng không chuẩn bị tâm lý cho Chu Tử Thư một chút liền nói cho y biết bí mật lớn như vậy, thật sự thích hợp sao?

Tần Hoài Chương vỗ vỗ bả vai Chu Tử Thư: "Sau đó mấy huynh đệ chúng ta ở chỗ này xây dựng Võ Khố khiến cho giang hồ đại loạn."

"Cái gọi là bí mật giang sơn vĩnh cố, không phải là để cho nhân dân ăn no mặc ấm an cư lạc nghiệp sao? Thác Lư là dân tộc du mục, có thể được trồng trọt nông nghiệp không phải là giang sơn vĩnh cố không cần lưu lạc sao?" Ôn Khách Hành cười lạnh: "Ngu xuẩn."

Tần Hoài Chương thở dài một tiếng: "Mà gần đây chúng ta ở trong triều đưa ra tin tức, biểu ca con đối với Võ Khố này còn chưa hết hy vọng."

"Biểu ca..." Chu Tử Thư cúi đầu: "Sẽ là minh quân..."

"Phụ thân hắn chính là kẻ thù giết cha của huynh đấy." Ôn Khách Hành âm dương quái khí nói, hắn không thích Chu Tử Thư khi nói đến biểu ca là cái loại ngưỡng mộ cùng chờ mong này.

Y còn chờ mong hắn trở thành minh quân thánh chủ.

"Diễn Nhi!" Tần Hoài Chương kêu Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành bĩu môi.

"Tử Thư à, bằng một môn phái võ lâm chúng ta không cách nào chống lại được đội quân triều đình, ta tới tìm con chính là muốn ngươi mang Theo Diễn Nhi rời khỏi nơi thị phi, đi Đại Lương, đi Thành Châu, đi nơi nào mà bọn họ tìm không thấy."

Chu Tử Thư trầm ngâm một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Chương: "Sư phụ, người gọi hắn là gì?"

"Ai nha." Tần Hoài Chương làm bộ che miệng lại.

"A, đó là tên trước kia của ta ở Thần Y Cốc, ta ở Quỷ Cốc vẫn gọi là Ôn Khách Hành." Ôn Khách Hành vội vàng đi lên giải thích.

"Ta hỏi ngươi sao?" Chu Tử Thư lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Ôn Khách Hành trốn sau lưng Tần Hoài Chương không dám lên tiếng.

Chu Tử Thư nhìn về phía Cố Tương: "Hắn ta không họ Ôn, đúng không?"

Cố Tương không rõ nguyên nhân: "Không, ca ta vốn họ Ôn mà?"

"Đến lúc này vẫn còn che dấu cho hắn?" Chu Tử Thư giận dữ cười ngược, cùng nhau lừa gạt y lâu như vậy, chỉ một mình y giống như một kẻ ngốc.

"Hắn họ Chân, phụ thân hắn là Thần Y cốc chủ Chân Như Ngọc, hắn chính là Chân Diễn!"

"Đúng vậy, Chân sư bá là cha ca ca, nhưng ca ca chính là họ Ôn mà?" Cố Tương không hiểu Chu Tử Thư đang tức giận cái gì, rõ ràng không nói một câu dối, cái gì gọi là che dấu cho hắn?

Chu Tử Thư cảm thấy trong đầu rối bời, y kinh ngạc nhìn Cố Tương, Cố Tương dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn y.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

"Khụ, cái này, Tử Thư. Con còn nhớ rõ vi sư đã nói cho con biết, Chân thúc con vốn không họ Chân..." Tần Hoài Chương cẩn thận giải thích.

"Đúng đúng đúng, cha ta vốn họ Ôn." Ôn Khách Hành liên tục gật đầu: "Ta từ khi mười tám tuổi đến Quỷ Cốc liền dùng cái tên Ôn Khách Hành này rồi, Khách Hành bi cố hương, hai huynh muội chúng ta tên đều có, thật dễ nghe..."

"Con mẹ nó, ngươi không cảm thấy không may mắn sao?? Tên ngốc này!" Chu Tử Thư đẩy Ôn Khách Hành ra rồi phi thân nhảy xuống đài cao liền không thấy bóng người nữa.

"A, tiểu tổ tông bạo rồi." Mặc dù chọc cho tiểu Tử Thư tức giận bạo tẩu, nhưng khi Tử Thư thô lỗ có chút đáng yêu. Tần Hoài Chương nhịn không được nở nụ cười.

"Khi mắng người lúc đánh nhau ở phân đà Độc Hạt đáng yêu hơn." Ôn Khách Hành lập tức hiểu được nguyên nhân tần Hoài Chương cười.

"Phải không? Đáng tiếc không được nhìn thấy, tổ tông này ở Tứ Quý sơn trang vẫn luôn là đại sư huynh đoan phương ổn trọng, nhưng khó có được lộ ra một mặt trẻ con như vậy." Tần Hoài Chương cảm thấy xuống núi một chuyến Chu Tử Thư trở nên đáng yêu hơn nhiều, sau đó ông ta đột nhiên đưa tay cho Ôn Khách Hành một cái bạo lật: "Ngươi chọc giận sư huynh ngươi, còn không mau đuổi theo! Phải biết rằng, Liệt Nữ sợ Triền Lang..."

"Vâng, vâng, vâng. Con đi ngay đây!" Ôn Khách Hành ôm đầu phi thân ra ngoài.

Cố Tương trợn mắt cứng lưỡi nhìn hai người kia cảm thấy thật sự không phải người một nhà mà không vào một nhà mà...

Thành Lĩnh cảm thấy thế giới của người lớn thật phức tạp, cậu chỉ có thể một mình kiên cường.

Tần Hoài Chương quay đầu, nhìn tiểu hài tử vẻ mặt ngốc trệ nở nụ cười.

Ông ta kéo tay Thành Lĩnh: "Con tên là Thành Lĩnh đúng không? Đi đi, về nhà với Thái sư phụ đi con."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip