Phần 13

Chu Tử Thư cũng không nghĩ tới Ôn Khách Hành quả thật nói lời giữ lời, chỉ là y từ Quỷ Cốc đi ra một đường đi hơn nửa canh giờ thì phía sau không xa không gần lại đi theo hai cái đuôi.

Chu Tử Thư nhíu nhíu mày, cách đây không lâu y vừa mới tổn thương nguyên khí đi một đường lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát ở ven đường chọn một tảng đá lớn được ánh mặt trời phơi nắng ấm áp chiếu xuống mà nửa nằm nửa ngồi thăm dò xoa xoa bụng dưới của mình có chút lạnh lẽo.

"A Nhứ, muốn uống chút nước không? Trước khi ra khỏi cửa A Tương cố ủ nước hoa hồng, giờ phút này còn ấm, ngươi nếm thử xem sao?"

Chu Tử Thư nửa khom lưng mặt đầy ý cười nhìn cái túi của Ôn Khách Hành một cái rồi xoay người hướng bên cạnh dịch ra xa vài tấc, tránh Ôn Khách Hành ngăn trở ánh mặt trời rơi vào bụng mình.

"Không khát."

Ôn Khách Hành kêu lên một tiếng xoay tay đưa túi nước cho A Tương đang bày ra vẻ mặt phẫn nộ bất bình đi theo phía sau mình, tự mình tiến lại gần thêm mà ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Thư, xách tay áo lên thành thục thò tay lên bụng Chu Tử Thư, giúp y độ vài phần chân khí qua đó.

Bụng Chu Tử Thư ấm áp, cánh tay vốn đã chắn trên cổ tay Ôn Khách Hành lại dừng một chút, rốt cuộc vẫn thả tay ra, chỉ là trong lòng vẫn còn tồn tại mấy lần cự tuyệt, quay đầu chỉ nhìn chằm chằm cây mận ven đường.

Ôn Khách Hành thay Chu Tử Thư xoa bụng một lát, thấy da thịt dưới lòng bàn tay không còn lạnh lẽo bức người liền thu tay lại, theo ánh mắt của Chu Tử Thư nhìn qua.

"Mận ra quả giữa đường không có người hái tất sẽ đắng. A Nhứ nếu muốn ăn mận này chờ đến thôn trấn phía trước ta đi mua cho ngươi đi?"

Chu Tử Thư vốn chỉ tùy tiện tìm một thứ nhìn chằm chằm đến ngẩn người, nhưng bị Ôn Khách Hành nhắc tới, nghĩ đến mận chua chua lại ngọt ngọt, trong lúc nhất thời nhịn không được nuốt nước miếng, chỉ là lúc này y cũng không muốn cùng Ôn Khách Hành có liên quan quá nhiều, cho nên sau khi sự lạnh lẽo của bụng hết đi, y xoay người ngồi dậy.

"Ôn cốc chủ không có chuyện gì khác để làm sao? Đường đường là Quỷ Cốc cốc chủ nói lời lại nuốt lời, đây là chuẩn bị tìm cơ hội lại đưa ta trở về nơi quỷ quái kia sao?"

"Làm sao có thể chứ? Tại hạ đã đáp ứng A Nhứ rồi thì tuyệt đối không có đạo lý đổi ý, chẳng qua..."

"Nếu các hạ không có ý định hủy ước liền mời đi, đừng đi theo ta nữa."

Chu Tử Thư không đợi Ôn Khách Hành nói xong liền lạnh lùng bỏ lại một câu tức giận phi thân liền biến mất ở trong tầm nhìn của Ôn Khách Hành. A Tương nhìn phương hướng Chu Tử Thư rời đi lại nhìn quạt ngọc trong tay Ôn Khách Hành bị bóp đến biến hình. A Tương nhìn đến run rẩy một cái, rụt cổ giấu mình ở sau lưng Ôn Khách Hành, cực lực hạ thấp sự tồn tại của mình.

Cách một lúc lâu, A Tương mới nghe thấy Ôn Khách Hành trầm trầm thở ra.

"Phân phó xuống bảo chúng quỷ đi theo dõi, nhất định không thể đánh mất hành tung của Chu Nhứ."

"Vâng, thưa chủ nhân."

____

Chu Tử Thư ở bên kia thấy Ôn Khách Hành quả nhiên không đuổi theo nữa liền chậm lại bước chân, nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, tuy rằng Ôn Khách Hành làm theo lời y không bám theo nữa, nhưng trong lòng Chu Tử Thư lại nổi lên một trận không thoải mái nho nhỏ.

Lúc trước còn tuyên bố muốn nhốt mình trong Quỷ Cốc, trước mắt chỉ có mấy ngày quang cảnh liền chuyển tâm ý, có thể thấy được Quỷ Cốc cốc chủ này lúc trước cũng chẳng qua là nhất thời hứng khởi mà thôi, có lẽ là biết mình thời gian không nhiều, hài tử trong bụng đã trải qua một lần giày vò này cũng không tính là an ổn, bởi vậy liền vứt bỏ tâm tư bẩn thỉu như vậy. Như thế cũng tốt, giang hồ rộng lớn, mình đi đâu cũng không được

Chỉ là...

Mình tính toán đầy đủ cũng chỉ còn có năm năm thọ số, đến lúc đó một hài tử hơn bốn tuổi sẽ phải sống sót như thế nào, hay là...

Bàn tay Chu Tử Thư vuốt ve bụng dừng một chút, y vì ý niệm vừa rồi của mình chợt lóe lên trong đầu hoảng hốt không thôi, ngón tay trắng nõn rơi vào trên bụng chậm trãi nắm thành quyền, đột nhiên đưa tay sau lưng tăng nhanh cước bộ.

Chỉ là chu Tử Thư thân thể suy yếu, đi một đoạn đường liền phải dừng lại nghỉ ngơi một lát, dù là như vậy, ở thời điểm trời tối đen như này cũng không thể chạy tới Việt Châu thành. Mắt thấy sắc trời đã tối, bất đắc dĩ tìm một cái miếu hoang dựa vào trên bãi cỏ nghỉ ngơi, vốn định xoa dịu một trận đau nhức này lại tìm chút củi đốt một đống lửa, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chính mình mới nghỉ ngơi một lúc lại có hai tiếng bước chân một trước một sau vội vàng chạy về phía miếu hoang này.

Chu Tử Thư nghe một lát, người tới một người tựa hồ bị thương, người còn lại thì bước chân phù phiếm không khác gì người bình thường.

Buổi tối hôm nay hai người xuất ra tư thế chạy trối chết, nói vậy phía sau còn đi theo phiền toái lớn khác đi. Chu Tử Thư giật giật chân, vốn định thừa dịp phiền toái còn chưa tìm tới cửa mình rời đi trước, nhưng đột nhiên trong dạ dày một trận khó chịu bốc lên, Chu Tử Thư cố nhịn nhưng vẫn không thể nhịn xuống, chỉ vội vàng xoay người, đỡ tường miếu hoang đem mấy miếng lương khô vừa rồi mình ăn nôn ra sạch sẽ.

"Ngươi... Ngươi không sao chứ?"

Một thanh âm vang lên bên cạnh Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy một tiểu thiếu niên đang đứng ở bên cạnh y, trên mặt đen một đạo đỏ một đạo, trên người còn mang theo máu có chút chật vật, thoạt nhìn muốn đi đỡ y nhưng lại sợ làm bẩn xiêm y của y, cách gần, Chu Tử Thư lại càng ngửi được một cỗ mùi máu tươi nồng đậm, trong dạ dày càng lật khuấy không ngừng.

Hôm nay y vội vàng lên đường vốn cũng không ăn bao nhiêu thứ, trước mắt muốn nôn mà không thể nôn, lại chỉ nôn khan vài cái, thật vất vả mới có thể vượt qua một trận giày vò này. Lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy tiểu thiếu niên kia giống như biết mình gây họa, giống như lui vài bước đứng xa một chút. Chu Tử Thư khàn giọng khoát tay áo.

"Không có gì, ngươi đây là..."

"Ngươi chớ hỏi nhiều, có thể đi liền đi nhanh đi."

Chu Tử Thư còn chưa nói hết, một thanh âm khàn khàn khác liền chen vào cắt đứt lời của Chu Tử Thư. Chu Tử Thư đánh giá từ trên xuống dưới một phen thấy đối phương khoảng năm mươi tuổi, cầm trường đao ngã ngồi trên mặt đất thở dốc không thôi, hiển nhiên là bị nội thương không nhẹ, trên người đều mang theo vết máu, vừa mới cùng mình nói xong lại càng ho ra miệng đầy máu, nhưng ông ta lại giống như lăn lộn không thèm để ý chỉ tùy tiện đưa tay lên lau một cái liền quay qua gọi tiểu thiếu niên vừa rồi với ý đồ đỡ mình dậy.

"Hài tử, vết thương này của ta sợ là không qua được, đợi lát nữa nếu bọn họ đuổi theo, ta chắn lại, ngươi đi về phía sau chạy đi."

"Lý bá bá! Ta không đi, bọn họ đến, ta thay người ngăn cản, người vận công chữa thương, chúng ta cùng đi!"

Chu Tử Thư nghe xong không khỏi thở dài trong lòng, một già một trẻ này bất luận là gặp phải cừu gia hay là số mệnh cũng không đáng bị chặn giết, nhưng giờ phút này muốn chạy cũng đã không còn kịp rồi Y nghe được rõ ràng bên ngoài miếu hoang đã truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng thép vỡ vụn.

Chu Tử Thư thầm than một tiếng, tay trái cách quần áo ấn vào bụng để trấn an hài tử, tay phải đã nắm chặt chuôi kiếm gắt trên eo của mình.

Nể tình tiểu thiếu niên này vừa mới ý đồ đỡ mình, nếu một già một trẻ này cũng không phải là người xấu, chính mình ra tay giúp đỡ cũng không có vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip