CHƯƠNG 5

Nhưng khi Phượng Cửu chạm đất, trước mắt nàng không phải Hồ Ly động ở Thanh Khâu, mà là Tam Sinh thạch trên Cửu Trùng Thiên. Đông Hoa phất tay, bao quanh tảng đá lập tức hiện ra những chuỗi tên song hành phát sáng. Phượng Cửu thất kinh.

<<Bạch Phượng Cửu - Văn Xương Đế Quân>>

"Chàng...thực chất vẫn chưa...?" Nàng khẩn thiết quay sang nhìn Đông Hoa.

Đông Hoa giật ngọc bội hồ ly trên thắt lưng, hóa nó trở thành pháp khí ba năm về trước, xoay người đối diện nàng.

"Cửu Nhi, đây là cách duy nhất, nhưng không phải là cách công bằng nhất với nàng. Nàng có thể phải cùng ta hóa giải tai kiếp nếu tiếp tục nghịch thiên ý. Cho nên," chàng đưa pháp khí về phía nàng, "ta để nàng chọn."

Phượng Cửu nhìn vật trong tay chàng, lại ngước lên nhìn chàng. Nàng có thể hình dung được, nếu nàng biến pháp khí hoàn lại đuôi hồ ly, điều tiếp theo nàng nhìn thấy sẽ là bóng lưng chàng. Dù tương lai sau này có hậu đãi nàng như thế nào, nàng cũng không tin mình sẽ quên đi hồi ức cùng chàng; dù là tình kiếp hay thiên kiếp, nàng chẳng thà cùng chàng đối mặt.

"Thiếp đủ sức hủy tên của mình sao?" Nàng nắm chặt chuôi pháp khí, cương quyết hỏi chàng.

Đông Hoa Đế Quân ngắm tiểu hồ ly nhất nhất chung tình trước mắt, hồi tưởng những năm gần đây khi chàng ra sức bảo hộ nàng bằng cách cự tuyệt nàng, thậm chí lúc bế quan đã nhiều lần bức bách bản thân chỉ phát sinh hàn khí áp chế tình cảm và mâu thuẫn trong chàng. Nhưng thực tế lúc nghe tiếng nàng nói, giọng nàng tâm tình mỗi ngày, chàng phát hiện ra cảm nhận của nàng và tình cảm của chàng, mới là hạnh phúc mà Phượng Cửu mưu cầu, chứ không phải cuộc đời an bình như một vị Đế Cơ, hay một lương duyên mỹ mãn nào khác.

Tất cả những thăng trầm cảm xúc đó cùng với sự hiện diện của Văn Xương, là điều khiến Đông Hoa khẳng định rằng chỉ cần nàng nguyện ý, Bạch Phượng Cửu nàng chỉ có thể thuộc về chàng.

Chàng nắm chặt bàn tay có pháp khí của Phượng Cửu.

"Chuyện ta đã định, tự sẽ có sắp xếp."

"Thiếp tin chàng." Phượng Cửu tươi cười gật đầu.

Đế Quân nâng tay nàng lên trợ lực, liền sau đó một đạo hào quang phóng ra hướng đến Tam Sinh thạch. Đá Tam Sinh rung động, một trời mây đen giăng kín thiên cung, mặt đất dưới chân chao đảo. Đông Hoa giữ chặt Phượng Cửu bên mình, mắt vẫn không rời tên nàng đang dần phai nhòa trên mặt đá. Luồng ánh sáng tiếp diễn trong nửa khắc tới lúc chấm dứt nét cuối cùng trên chữ, chỉ ngay trước khi Phượng Cửu hoàn toàn kiệt sức và tựa toàn thân lên ngực Đông Hoa. Nàng lặng lẽ nhìn xuống tay mình đang lăn dài một dòng máu, cố trấn an Đế Quân.

"Thiếp không đau."

Nàng cảm nhận được hơi thở từ mũi chàng trên đỉnh đầu mình, biết chàng đang cười.

"Làm rất tốt." Chàng khẽ vuốt tóc nàng.

Tình cờ Phượng Cửu nhận ra lòng bàn tay chàng cũng đang rỏ máu. Nàng dò lại vệt máu của mình nhưng chẳng thấy miệng vết thương. Nàng cứ tưởng mình ngoan cường, ngờ đâu đó không phải máu của nàng.

***

Vì quyết định đoạn tuyệt thiên duyên của Phượng Cửu, Đông Hoa phải nhanh chóng trở về Thái Thần Cung thu xếp một số chuyện. Án thư được chuyển ra biệt viên, Đế Quân đang chăm chú nhìn một chuỗi các tên và phong vị hiển thị trên không trung trước mắt. Phượng Cửu nằm bên cần câu, đầu trên chân chàng, ngẩng mặt nhìn hoa phật linh bay nhẹ nhàng trên không trung, hít thở hương vị ngọt ngào.

Cần câu khẽ động, Phượng Cửu bật dậy. Nhưng càng ra sức kéo, con cá dường như càng nặng. Lúc môi của nàng bắt đầu mím lại, thì thoát bay khỏi mặt hồ là một con cá nhỏ vảy bạc lấp lánh ánh các sọc đỏ trên thân, theo hướng dây về phía Phượng Cửu. Nàng vội buông cần mở lòng bàn tay đỡ lấy, thấy nó thật dễ thương, rất hiếu động.

"Ngươi nhỏ như vậy mà thật là nặng a."

"Nàng có khác sao?"

"Thiếp đâu có nặng! Thiếp có thể giữ nó không?"

"Nàng định làm món gì?"

"Hả?"

Thấy Ti Mệnh đang đi đến, Phượng Cửu hóa ra cái bình nhỏ thả cá vào. Đông Hoa xoay các ngón tay của mình thành một nắm tay, tất thảy hàng chữ đang đong đưa ùa vào một cuốn sách, chàng đưa nó cho Ti Mệnh.

"Liên Tống tạm thời có thể quản lý những phần này." Lại chỉ tay đến những cuốn khác trên bàn. "Thiên Quân. Dạ Hoa. Ngươi. Quảng Đại Linh Cảm Bồ Tát...."

Ti Mệnh lần lữa nhận từng quyển, ngậm ngùi hỏi Đế Quân.

"Ngài có biết sẽ là khi nào?"

"Không lâu nữa." Đế Quân trả lời, rồi lại ra hiệu cho Ti Mệnh lui xuống.

Phượng Cửu thông cảm nhìn theo Ti Mệnh Tinh Quân, bao nhiêu đó năm bên Đế Quân chắc chưa từng nghĩ đến một ngày Đông Hoa phải đối phó một tai kiếp mà ngay từ đầu đã định vốn không thuộc về ngài. Chàng đã thống nhất thiên địa vì chúng sinh, nay lại gián tiếp tác động đến tạo hóa. Và chàng phải đối mặt, bằng không sinh linh sẽ đồ thán. Nghĩ đến đây Phượng Cửu liền cảm thấy một chút cắn rứt. Nàng có quá ích kỷ không? Nàng đúng chẳng màng tính mạng của mình, nhưng Đông Hoa chàng có đáng phải đánh đổi nhiều đến thế?

Bất chợt, tay Đông Hoa từ phía sau vòng quanh nàng. Rồi trước khi nàng kịp nhận ra, người nàng ngay sau đó đã ở trên chân chàng, eo nằm gọn trong vòng tay Đế Quân. Đầu chàng cúi xuống, môi mơn man vành tai nàng. Phượng Cửu thấy tai mình nóng dần lên, tim nàng lại loạn nhịp. Cho dù đã qua ân sủng của Hoàng Thượng trong hóa thân Trần Quý Phi, hoàn cảnh này không hề tương đồng. Hơi ấm từ bàn tay đang xuyên qua lớp vải trên người nàng bây giờ đích thực là của người mà nàng yêu thương đợi chờ suốt hơn ba trăm năm qua. Hương bạch đàn của chàng, đôi môi lạnh quyện trong hơi thở ấm áp của chàng, mái tóc bạch kim của chàng rủ trên ngực nàng, một màn áo tím ôm nàng trong lòng. Tất cả là độc nhất.

"Cửu Nhi, nếu bản quân không còn là một Đông Hoa Đế Quân nữa..." Chàng thì thầm bên tai nàng.

"Vậy Cửu Nhi cũng không cần làm một Đế Cơ." Nàng hôn lên má chàng.

Đế Quân dời trán của mình lên trán Phượng Cửu, nhìn sâu vào mắt nàng.

"Bất kể ta có phải vũ hóa..."

"Miễn là chàng có Cửu Nhi bên cạnh. Đông Hoa chàng như thế nào, ta cũng sẽ nguyện như thế...."

Nụ hôn của chàng khóa chặt từ cuối cùng, khát khao, nóng bỏng, cuồng nhiệt, đòi hỏi. Huyết quản trong nàng dâng trào, cơ thể nàng mềm mại, ấm áp, muốn được hòa làm một với chàng. Một tay chàng luồn vào trong tóc nàng, tay còn lại rời bờ vai từ từ miên man xuống thân người nàng. Dẫu vậy, khi dây thắt lưng được nới lỏng cùng lúc môi chàng lướt nhẹ nhàng trên cổ nàng, Phượng Cửu giật mình thẹn người ngăn tay Đông Hoa lại.

"Chàng..."

"Không phải nàng nói ta như thế nào, nàng cũng sẽ như vậy sao?"

Làn da trắng mịn của nàng càng lúc càng đậm màu theo sắc xiêm y, lúc này đang chậm rãi từng lớp rơi trên nền cỏ. Nàng bật tiếng rên khẽ, song mặt lại ửng đỏ trong thanh âm của chính mình.

"Gọi tên ta." Hơi thở chàng phả trên ngực nàng.

"Đông Hoa..." Cảm xúc nàng lúc này hoàn toàn lấn áp tâm trí. Nàng lúng túng mắc cỡ, nhưng không muốn chàng dừng lại. Nàng đưa tay đẩy nhẹ vai chàng do nhịp tim không bắt kịp với từng mạch máu đang hưng phấn trong sự yêu thương của chàng, nhưng thân thể lại áp sát gần chàng hơn.

Rồi khi một cỗ cảm xúc vỡ òa trong ngũ quan, khiến nàng sau đó mệt nhoài chìm vào giấc ngủ, nàng còn kịp nghe giọng nói của chàng trên khóe môi mình.

"Ta chỉ cần nàng. Mỗi mình nàng."

***

Thời gian sau đó được ghi lại trong sử sách của Thiên Tộc rằng, có một tai kiếp kinh thiên động địa xảy ra, xuất nguồn từ phía Ma Tộc. Thực chất Ma Tộc đã bắt đầu hỗn loạn sau cái chết của Kình Thương và Lý Kính. Do không người thống lĩnh, các mảng thế lực từ sáu nhánh còn lại sinh tranh chấp trong suốt ba năm, muôn cảnh lầm than. Hai tháng sau sự kiện Văn Xương Đế Quân rời khỏi Cửu Trùng Thiên, những rặng núi quanh Ma Tộc đột ngột chấn động, phun trào nham thạch, hỏa thiêu một vùng lớn, lửa lan theo gió mang sức hủy diệt cả tứ hải bát hoang; kèm những đợt sóng thần trên khắp các biển lớn từ dư chấn tác động lên dịch chuyển địa chất, báo động thảm họa lụt lội. Giữa khung cảnh thiên địa kề sát họa diệt vong vì pháp lực của các thượng thần như vô tác dụng, thì từ không trung xuất hiện một luồng hào quang sắc đỏ xen tím, bao quanh hai thân ảnh, liên tiếp lan truyền lực đạo đi khắp các nơi. Biển khơi được xoa dịu, miệng núi lụi tàn, nham thạch ấm nguội, từng dãy đất lại nối liền nhau, rừng rậm xanh liền một màu. Phần hào quang bừng sáng lần cuối, bay vút lên không trung, tạo một cơn mưa nhẹ khắp tứ hải bát hoang, rơi xuống chữa lành những vết thương cho người bị nạn. Dạ Hoa thái tử đã thêm vào dòng kết, rằng tất cả nhờ vào sự vũ hóa của Đông Hoa Đế Quân cùng Thanh Khâu Tiểu Đế Cơ Phượng Cửu mà thành.

***

Tuy nhiên, cũng nên kể qua những chuyện không tìm thấy trong thiên sử, rằng vào ngày đại kiếp ấy, núi Chương Vỹ bị ảnh hưởng trầm trọng. Đỉnh núi nhanh chóng sạt lỡ đè nặng tải trọng xuống mặt đáy, các tầng đất đá từ hòn to đến những mảnh nát vụn tranh nhau rơi rớt vào một vùng trũng sâu dưới lòng đất; mà nơi đó, giữa kết giới đang thưa mỏng dần là một hình hài vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Phụng Hành lúc này đang túc trực cạnh bên, thầm đoán thần lực của người tạo tiên chướng hẳn đang yếu đi; dự là trước khi bị chôn vùi vĩnh viễn trong đá, sẽ tận dụng toàn bộ tiên pháp mà đưa lão tổ tông hắn thoát khỏi nơi này, phải hành động ngay sau lúc hắn có thể xâm nhập vào màng kết giới.

Một đợt rung động nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, tiên chướng tan biến, song Phụng Hành đã chậm một nhịp....

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip