Tướng quân tự vệ và chàng hoàng tử bé bỏng của hắn

***

Ngày nảy ngày nay, ở một đất nước xứ Trung Hoa có một mảnh đất yên bình mà chan hoà niềm hạnh phúc ở thủ đô Bắc Kinh. Mảnh đất ấy đã được kiên cố xây dựng một cung điện cho 11 người, và một người trong số bọn họ chính là người đã bỏ nhiều vốn nhất để cùng chung tay chung sống ngày qua ngày. Bá Viễn chính là người hoàng thượng của mảnh đất ấy, bên cạnh ngài là những người huynh đệ thân thiết, và một người trong số đó chính là chàng tướng quân tên Trương Gia Nguyên.

Mới sáng sớm bữa tiệc chào đón lính mới đã chớp mắt hoành tráng xong, chàng tướng quân họ Trương đã đến hoàng cung tiếp đón những vị khách từ tứ phía thuận phương. Cậu chào đón Tán Đa, Mễ Ca đến từ Đông Dương, Lưu Vũ đến từ vùng đất An Huy xinh đẹp và Châu Kha Vũ sư huynh đồng hương bước vào tham quan cung điện nguy nga ấy. Họ sẽ là những vị huynh đệ tốt chung sống tuyệt phúc với nhau ở nơi đây.

Thưa đại tướng, hiện tại vẫn còn rất sớm. Chúng ta có nên tham quan nơi đây một chút không? - Lưu Vũ cung kính tao nhã thấp giọng nói.

Được, thưa các ái khanh. Dù sao ta cũng là người nhỏ tuổi nhất trong đội binh. - Cậu lễ phép thể hiện sự tôn kính theo từng bước chân dẫn họ vào đại sảnh. - Kính trên nhường dưới. Dù có được nhà vua phong cho chức cấp cao hơn bao ái khanh khác ta vẫn không thể hỗn đản với những vị mang xuân lớn hơn mình được.

Ngươi thực có lòng tốt, chức đại tướng này không hổ danh hoàn toàn xứng đáng với danh phẩm của ngươi, sư đệ đồng hương. - Châu Kha Vũ tôn kính cúi đầu tạo vẻ bái phục.

Thực là sư đệ không dám nhận cái cúi lạy đó. - Cậu đỡ Châu Kha Vũ đứng thẳng người. - Ta chỉ thực tâm thực tiến, bất dám động chạm điều ác, chỉ muốn đối đãi với các ái khanh thực tốt, thực thoải mái mà thôi. Nào, chần chừ gì nữa. Hãy đi theo ta.

Một lúc sau...

Các ái khanh chắc cũng đã biết, hoàng thượng sẽ diện kiến quý tử ngày hôm nay. - Cậu mở lời.

Đúng vậy. Cảm ơn ngươi đã có lòng nhắc nhở. Bữa tiệc linh đình này thực khiến ta cuốn vào mơ hồ. - Tán Đa cạn ly với Trương Gia Nguyên rồi uống một ngụm. - Chén rượu này chuẩn vị của ta.

Cảm ơn các ái khanh, thực là các người cũng rất đáng tiếp đón. - Trương Gia Nguyên mỉm cười. - Vâng, đã đến lúc nhân vật chính xuất hiện trên ngôi vị hoàng đế kia rồi.

Chà chà, thực đáng mong đợi. - Lưu Vũ hướng ánh mắt tinh tú nhìn về phía nơi cao mạ vàng ngất trời mà cảm thán.

Bỗng một chàng hầu chạy vội vã vô tình vấp phải y phục của Lưu Vũ đang đi về hướng ngôi vị.

Ta xin lỗi, thưa đại nhân. Ta thật hồ đồ. - Cao Khanh Trần thất vọng cúi thấp đầu xuống với vẻ mặt ăn năn hối lỗi.

Ngươi thực là mỹ nhân. Tên ngươi là gì? Đến từ đâu? - Lưu Vũ lấy tay giương cao mặt Cao Khanh Trần hỏi.

Ta... Ta tên Cao Khanh Trần, đến từ xứ Thái.

Ta thích ngươi. Làm người tình của ta nhé? Mọi thứ ta sẽ chu toan cho ngươi cả đời. Được không? - Lưu Vũ tỏ tình với Cao Khanh Trần, khuôn mặt anh ta sớm mang dáng vẻ ngại ngùng.

Ưm... Được. Ta với đại nhân còn chưa quen biết nhau nhiều, sẽ không sao chứ? - Cao Khanh Trần hỏi, ánh mắt chan chứa hi vọng nhìn vào lòng tin của Lưu Vũ.

Tất nhiên rồi. Ta đã thích ngươi từ lần đầu tiên gặp ở nơi chùa vàng. Ngươi đã cầu nguyện cho nữ hoàng đất đó mau chóng hồi phục sức khoẻ. Và quả thật là có linh nghiệm. Ngươi là mỹ nhân mà ta nguyện đổi lấy cả giang sơn để đánh đổi. - Lưu Vũ cầm tay Cao Khanh Trần hôn một cái.

Ôi! Tình đầu của ta! Đó là Lực Hoàn phải không? - Tán Đa chỉ vào một mỹ nam mỉm cười hiền hậu ở phía trên gần nơi ngôi vị của hoàng đế mà hỏi Trương Gia Nguyên.

Đúng vậy. Vị sư huynh ấy vừa tiềm năng vô hạn vừa là bằng hữu với hoàng đế. - Cậu cung kính trả lời.

Ta đã cùng chung chí tuyến với sư huynh ấy từ suốt hơn thập năm trước. Tưởng chừng sau đó không cùng cai trị đất Đông Dương mà huynh ấy mất tích. Bây giờ hoá ra là đang tìm quyền lực nơi đây, bỏ ta ở lại giang sơn xứ hoa anh đào đẹp đẽ mỗi mùa xuân nở thêm thắm thiết tình người. Cuối cùng ta có thể gặp lại huynh ấy rồi! Ta không thể đánh mất Lực Hoàn của ta thêm một lần nào nữa! - Tán Đa hừng hực khí thế đi đến chỗ mỹ nam dịu hiền ấy, bỏ mặc ba con người ở đằng sau.

Quên nói với hai vị. Ta cũng cần phải gặp tiểu khê tử nhà mình. - Châu Kha Vũ vội vàng nói. - Đệ đệ ấy đã nhờ ta mua y phục màu xanh dương sáng, ta còn chưa đưa kịp đến tay đệ đệ ấy.

Có phải là "đệ đệ thúi" của sư huynh phải không? Suốt ngày cứ chơi cái trò huynh đệ thối ấy mà nhân sinh lầm tưởng hai vị không phải là tình nhân của nhau đấy! - Trương Gia Nguyên cười trêu chọc vừa mỉa mai hỏi.

Sư đệ nói đúng. "Đệ đệ thúi" không bao giờ gọi ta là huynh cả, mặc dù đã là tình nhân hơn ba năm với nhau rồi. Vậy thôi, ta xin phép nhà ngươi đi trước nhé! - Châu Kha Vũ vội vã chắp hai tay tạm biệt.

Xin vinh hạnh thông báo, ngôi hoàng đế năm nay được thoái vị cho quý tử tài năng tuyệt phối, nhan sắc đức hạnh, nhân phẩm phong hơn bất cứ thế lực nào quyền thế trên đất này! Hãy chào mừng ngôi vị phong quyền mới cho hoàng tử Lâm Mặc! - Bá Viễn hoàng thượng cung kính phát biểu trước toàn thể đại nhân phía dưới ngôi vị.

Bên dưới nổ ra hàng ngàn tiếng vỗ tay giòn giã. Nghe nói Lâm Mặc vô cùng tài giỏi. Thể lực vốn ốm yếu từ khi sinh ra nên luôn được hoàng thượng rèn luyện, cưng chiều vô cùng. Sau này thành tài lại vô cùng tuấn tú, văn võ song toàn, nhan sắc không thua bất cứ thế tử nào, ngược lại còn rất vui tính, chính là liều thuốc tinh thần của cả triều đình nên ai cũng rất thích. Cậu chỉ mới nghe qua như vậy, còn chưa được gặp mặt người con trai ấy một lần, chỉ nghe qua chuyện vị huynh ấy sinh trước cậu hai xuân xanh.

Thực là mỹ nhân... Tuyệt phối...

Con người nhỏ nhắn với y phục sáng màu da vàng viền đỏ, khuôn mẫu nho nhã nội hàm không thua kém vị huynh vùng An Huy, khuôn mặt thanh toát với đôi mắt cười xinh đẹp và chóp mũi sọc dừa, gò má trắng hồng, đôi môi mềm mịn và hàm răng trắng đều hoàn mỹ lộ ra qua một nụ cười toả nắng bước ra và yên vị ngồi lên ngai vàng sáng giá. Trương Gia Nguyên nghĩ mình thực hư bị vị hoàng tử mỹ miều ấy lấy cắp đi mất vong hồn của mình. Quá đẹp và quá tao nhã, nhân sinh nhìn vào đã rất muốn hoàng tử bé nhỏ ấy là một tiểu khả ái đáng được cưng chiều...

Mong được các vị chứng giám và chỉ giáo cho ta... - Lâm Mặc cất lên giọng nói ngọt ngào trong trẻo, tức khắc Trương Gia Nguyên đã say vào tình ái.

Nhà ngươi thích hoàng tử rồi à, tiểu đại tướng? - Mễ Ca huých cánh tay cậu trêu chọc.

Nam nhân tuyệt phối tuyệt sắc như vậy, hạ phàm thích cũng bất hữu, sao ta không thể rơi vào ánh mắt của vị sư huynh ấy được chứ? - Trương Gia Nguyên dõng dạc trả lời.

Vài ngày sau, vị hoàng tử Lâm Mặc liên tục làm rất nhiều báo cáo về tình hình triều đình, vô cùng nho nhã thoăn thoắt chốc lát cũng đã viết xong một văn kiện dài hơn một trang giấy gửi qua tay hoàng thượng.

Muôn tâu hoàng thượng, ta đã hoàn thành việc giám sát mọi lĩnh vực trong triều đình. Mong ngài có thể giao bản văn kiện này cho đức vua nước ta. - Anh thận trọng đưa một cuộn giấy văn kiện dày cộp cho Bá Viễn.

Thực bất ngờ... Giám sát một lĩnh vực trong triều đình đã khiến ta phải mất ăn mất ngủ, lo từng cơn ngày qua ngày, e là phải canh chừng rất kĩ lưỡng. Không ngờ hoàng tử nhà ta không khiến ta thất vọng. Ngươi làm rất tốt!

Cảm ơn lời khen của ngài, ta có việc cần đi trước. - Lâm Mặc mỉm cười đa lễ, cung kính chắp tay chào tạm biệt hoàng thượng.

Chỉ có những người anh em trong một khu tập huấn binh đạo mới biết giữa hai người hoàng tử và đại tướng quân của bọn họ đã xảy ra điều gì. Những câu chuyện tình nồng thắm đậm, những lúc giận hờn ghen tuông và có cả những lúc loi choi loắt choắt, không thể tránh khỏi những giây phút lục đục nội bộ.

Nhà ngươi thực đáng ghét! Còn không có lễ độ mà quên việc đưa đón ta đến đây chơi! - Hoàng tử bé Lâm Mặc giận dỗi vị tướng quân máu lạnh kia mà mắng.

Ta xin lỗi, tiểu hoàng tử. Quân đội ta chưa nghiêm khắc tập huấn, còn bỡ ngỡ lần đầu. Ta không thể bỏ việc binh lính để vì chuyện cá nhân. Lần này xin ngươi tha thứ. - Trương Gia Nguyên quỳ xuống dưới chân cậu.

Lần này ta tha. Ta muốn hỏi ngươi một câu. Giữa ta và đội quân lính, ngươi chọn bên nào? - Lâm Mặc nghiêm trang hỏi cậu.

Ta... Ta nghĩ cả hai đều quan trọng. Đội quân lính là cả chức trách của ta, còn ngươi lại là tiểu bảo bối mà ta dành cả đời để bảo vệ. - Trương Gia Nguyên ôm lấy "tiểu bảo bối" của cậu ta từ phía sau, cưng nựng ôn nhu thơm liên tục vào bên má trái. - Đặc biệt, ta càng không muốn đánh mất ngươi, tiểu hoàng tử.

Vậy sao? Ngươi... Có thể yêu ta mãi được chứ? - Anh quay sang nhìn đôi mắt chân thành của cậu.

Có thể. Có thể dành trọn đời trọn kiếp bên ngươi. Mãi mãi là vậy!

Nếu anh chính là một chàng hoàng tử nắm giữ chủ quyền của một vương quốc hùng vĩ, vậy cậu sẽ là một người tướng quân mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất. Vì tướng quân sẽ là người bảo vệ vương quốc và đặc biệt che chở cho tính mạng của anh...

Nhật ký xuyên không đã viết xong, Trương Gia Nguyên cười tươi khi thấy ý tưởng viết truyện của Patrick vào lúc rảnh rỗi sinh nông nỗi thật là hay. Cậu có thể cho anh người yêu bé bỏng của mình biết gián tiếp thứ tình cảm đặc biệt ấy qua sự tưởng tượng của mình.

Mặc Mặc! Tiểu bảo bối! Tiểu khả ái! Tiểu hoàng tử! Ngươi có nguyện ý dành cả đời để chung thuỷ với một mình ta không?

Cậu bước đến chỗ anh đang đứng ngây ngô giữa cầu thang vì chưa ý thức được những câu chữ cậu vừa mới nói. Nhưng rồi biểu cảm nhanh chóng thay đổi, Lâm Mặc mỉm cười thật tươi, chạy đến ôm Trương Gia Nguyên thật chặt, ghé sát cậu nói như rót mật vào tai.

Ta nguyện ý! Yêu người trọn đời trọn kiếp, nhất kiến chung tình đến cả cuộc đời này sẽ không bao giờ quên!

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip