Chap45: Buổi hẹn hò chính thức đầu tiên.
Bài hát: Tình yêu hà dĩ( OST bên nhau trọn đời). Hết tiếng Nhật rồi sang Anh rồi Việt giờ lại Trung...Chả lẽ mốt là Thái lan?😂😂 Mấy cái Trung này hồi đó mk khoái lắm luôn, dù ko có hứng thú với ngôn tình cho mấy. Chúc các bạn nghe nhạc và đọc chap vui vẻ.~❤️❤️😍😍🙇🏻♀️💕
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi sáng đẹp trời.....
"Tít tít...tít tít....."-Tiếng chuông đồng hồ vang lên. Ran ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở...
-Ở????? 5:30???? Hôm nay mình có đi học đâu? Buồn ngủ quá!! Thoi ngủ 1 chút nữa cũng ko sao đâu nhỉ!!! "Gru..." Trời bắt đầu trở lạnh rồi....
Rồi Ran lại nằm xuống, chùm chăn lại và ngủ tiếp... :v
Ê này...Ran có biết hôm nay là ngày gì ko mà ngủ tiếp ấy? Ớ này...này..😂
Vì mãi mê suy nghĩ về chuyện hồi hôm qua nên Ran cảm thấy hồi hộp đến mất ngủ ấy mà. Nếu mình trong trường hợp như vậy thì sao nhỉ? :))) (Chưa có nên mk chưa nghĩ đến😂) :v
Mãi đến khi mặt trời leo lên tới núi, Ran tỉnh dậy. Rồi cô nhìn lại đồng hồ 1 lần nữa. "10:30"???????
Cô hoảng hồn ngồi dậy..
-Chết rồi...Trễ rồi...trễ 2 tiếng rồi??? Mình phải làm sao đây???Tại...tối mk không ngủ được nên...????*lúng túng*😱😱
Shinichi có hẹn Nakamichi (trong chap 1000) để bàn 1 số việc sắp tới nên anh hẹn Ran ở quán cafe SUKINA (chap 3,4), vì cùng đường mà. Thời gian gặp sẽ là 8:30, mà bây giờ lại là 10:30 mất. 1 người con gái cẩn thận và thông minh như cô sao lại có thể ngủ quên được chứ? Phải chăng trong chuyện tình yêu lại nhức đầu đến vậy sao? :)))
Xong, Ran tức tốc chạy đến quán Cafe.
"Hộc...hộc...."
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
15' sau.....Ran đến được quán SUKINA....
Ran đi vào, loay hoay đi tìm Shinichi. Thấy anh ngồi ở góc trong cùng, cô chạy đến chỗ anh:
-Shi....Shinichi....Tớ xin lỗi...tớ...tớ....* thở hồng hộc*
-Thật là..hẹn 8:30 cho lắm vào rồi bây giờ đã là 10:55 rồi đấy!!!-Anh búng trán cô.
-Ran: ui da......😖///// tại vì...có nhiều chuyện cá nhân nên.....-Ran đỏ mặt, quay đi chỗ khác.
-Shinichi: thôi được rồi! Cậu ngồi xuống đây đi, cậu chưa ăn sáng đúng không? Tớ có kêu rồi đấy, ăn đi rồi chúng ta hẳn đi..////
-Ran: /////////....cảm ơn cậu..
Đi hẹn hò với bạn gái, biết bạn gái đến trễ nên anh có mang theo vài quyển sách để đọc giết thời gian. Anh lại còn đeo mắt kính trông rất tri thức, mọt sách...😍
Ran ngồi đối diện xem Menu, lâu lâu lại ngước lên nhìn Shinichi, trông anh thật chuẩn soái ca. Ran mỉm cười thầm. :))
-Mà nè...Shinichi...Sao cậu phải đeo mắt kính thế? Bộ cậu bị cận rồi hả??? -Ran thắc mắc.
-Đồ ngốc à!! Bộ cậu không nhớ chuyện hôm qua ư?? //////
-Ran: * đỏ mặt lên, bốc khói* hơ...
-Shinichi: nên bây giờ tớ mới phải tìm cách cải trang đấy! Nếu không tớ làm sao mà đến đây được??? Cậu cũng như vậy đi, không là hôm nay khỏi đi đâu luôn đấy!! :))))) /////////
-Ran: ///..///./\\u...ừm...////..\.\\..
Lúc trước chỉ là tỏ tình thì Ran cũng đã cảm giác được, thấy ngại ngùng, ấp úng, tim đập mạnh,...Lần này là 2 người đã ... nhau luôn rồi. Chưa kể là 2 lần lận, 1 lần trước 2300 người và 1 lần trên sân thượng; chắc là tim nó nổ banh luôn quá à. Mỗi lần nghĩ đến là Ran lại thấy hồi hộp, cô cúi gục xuống bàn.
-Ran: Tiêu rồi...Mình...mình không dám nhìn cả vào mắt cậu ấy?? Mình phải làm gì đây? Tim mình đập nhanh quá....!!😱
-Cậu làm sao à???-Shinichi hỏi.
Ran ngước mặt lên, Shinichi áp sắt mặt vào mặt cô. Ran như muốn bùm cháy nhưng cô đã cố kiềm chế lại.
-Tớ...tớ đâu có sao đâu...Tớ bình thường mà...Cậu xem thường tớ à...???? //////////
-Shinichi: Đúng nhỉ! Trán cậu đâu có nóng đâu! :v
Ran ngập ngùng, cô nói lắp bắp:
-Chỉ là....là...chuyện...chuyện đó khiến tớ...tớ hạnh phúc...thôi...i.. Chỉ là..là tớ ko biết...bản thân...nên làm gì...thôi.....!!!////..//
Shinichi cười.
-Cậu chỉ cần là chính cậu thôi! Như tớ này! ^^ Còn bây giờ chúng ta ăn thôi, đợi cậu khiến tớ đói sắp chết rồi này!!!!!!
Ran nhìn Shinichi. Cô nghĩ thầm :"Dù đó có là cảm giác gì đi nữa...mình vẫn sẽ luôn trân trọng nó...mãi mãi....những cảm xúc này...nhịp đập này...mk sẽ luôn trân trọng chúng...." . Rồi 2 người có vẻ rất vui vẻ với nhau, vừa ăn vừa trò chuyện gì đó. <3
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
11:30....Shinichi và Ran bước ra khỏi quán Cafe, và đi đến khu vui chơi...
Ran với Shinichi đi cùng nhau, khổ nỗi là "tay không đan tay"... Shinichi nhìn tay phải cô cứ đung đưa...nghĩ là cơ hội tốt mà sao?????...Rồi Ran cũng vậy...Thấy tay trái Shinichi cũng để dưới chứ đâu có cầm gì đâu...cơ hội đó mà...
-Ran: *nghĩ thầm* mình muốn nắm tay cậu ấy quá..làm sao đây?..//// Sonoko nói con gái bây giờ chủ động thì con trai mới thích được. Mk đã ôm nhau, ... nhau rồi mà sao nắm tay lại....Không đc rồi..mk phải chủ động thôi... *sôi lửa*🔥🔥
Ran đi chầm chậm lại để Shinichi đi lên trước, nhân thời cơ đó, cô định nắm lấy tay anh thì...anh lại nắm tay cô và nói:
-Cậu làm gì mà đi chậm thế?? Đi nhanh lên chúng ta còn băng qua đường nữa!!
Nói rồi anh dắt cô qua đường. Thấy tay vẫn còn nắm, mặt 2 người đỏ lên (😍😍😍)
-Shinichi: a....xin lỗi cậu...chắc cậu thấy đau lắm nhỉ??!
Anh bỏ tay cô ra nhưng cô vẫn nhất quyết nắm lại. Cô nói lằm bằm:
-Thật tình...chúng ta đã hẹn hò..với nhau rồi.../////...Vậy mà...vậy mà...///// *nắm chặt*
Nghe vậy Shinichi cũng hiểu Ran nói gì, anh cười 1 cái rồi đan tay cô vào tay anh. (😍😍á á á á..) Anh nắm chặt tay cô lại.
-Được rồi nha! Cậu không được bỏ tay ra khỏi tay tớ đâu đó! Chúng ra mau đi thôi.-Anh kéo cô đi.
//////////
Và 2 người đã tới được khu vui chơi, chơi được rất nhiều trò chơi, kể được rất nhiều chuyện cho nhau nghe, chụp được nhiều ảnh,....và "tay vẫn đan tay"❤️
Nhưng đã có 1 việc không may mắn xảy ra làm gián đoạn chuyến đi chơi của Shinichi và Ran.
•••"Bắt đầu từ ngày hôm nay và kéo dài cho đến 5 ngày sau, cơn bão số 2 sẽ đổ bộ vào khu vực thủ đô Tokyo và các vùng lân cận..tạo thành áp thấp nhiệt đới...Có thể có mưa lớn, gió mạnh, sấm sét nên mọi người hãy đề phòng cẩn thận...Hiện bây giờ vùng tâm bão đang di chuyển với tốc độ khá nhanh từ biển tiến vào đất liền...nên rất có thể Tokyo sẽ bị ảnh hưởng.....blabla..."•••
Ngoài trời mưa lớn, gió thổi mạnh. Trời cũng bắt đầu lạnh...Shinichi và Ran đứng trong đại sảnh(có kính che xung quanh)...
-Ran: thật là...tự nhiên sao trời lại đổ mưa thế này? Lại còn mưa nữa??? Nè Shinichi, cậu nên chọn ngày đẹp hơn đi!!!
-Shinichi:😳😳 Ơ???? Dự báo thời tiết mới dự báo mà??? Với lại cái này là đột ngột nên sao tớ biết?? :")))
Rồi người người kéo đến ngày càng đông hơn, đại sảnh dần chật ních người.
-Ran: đông quá...đi...😫😫
-Nè Ran...hay chúng ta chạy về đi!!! -Shinichi nói.
-Ran: nhưng tớ đâu có mang theo dù đâu? Với lại cậu không nghe vừa nãy hả??? Sắp có bãi đấy!
-Shinichi: nhưng tớ muốn nhìn thấy dòng người đông đúc này làm cậu khó chịu, cậu có chịu về với tớ không?? /////// Cậu có dám chơi liều với tớ không? ///
Ran lưỡng lự 1 hồi rồi cô gật đầu. Shinichi nắm tay cô chặt rồi chạy về nhà.
-Đã lâu lắm rồi tớ không được tắm mưa đấy!-Shinichi 😁
-Ran: tớ cũng vậy!!!😊
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kết quả, 2 người ướt như chuột. Quần áo, giày dép, túi xách,...tất cả đều ướt nhẹp. Ran không có đồ nên đành phải mượn đỡ chiếc áo thun và quần của Shinichi để mặc tạm.
-Cậu ăn gì mà sao quần áo cậu Size nào cũng to thế?? :v -Ran.
-Con gái và con trai có sự trưởng thành khác nhau mà..quần áo tớ rộng cũng là chuyện bình thường thôi.....-Shinichi nói.😂
Ran trông thật quyến rũ. Đầu tóc ướt, với mặc quần áo rộng và... thứ mặc bên trong đã bị ướt nên Ran đành phải mặc mỗi quần áo ngoài vậy...Vì là chiếc áo màu sáng và có vẻ hơi mỏng cho nên nó đã để lộ ra thứ gì đó...nhìn Ran trông càng hấp dẫn và quyến rũ hơn...
-Shinichi: bình tĩnh...bình tĩnh...mình phải kiềm chế lại...////////
Shinichi đỏ cả mặc mũi lên. Dù không được phép nhìn nhưng ann vẫn rất muốn nhìn và...ko thể kiềm chế ham muốn của bản thân...😂😂
Shinichi quàng cái khăn to lên người Ran. Anh viện cớ nói rằng tóc Ran còn ướt nên quàng khăn lại cho tóc khỏi nhiễu nước ướt áo...( đúng rồi, hãy kiềm chế đê..đi xa quá..dân chúng chửi cho đấy Shin à. Ran còn trong sáng lắm, làm mất đời con gái của Ran đi nha...dân chúng quánh cho banh xác đấy..😂😂)
Rồi giờ làm gì đây? Mưa vẫn rất lớn, ở ngoài trời, và làm gì được đây???? Ran ngồi trên ghế Sofa, đưa tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn, giờ mới có cơ hội để nhìn kĩ chiếc nhẫn đấy! Khuôn mặt Ran ửng hồng.///💕💕
Shinichi lại ngồi đối diện cô, nhìn thấy cô hạnh phúc như vậy, anh cũng hạnh phúc không kém.
-Nó không được cầu kì cho lắm. Xin lỗi cậu nhé! Vì còn là học sinh nên tớ không thể làm được gì hết! ////////-Shinichi.
-Không...đối với tớ..., chỉ cần được bên cạnh Shinichi...như vậy là đủ lắm rồi!! Cậu ko cần phải tặng cho tớ bất cứ thứ gì hết, mà nếu có thì tớ..sẽ luôn trân trọng nó...Nhưng Shinichi đối với tớ là rất rất quan trọng....❤️❤️\\\\////
Nói rồi Shinichi đứng dậy đi đến bên Ran và ôm lấy cô. Rồi anh nắm lấy tay cô, 2 bàn tay đeo nhẫn đan vào nhau...Shinichi liền gần lại Ran...gần như sắp ...(abcdxyz...), Ran có vẻ ngập ngùng, cô quay mặt sang chỗ khác...Nhưng vẫn quay lại nhìn Shinichi....Khuôn mặt đỏ lên, tim đập mạnh...////(có nên gọi là lo lắng ko nhỉ? :v ) . Rồi và đang tới khúc cao trào....
"Pính pong.....pính pong..."
(😱😱😱😱😱😱😱😱😱😱) .-.
Tiếng chuông cửa vang lên. Nhưng có vẻ rất liên hồi..tiếng bấm rất nhanh và đột ngột. Thấy thế Ran đứng dậy ra ngoài mở cửa. 1 ng phụ nữ ướt đẫm bước vào quỳ xuống ngay chỗ Shinichi, vừa khóc vừa nói:
-Tôi xin cậu...tôi lạy cậu...làm ơn...làm ơn cứu con trai tôi với...nó sắp bị giết rồi...🙇🏻♀️
Shinichi ngạc nhiên, anh nhìn Ran. Ran lấy chiếc khăn quấn cho người phụ nữ đó.
-Cô ơi...cô bình tĩnh kể cho tụi cháu nghe được ko ạ? Tụi cháu nghĩ sẽ có thể giúp được cô...-Ran nhẹ nhàng nói.
Rồi Ran đỡ ng phụ nữ lên ghế ngồi. Ko kìm đc lòng, ng phụ nữ đó khóc mãi...
-Con...con trai tôi...sắp bị giết...làm ơn...làm ơn cứu con..n trai tôi...với...!!!!
Rồi ng phụ nữ lấy ra trong túi áo 1 tờ giấy. Tờ giấy bị ướt, rách, chữ nhoè đi hết 1 phần...
Và chính lúc đó, những điều kì bí, những vụ án rắc rối và nhiều điều bí ẩn đã xảy ra...để biết nó là gì, mời các bạn đón xem chap 45.
To be continued......😂
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Chào các bạn. Mk cũng chỉ nói vài câu thoi, là mk đã sửa lại, đáng lẽ sáng nay đã có chap rồi mà mk ko kịp đăng...xin lỗi nhé..🙇🏻♀️🙇🏻♀️🙇🏻♀️😢😢😢
-Chap này là lãng mạn lắm rồi á, có thể vài chap sau nữa sẽ ít đi đoạn tình cảm nhé, khoảng 30%/100% thoi...😔😔
-Vậy nhé! Bái bai!🤗🤗
•••Date and time: 2/11/2017 , 12:00 rạng sáng 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip