ANH ĐÀO LUYẾN CA - CHƯƠNG 1.

Xuân đến, anh đào bao phủ một khoảng trời rộng lớn, hoa nở điệp điệp trùng trùng, rực rỡ vô tận.

Trong một ngôi miếu nhỏ thờ thổ địa trên đỉnh Kuju, một nam nhân đang ngồi ở đó, hai mắt hắn nhắm nghiền, đầu tựa vào thân cột gỗ phía sau. Bộ kimono trên người mang một sắc đen thuần túy, nhưng tuyệt nhiên không che giấu được mùi máu, rất nhiều máu là đằng khác.

Trước ngực hắn là một vết thương do đao chém vô cùng sâu, thứ chất lỏng màu đỏ sậm đặc quánh liên tục rỉ ra, nhớp nháp và tanh nồng.

Hiển nhiên là bị thương rất nặng.

Hắn mơ hồ nhớ lại trận chiến vô nghĩa với Thiên giới vài canh giờ trước, cười khẩy một tiếng.

“Lão Thiên Quân chắc đang tức giận lắm đây.”

Hắn thật muốn xem thử vẻ mặt của lão ta hiện tại nha...

“Ha ha ha.” Nghĩ đến bộ dáng giận đến thất khiếu bốc khói (1) của lão già đó, hắn cảm thấy thật thống khoái a.

Tiếng gậy gỗ lọc cọc vang đến bên tai cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu, hắn chậm chạp mở mắt ra.

Có kẻ nào đó đang đến!

Dù đây là Nhân giới, nhưng hắn không thể không cẩn trọng đám chó săn của lão Thiên Quân kia.

Phải mất một lúc lâu, trên con đường mòn nhỏ đầy sỏi cát, một bóng người mảnh khảnh loáng thoáng hiện ra.

Hắn quan sát người nọ, là một nữ tử ăn mặc cũ kĩ, mái tóc nâu trà được giấu trong chiếc khăn màu xanh nhàu nát, vai đeo hộp gỗ lớn, tay cầm gậy gỗ đào cẩn thận bước đi.

Không có pháp lực hộ thân, là một người phàm vô đụng.

Hôm nay tâm trạng hắn không tệ, muốn trêu đùa phàm nhân yếu đuối này một chút. Không biết khi nàng ta nhìn thấy hắn, biểu cảm trông sẽ sợ sệt đến mức nào?

Nhưng nữ tử này có đôi phần kì lạ, nàng ta đi rất chậm, đầu cúi thấp nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Phải mất cả buổi mới lên đến bậc thang cuối cùng.

Từ trong hộp gỗ lấy ra một đĩa bánh bao nhỏ, bàn tay gầy trơ mò mẫm dưới sàn để đặt nó gần điện thờ.

Nhưng nàng lại để lệch sang một bên, lệch vô cùng lớn. Chỉ cần tác động một lực nhỏ là đĩa bánh kia có thể rơi xuống.

Nàng chắp tay trước ngực, thành tâm khấn vái.

Hắn đối với việc đám người phàm hèn mọn quỳ lạy thần linh để được ban phước trông chẳng khác gì một trò hề, một trò nịnh bợ nhàm chán.

Còn một chuyện nữa, hắn tự tin với vẻ ngoài của mình không khiến bọn người phàm nhìn thấy liền bủn rủn tay chân thì cũng khóc thét quỳ xuống xin tha mạng, mà nữ tử này còn không hề ngập ngừng một cái, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của hắn cơ.

“Này.” Hắn lên tiếng, mặc dù chẳng biết vì sao mình phải làm vậy.

Nữ tử ngẩng đầu lên, gần như mất kha khá thời gian để xác định xem âm thanh phát ra từ đâu.

“Ngài... gọi ta sao?”

Nàng quay mặt về bên phải, theo hướng giọng nói của người kia.

Hắn lúc này mới nhìn rõ gương mặt của nàng, là một nữ tử thanh tú xinh đẹp, nhưng đôi mắt màu ngọc lục bảo kia hoàn toàn đờ đẫn, trống rỗng và đục ngầu.

Người này bị mù.

“Ở đây chỉ có ta với ngươi, không gọi ngươi thì gọi ai?” Hắn lên tiếng: “Một nữ nhân như ngươi sao lại một mình đi vào rừng? Không sợ dã thú ăn thịt sao?”

“Không đâu.” Nàng cười đáp: “Em đã ở đây hơn mười năm rồi, chưa từng gặp bất kì một con dã thú hại người nào cả.”

Trong lúc hắn không để ý, nàng đã đổi cách xưng hô rồi.

“Mười năm qua chưa gặp, không có nghĩa là hôm nay sẽ không gặp.”

Nàng ù ù cạc cạc trước câu nói lấp lửng của hắn.

“Ngài đang bị thương ư?”

Nàng vội chuyển chủ đề, ban nãy mùi hương khói dày đặc đã đánh lừa khứu giác của nàng. Bây giờ ngửi kĩ lại, quả nhiên có mùi máu tươi đang tản ra trong không khí.

“Ngươi biết?”

Ánh mắt dò xét nhìn nàng, móng vuốt sắc nhọn dài ra trong tích tắc, giống như chỉ cần nàng có bất cứ động thái nào kì lạ, hắn nhất định sẽ bóp nát đầu nàng tại chỗ.

Không loại trừ khả năng nàng là người của Thiên tộc, cải trang thành người phàm để lừa giết hắn.

“Em ngửi được mà.” Nàng cười tựa hoa nở, ngón tay thon nhỏ chỉ chỉ vào mũi mình, ngây ngô nói: “Tuy mắt em không nhìn thấy gì nhưng mũi thì thính lắm đó nha, ngài bị thương có nặng lắm không?”

Bàn tay đầy vuốt nhọn dừng lại khi chỉ còn cách mặt nàng một khoảng trống rất nhỏ.

Giác quan thứ sáu của nữ tử luôn rất tốt, nàng cảm thấy có thứ gì đó đang dừng lại trước mặt mình, bèn giơ tay lên nắm lấy.

Hắn bất ngờ, vội vã biến lại thành tay người.

Nàng dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay đối phương, trong lòng thầm cảm thán – tay ngài ấy lớn thật, lớn gấp hai lần tay của mình luôn ấy chứ, lại còn rất ấm nữa!

Cảm nhận được tay người kia đang run nhẹ, nàng lo lắng hỏi: “Ngài đau lắm sao?”

Hắn nhanh chóng rút tay về.

Trong lòng bàn tay không còn hơi ấm nào, nàng cũng thu tay lại, hòa nhã nói: “Xem em nói gì đây này, ngài đang bị thương thì nhất định là rất đau rồi.”

Hắn im lặng, không đáp lời nàng.

Nàng vẫn vui vẻ tiếp lời, mặc cho hắn có nghe lọt tai hay không.

“Ngài có muốn đến nhà em nghỉ ngơi một đêm không? Ngài đang bị thương mà, ngủ ở nơi hẻo lánh thế này cũng nguy hiểm lắm đó!”

Nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu phần ngốc nghếch? Hắn nghĩ như vậy. Nàng không biết hắn là ai, trông ra sao mà cũng dám mời về nhà. Nếu hôm nay không phải gặp được hắn mà là thổ phỉ hay hái hoa tặc thì nàng sẽ ra sao đây?

Lớn lên xinh đẹp như vậy mà lại không biết bảo vệ bản thân. Ngu ngốc!

“Được, ta đi cùng ngươi.”

Hai người cùng nhau xuống núi.

“Em là Kinomoto Sakura.” Nàng vừa gõ gõ gậy tìm đường vừa cùng hắn tán gẫu: “Em có thể biết tên ngài được không?”

“Li Syaoran.” Hắn lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt nàng.

Sakura cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì về thân phận của hắn, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.

Đó là ngày đầu tiên bọn họ gặp được nhau, cũng là ngày định mệnh gắn kết họ với nhau cả một đời.

---

(1) Ví với sự bực tức quá mức.

08.05.2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip