ANH ĐÀO LUYẾN CA - CHƯƠNG 5.

Sakura nằm bất động trên nền đất ẩm ướt, đôi vai trần lộ ra, bộ kimono sờn cũ bị ai đó nhẫn tâm xé rách. Từng mảnh vải rơi trên nền đất đều mang theo một màu đỏ tươi như máu.

Syaoran vội nâng nàng dậy, lạnh quá, cả người nàng lạnh như băng. Trên khắp cơ thể chằng chịt những vết răng cắn rướm máu, những vết hôn thô bạo, thậm chí là những vết bầm tím do người khác dùng vũ lực mà thành.

Mặt bị tát đến sưng tấy, khóe môi rách toạc...

Mắt Syaoran tối sầm lại, hắn không kịp suy nghĩ thêm điều gì, một mạch chạy thẳng về nhà. Hắn ôm sát thân thể nhỏ bé của nàng vào lòng, để có thể dùng thân nhiệt giữ ấm cho nàng. Hơi thở của Sakura mỏng manh và yếu ớt, giống như sắp không trụ lâu thêm được nữa.

Rõ ràng Sakura đối với hắn chỉ nhẹ như một chiếc lông vũ, vậy mà giờ đây, hắn bế nàng với hai tay đang run, giống như bị một tảng đá đè nặng lên người. Đây chính là cảm giác sợ hãi sao?

Lần đầu tiên, Ma Quân đứng trên đỉnh cao của cái ác nếm được mùi vị của sự sợ hãi, sợ mất đi người mình thương...

Dưới tán cây anh đào trước sân, một nam nhân đã đứng đó chờ đợi từ lâu. Đôi mắt xanh sẫm ánh lên tia sáng khi nhìn thấy Syaoran từ phía xa chạy đến.

Nhìn người hắn ôm trong lòng, y lập tức hiểu ra, vào trong nhà chuẩn bị.

“Ta sẽ cố hết sức, ngươi yên tâm đi.” Y để hai tay mình vào trong làn nước ấm, bắt đầu chuẩn bị chữa trị cho nàng.

“Không phải cố hết sức, mà nhất định phải cứu sống nàng!”

Syaoran gằn giọng, ẩn chứa tức giận, như thể nếu nàng chết đi, hắn nhất định hủy thiên diệt địa, đem cả tam giới bồi táng cùng nàng.

Y chớp chớp mắt, như nhận ra một điều thú vị: “Lần đầu tiên ta thấy ngươi lo lắng cho một nữ tử khác ngoài Meiling đấy.”

“Eriol, ngươi nói hơi nhiều rồi.”

Eriol hạ mi mắt, điềm nhiên nói: “Ta nào có!”

Hắn vừa đặt Sakura xuống nệm thì chợt khựng lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu nàng sang một bên, để rồi nhìn thấy một vết thương trên đấy. Máu đã gần như đông lại, nhưng chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.

“Vết thương này... là bị một vật cứng đập mạnh từ phía sau, rất có thể là bình rượu.” Eriol quan sát một lát liền nhận định: “Còn những vết thương khác trên người, là do nàng ấy bị...”

Y thật sự không dám thốt ra hai từ “cưỡng gian”. Nhìn Syaoran lo lắng như vậy, nữ tử này thật không phải tầm thường.

Syaoran vươn tay chạm vào một bên mặt sưng đỏ của nàng, là do hắn không tốt, nếu không phải hắn đột ngột bỏ đi, nàng cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này.

Eriol chuyên tâm dùng pháp lực chữa trị các vết thương ngoài da. Mắt y thoáng chốc sâu thêm mấy phần.

“Trên đường đến Ma cung, ta nghe nói có một nhóm sơn tặc mới đến đỉnh Kuju này lập địa bàn. Có lẽ nàng ấy đã gặp phải bọn chúng.”

Syaoran lúc này mới sực nhớ ra, khi phát hiện Sakura, đã không còn thấy hộp gỗ nàng thường mang theo đâu nữa.

Quả nhiên, nàng gặp cướp.

Ngón tay lướt qua bờ môi luôn tặng cho hắn những nụ cười rạng rỡ nhất, giờ đây chỉ còn hai sắc đỏ-tím đan xen, màu đỏ của máu và màu tím tái của việc chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt.

Hắn thật sự tức giận, lần đầu tiên trong suốt mười mấy vạn năm qua hắn tức giận như thế.

“Eriol, ngươi ở lại chữa trị cho nàng. Ta ra ngoài một lát.”

Eriol thừa biết Syaoran muốn làm gì, chỉ hướng hắn nói: “Cẩn thận.”

Ngươi dù sao cũng là chủ nhân của Ma giới, không thể chỉ vì một nữ tử người phàm mà thương tổn bản thân, làm ảnh hưởng đến đại cục.

Y thật sự muốn nói với hắn như vậy.

Tùy ý sát sinh, đám đạo mạo của Thiên tộc nhất định sẽ càng có thêm nhiều lý do để tấn công Ma giới, tiêu diệt cái gai trong mắt chúng.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, dưới ánh nến vàng heo hắt, Eriol nhìn thấy đôi con ngươi hổ phách đẹp đẽ kia dần dần chuyển sang màu đỏ máu.

...

“Này, huynh đã biết tin gì chưa? Đám sơn tặc mới đến đỉnh Kuju chết cả rồi!”

“Thật á? Bọn chúng có ba mươi người lận đấy, đến cả quan phủ cũng không bắt được. Như thế nào sau một đêm liền chết sạch?”

“Ta làm sao biết được a, nghe đồn khuya hôm qua có người lên suối lấy nước thì phát hiện.”

“Sự tình thế nào?”

“Ta nghe kể lại, trước cửa sơn động của bọn chúng chất thành một núi thi thể không đầu, khắp nơi toàn máu là máu.”

“Không đầu á?”

“Đúng vậy, không đầu.”

“Thế đầu của bọn chúng đâu? Kẻ kia không thể một lúc đem theo ba mươi cái đầu người đi?”

“Nhắc đến chuyện này, lúc lên đền thổ địa bái tế, ta và hai bằng hữu đã bị dọa sợ đến nhũn chân đây!”

“Còn có loại chuyện có thể dọa sợ huynh sao?”

“Đường lên đỉnh Kuju vốn tối, vậy mà hôm nay lại được thắp đèn. Mà đèn kia trùng hợp có ba mươi cái, tất cả đều là đầu lâu nhễ nhại máu tươi.”

Âm thanh cuộc trò chuyện cũng dần lụi tàn, hòa vào giữa những tạp âm ồn ã mà nhộn nhịp của thị trấn.

...

Sakura tỉnh dậy, trước mắt như thường lệ vẫn là một khoảng không đen kịt.

Đầu mình đau quá... cả người cũng đau...

Nàng vươn tay chạm lên trán, ngón tay tiếp xúc với một phần vải mềm.

“Đừng chạm vào.”

Là giọng của Syaoran. Sakura cảm giác được tay mình đang được nắm lấy, nhẹ nhàng đặt về vị trí cũ.

“Mới vừa đắp thuốc thôi, nàng chạm vào sẽ còn đau hơn đấy.”

“Syaoran? Là ngài thật sao? Hay là em đang mơ thế?”

Hắn trở về rồi sao? Từ khi nào mà...

“Ngốc, nếu đây là mơ thì nàng có thể chạm vào ta sao?”

Lúc nàng định nắm lấy tay hắn, thì chợt khựng lại. Nàng nhớ rồi, đêm qua nàng gặp phải sơn tặc, chính nàng còn bị bọn chúng thi nhau vấy bẩn...

Lúc đó nàng nửa tỉnh nửa mê, không khí xung quanh ngập tràn mùi rượu làm nàng có cảm giác muốn ngộp thở. Sau đó là những bàn tay dơ bẩn chạm vào người nàng, nàng càng chống cự thì càng phải chịu thêm nhiều xâm phạm thô bạo.

Nghĩ đến thân thể nhơ nhuốc của mình, Sakura vội đẩy tay hắn ra.

Tự dưng bị người thương hắt hủi thế này, nụ cười dịu dàng trên môi Syaoran cũng thoáng chốc cứng lại. Không phải nàng ngửi thấy mùi máu trên người hắn đó chứ? Ban nãy rõ ràng đã tắm rất kĩ rồi mà?

Rồi, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Syaoran, Sakura ngồi bật dậy, nàng thu mình lại, tim nàng đập mạnh, những ngón tay cùng với cơ thể đều đang run rẩy kịch liệt.

“Làm ơn... đừng chạm vào em.”

Syaoran nghe nàng nói như vậy, với chất giọng sợ hãi.

“Sakura, nàng làm gì vậy? Mau nằm xuống đi, vết thương của nàng...”

“Không cần!”

Hai tay Sakura ôm chặt đầu, hét lớn.

Cũng là lần đầu tiên nàng lớn tiếng với hắn như vậy.

“Sakura...”

Vòng tay hắn bao lấy nàng thành một cái ôm, nàng còn cảm nhận được bàn tay ấm áp kia đang vỗ nhẹ lưng mình.

“Đây không phải lỗi của nàng.” Hắn tiếp lời, dịu dàng như gió xuân an ủi tâm hồn đầy vết trầy xước của nàng.

Ôn nhu của cả đời hắn, giờ khắc này đều dành hết thảy cho nàng rồi.

Phải mất một lúc lâu, hai tay nàng dần buông lỏng xuống, dường như đã bình tĩnh hơn.

“Em... xin lỗi.”

“Vì điều gì?”

“Em làm ngài lo lắng rồi.”

Syaoran im lặng, thân người nhỏ bé trong lòng hắn vẫn đang run nhẹ, nàng đang khóc.

“Không sao rồi, có ta ở đây rồi, bất kì ai cũng không thể tổn hại nàng nữa.”

“Ngài... thật tốt.” Sakura nấc nghẹn.

Không, ta không phải người tốt, ta chỉ đối tốt với một mình nàng thôi...

---

13.05.2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip