Phần 1: Tần cung của Thế tử (5)
- Min-seok, Min-hyeong à, công tử nhà Đại đề học và Hyeon-joon đến thăm hai con này.
Khác với suy nghĩ ban đầu của Thế tử, Woo-je và Hyeon-joon tình cảm hơn hắn tưởng tượng nhiều. Min-seok ốm nặng năm đầu tiên họ không hề đến thăm, hắn tưởng đâu cũng vì không thân thiết gì nên không nhất thiết phải đi thăm. Điều này hết sức bình thường chứ không có gì phải trách cả. Dẫu sao họ chưa quen biết Hyeon-joon bao lâu, còn Woo-je dù có chơi với Min-seok từ tấm bé thì cũng còn quá nhỏ để có thể đến thăm riêng Min-seok, chưa kể là Đại đề học không cho.
Cơ mà sau khi Woo-je lên mười, dường như Đại đề học đã nơi lỏng hơn. Từ năm ngoái, Woo-je đã có thể đến thăm Min-seok. Lần đầu tiên được đến thăm cậu chàng có vẻ rất dè dặt, cứ liên tục quan sát sắc mặt của Min-seok, hỏi thăm xem huynh ấy có khỏe không. Mãi đến khi Min-hyeong tưởng thằng bé này đổi tính, trưởng thành hơn thì nó mới chau mày, làm mặt xấu nói với hai người:
- Hai người không biết đâu, cha đệ dữ lắm. Bảo cái gì mà Min-seok ốm không rõ ngọn ngành thế nào, đệ đến phá để người bệnh không nghỉ ngơi được rồi bệnh tình Min-seok trở nặng hơn thì sao. Trời ơi đệ đâu phải cái kiểu om sòm ầm ĩ, đến đâu là lật nhà người ta đến đó mà cha lại nói đệ như vậy! Cái mặt ông ấy á hả, lúc ấy nhăn nhăn nhó nhó như này này. Đợi mãi mới đủ lớn đấy. Hôm nào cha đến dạy Thế tử về đệ cũng hỏi thăm tình hình của Min-seok nhớ, gì chứ đây nắm tình hình trong lòng bàn tay, đêm nào cũng cầu nguyện cho huynh có giấc ngủ ngon đấy.
Woo-je phụng phịu kể, không quên chống nạnh, hoa tay múa chân, còn làm mặt xấu tả cha mình khiến Min-seok bật cười khanh khách.
Hyeon-joon lúc nào cũng cùng Woo-je đến thăm, Woo-je bảo là do cha bắt đi hai người chứ cái khúc gỗ này ngại ngại ngùng ngùng nào có biết nói gì, làm gì khi đến thăm người bệnh đâu. Mỗi lần nghe vậy, Hyeon-joon chỉ cười không đáp.
Thật ra ấn tượng của Thế tử và Min-seok về Hyeon-joon cũng là một cậu lầm lì. Hyeon-joon rất ít nói, cũng không có nhiều bạn bè ở Hoằng Văn quán lắm. Không biết sao Hyeon-joon lại được nhận vào môn hạ của Đại đề học, hình như nền móng gia tộc cũng không có gì, hoặc do là họ không rõ, vì hiện giờ Hyeon-joon cũng đã ở nhà Đại đề học được năm năm. Đại đề học tỏ ra rất bao dung với Hyeon-joon, ông đối xử với Hyeon-joon như con cái trong nhà, Hyeon-joon cũng giống như huynh trưởng của Woo-je vậy, đối xử với Woo-je rất bao dung, nhưng có vẻ Woo-je không công nhận người huynh trưởng này cho lắm.
- Huynh ấy á hả? Còn khuya mới trở thành huynh trưởng của đệ được nhé. Đánh thắng đệ đi đã rồi tính.
Mặc dù huynh ta đánh thắng mình thật...
Nhưng càng về sau, Thế tử mới càng phát hiện hóa ra Hyeon-joon cũng có một mặt rất thú vị. Hyeon-joon ngày càng cao lớn, say mê binh pháp, thích xem giảng võ, luôn có những phân tích và chú giải binh pháp rất chiến lược, rất đặc biệt.
Đó là một dịp tình cờ, quyển sách mà Hyeon-joon được Đại đề học nhờ mang đến cho Thế tử chợt rơi ra một trang giấy. Thế tử cúi xuống nhặt, thấy đó là một vài kiến giải binh pháp, không biết là kiến giải gì. Hyeon-joon ngại ngùng nhận đó là của mình, là kiến giải của bản thân về cuốn binh pháp này nhưng kẹp vào lại quên lấy ra. Thế tử đọc xong cảm thấy rất bất ngờ. Khúc gỗ gì chứ? Đây rõ ràng là một thiên tài!
Thế tử kể chuyện này cho Min-seok biết. Với cái bản tính hơi lém lỉnh của mình, mặc dù hơi ngại bắt chuyện với người lạ, nhưng Min-seok cũng dần xem Hyeon-joon là một người bạn, thế là bắt đầu thử bắt chuyện với Hyeon-joon.
Sau đó họ nhận ra, Hyeon-joon không lầm lì như họ tưởng.
Hyeon-joon cực kỳ có lý tưởng, nói muốn trở thành Võ trạng nguyên, trở thành một vị quan võ dũng mãnh, có thể tung hoành trên chiến trường. Hyeon-joon không đặc biệt thích văn học, nhưng học đều ổn, có thể nói chuyện, đối đáp với Thế tử và Min-seok. Woo-je còn lắm miệng bổ sung thêm vào, bảo Hyeon-joon là khúc gỗ nhưng có cơ quan, đụng trúng cơ quan là nói không ngừng nghỉ, làm Woo-je nhức cả đầu.
Trông sang Hyeon-joon lại chỉ im lặng, Min-seok đành bảo cậu chàng Woo-je bớt bắt nạt Hyeon-joon lại.
Dần dà, họ không đến thăm bệnh một cách hình thức, mà giống như đến chơi cùng Thế tử và Min-seok hơn.
Hôm nay hai người họ không đến tay không. Choi Woo-je vác xách theo một chiếc tay nải nhẹ, trông không biết là có gì bên trong, còn Hyeon-joon vác một bao lớn, nhìn cái đã biết là sách.
Đại đề học biết hai đứa trẻ nhà ông thường xuyên đến thăm Min-seok nên cũng tiện bảo chúng mang sách vở đến luôn. Hai năm trở lại đây, bệnh tình Min-seok chuyển biến tốt, những khi tỉnh táo đã có thể học bài được rồi. Min-seok vẫn mơ ước được trở thành một vị quan thanh liêm chính trực, chỉ cần tỉnh táo là ra sức đèn sách, một là để rèn luyện chính mình cho kỳ thi trạng nguyên, hai cũng là để tìm hiểu sâu hơn về những "từ khóa" trong mơ.
Woo-je vừa vào phòng đã la oai oái bảo mỏi tay mỏi chân, xách nặng quá chừng. Min-seok cạn lời, Thế tử bật cười còn Hyeon-joon thì chẳng biết phải làm sao.
- Thế tử à, đây là thứ cha dặn đệ phải đích thân giao cho người, giao tận tay người đấy. Người phải nhân lúc không có ai mới được mở ra xem. Đệ cũng chẳng được biết là có gì bên trong đâu, cha sẽ xẻo tay đệ mất, Hyeon-joon thì cứ giám sát chằm chằm thôi, kiểu gì mở ra cũng bị Hyeon-joon bán đứng cho xem.
Thế tử quay sang nhìn Min-seok như hỏi ý. Min-seok lắc đầu rồi nói với Woo-je:
- Đệ đấy, đừng có nói Hyeon-joon như vậy. Đệ xem người ta phải xách bao nhiêu, đệ xách bao nhiêu đi kìa. Hyeon-joon à, đây là sách thầy dặn mang đến cho những buổi sau sao? Hay là cũng dành riêng cho Min-hyeo... Thế tử để hạ?
- Đây là cho buổi học ngày mai, Min-seok có thể xem trước. Ta bảo hai người cứ dính lấy nhau như thế chắc kiểu gì Thế tử cũng mở ra cho Min-seok xem thôi, cơ mà thầy có dặn rằng cho ai xem cứ để Thế tử quyết định. Thế tử xem xong, cảm thấy có thể chia sẻ cho chúng ta biết thì tùy người.
Min-seok nghe vậy thì ngượng ngùng. Trước khi Woo-je và Hyeon-joon vào, chàng vẫn đang ngồi trong lòng Thế tử, cùng hắn phân tích những từ mới. Gần đây có những từ lặp đi lặp lại với tần suất bất thường, nhưng họ lại không hiểu ý nghĩa phía sau. Cái tư thế ngồi lọt thỏm trong lòng Thế tử như vậy thật ra hình thành từ lúc nằm bệnh, lúc dậy khi nào cũng được người đỡ rồi ôm ấp dỗ dành, thế là dần dà Min-seok cứ như không xương ngồi trong lòng Thế tử vậy, trừ những trường hợp đông người vì ngồi như thế là không đoan chính. Nhưng vì chàng đau ốm nên trường hợp đông người cũng hiếm lắm. Vốn cảm thấy cũng bình thường, mà vì một câu nói này của Hyeon-joon khiến cả hai người đều xấu hổ vô cùng.
Thế tử hắng giọng phá tan không khí ngượng ngùng trước:
- Được rồi, tối nay ta sẽ xem rồi quyết định có nên kể hay không. Nghe cách thầy nói thì có vẻ những thứ trong túi này không đơn giản, không thể khinh suất. Ta nghe nói gần đây họ ngoại đang rục rịch, không biết có suy tính gì, phụ vương một mình chống đỡ không biết có ổn không.
Thật ra ở đây ai cũng biết Thế tử không hề hận Chúa thượng. Chúa thượng đối xử có lạnh nhạt và tệ bạc thế nào thì trong mắt Thế tử, người vẫn là một bậc quân vương anh minh, một người cha có muôn vàn nỗi khổ. Là một người sớm trưởng thành và hiểu chuyện, Thế tử càng hiểu và cảm thông cho người hơn ai hết, chẳng bao giờ có chuyện hận Chúa thượng, nhưng đám quyền thần bên họ ngoại thì luôn tìm cách để đưa tin chống phá, khiến quan hệ của Chúa thượng và Thế tử trở nên căng thẳng ngoài mặt. Thế tử rất quan tâm đến Chúa thượng, nhưng cũng biết vì an nguy của bản thân, của nhà Hộ phán Ryu Seung-hwan, nhà Đại đề học Choi Woo-sik, và cũng vì mọi thứ do Chúa thượng đã dày công sắp xếp, hắn không thể dễ dàng để lộ điểm yếu trước mặt đám quyền thần đó được.
Hyeon-joon gật đầu, Min-seok và Woo-je lại càng là đồng ý. Dẫu sao sinh ra trong thời đại này, ở gia tộc như thế, còn trở thành bạn của Thế tử, họ cũng phải biết mình và biết những thứ bản thân có thể phải đối mặt.
- À đúng rồi, nếu đệ không nhầm thì trong đó có cả một lá thư do Nghị chính phủ Tả Nghị chính Bae Jun-sik đại nhân gửi cho Thế tử và Min-seok hyung nữa. Không rõ là gì nhưng Hữu nghị chính đại nhân Bae Seong-woong cũng đã gửi một phong thư cho đệ và Hyeon-joon, hiện giờ do cha giữ. Thế tử cũng biết song Bae là cánh tay trái phải của Chúa thượng ở phủ Nghị chính rồi đấy, cha nói có thể không lâu nữa Vương thế đệ để hạ cũng sẽ bắt đầu hành động.
Đó là những người nắm chức cao nhất đứng về phía Chúa thượng. Song Bae Tả Hữu tướng đại nhân đều là những thần tử giỏi, là thư đồng cùng chơi với Chúa thượng từ ngày còn là Nguyên tôn, nay họ đã đến chức cao như thế này, thực lực không phải bàn cãi, thủ đoạn lại càng có thừa. Hai vị đại nhân bận rộn trăm mối, thế mà nay lại đặc biệt gửi thư cho họ, ắt có nguyên nhân sâu xa. Riêng Vương thế đệ để hạ Lee Jae-wan vốn từ lâu đã không can thiệp vào chính sự nhưng nay lại có động tĩnh, chắc chắn phải có ý của Chúa thượng trong đó. Trông thì có thể không màng chính sự, nhưng nghe nói Jae-wan đại nhân vốn cũng là bậc kỳ tài hiếm có, thậm chí còn có lời đồn rằng Vương thế đệ chính là người đứng sau lo liệu và ngấm ngầm giải quyết rất nhiều chuyện mà Chúa thượng không tiện ra mặt trong trường hợp công khai.
Tuy nhiên, trông thì phe cánh rất mạnh, nhưng tiếc thay, họ vẫn chưa thể nào lật đổ được Lãnh Nghị chính và thế lực họ ngoại khổng lồ phía sau ông ta, dù họ đã là những quyền thần mạnh nhất dưới tay Chúa thượng.
Nhưng có lẽ giờ đây thời cơ đang sắp đến...
Thế tử vừa nghĩ vậy, trời đã nổ một tiếng sấm rền, mưa rơi như trút nước, lộp độp lộp độp. Sét tiếp tục đánh xuống, trời vốn sầm tối do mưa bỗng bừng sáng lên. Min-seok vốn đang suy nghĩ, hướng ngồi khiến đôi mắt chàng phiêu xa, nhìn ra cửa thì giật mình khi thấy bóng người ngay phía ngoài, chàng thất thanh:
- Ai đó?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip