Phần 1: Tần cung của Thế tử (7)
- Vương... Vương thúc?
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Vương thúc, nghe nói thúc ấy vốn đã rời cung đến ngoại ô lập phủ ngay khi Phụ vương lên ngôi, mà khi ấy hắn chỉ vừa được một tuổi. Đáng lẽ hắn phải lường đến việc Vương thúc là người gọi hắn ra mới phải, chỉ là quá nhiều chuyện xảy ra trong một buổi tối khiến hắn quay cuồng trong những suy nghĩ, thế nên không còn được minh mẫn nữa. Mới trước đó ít lâu Woo-je còn bảo Vương Thế đệ đang chuẩn bị hành động, không ngờ ông ấy lại có động thái ngay lập tức.
- Đã lâu không gặp, Vương Thế tử của ta. Ngày Vương thúc lần đầu gặp Thế tử, con vẫn còn trong bọc tã, bẵng đi đã hơn chục năm qua rồi. Lại đây, đánh với Vương thúc ván cờ.
Vương Thế đệ ung dung nói rồi đứng dậy đi đến một chiếc tủ, mở ra, lần lượt lấy bàn cờ gỗ thơm, tiếp đó là đặt hai âu đựng quân cờ đen trắng lên, khép tủ rồi về lại chỗ mình.
Ông vừa bày biện bàn cờ, vừa nói:
- Hiện tại quanh ta đang có rất nhiều tai mắt, Vương huynh đã bố trí vài thứ để làm chúng phân tâm nhưng tất nhiên, chúng rất xảo trá, sẽ không dễ bị lừa phỉnh đến vậy. Một kẻ như ta còn bị để mắt đến thì con ở nhà Ryu Seung-hwan không thể nào không có người bám theo được, cần một tuồng kịch để qua mắt chúng. Tuy vậy, chiêu này dùng được lần này chưa chắc đã trót lọt lần sau, thay vì phải nghĩ thật nhiều đối sách, chi bằng chúng ta trân trọng thời gian gặp gỡ ngắn ngủi này.
Lee Jae-wan ra dấu mời Lee Min-hyeong chọn, Lee Min-hyeong dùng hai tay kéo âu đựng quân cờ trắng về phía mình. Lee Jae-wan thấy thế chỉ cười, nhận quân đen về phần mình rồi lấy một quân, không chút do dự đặt lên bàn cờ:
- Hãy cho ta biết tình hình của Nhị công tử nhà Hộ phán.
Thế tử giật mình, nhưng chợt nổi lên lòng cảnh giác. Trầm mặc hồi lâu, hắn vẫn muốn xác nhận lại một lần:
- Vương thúc... đứng về phía Phụ vương mà đúng không?
Vương Thế đệ Son-yang khựng lại một lúc rồi bật cười:
- Ngay cả ngai vàng ta còn không cần thì con không phải lo lắng. Dù Vương huynh có đột ngột ra đi thì người thừa kế cũng là con, không tới phiên ta. Ta chán ghét cái mùi của đám quyền thần, đi vân du nay đây mai đó tốt hơn gấp nghìn lần so với việc chỉ ở trong cái cung điện ngột ngạt kia với một đống tấu chương và cả tá lời nịnh hót, khiếp đảm chết bổn quân rồi! Vị ở điện Khang Ninh không năn nỉ ỷ ôi thì đừng hòng có ta ngồi đây nói chuyện với con lúc này. Tất nhiên, lời đại nghịch bất đạo này Thế tử xin đừng nói ra ngoài nhé, ta sẽ không xong với Phụ vương con đâu.
Nghe mấy lời nói pha trò này của Vương thúc, Thế tử nhẹ nhõm hơn nhiều, thậm chí còn bật cười đánh tan không khí căng thẳng ngột ngạt từ nãy đến giờ. Đúng, hắn cũng nghe nói Vương thúc rời cung vì thích đi vân du, không mảy may muốn động gì đến quốc sự, nội cái vị trí Thế đệ đã cho thúc ấy cả đống tiền tiêu xài không hết, chưa kể Vương thúc còn làm ăn rất nhiều, e là cũng thuộc hàng những người giàu nhất nước.
Tiền không thiếu, quyền lực không cần thì không nhất thiết phải đi lừa một đứa trẻ đúng chứ?
Vì dần cảm thấy thoải mái hơn, Thế tử bắt đầu nói chuyện bớt kiêng dè lại. Hắn lấy một viên cờ trắng đặt ở góc xéo hẳn so với quân đen của Thế đệ, tạm thời chưa muốn giao chiến.
- Suốt năm năm qua Min-seok... chính là Nhị công tử nhà Hộ phán, bị một căn bệnh rất lạ. Gọi là bệnh thì cũng không phải, chưa từng có tiền lệ nên không thể chữa được...
Vương Thế đệ cầm một quân đen lên, lại đặt vào một góc khác, tạo thành thế chân vạc ở ba vùng đất kề tam tinh, cũng chưa muốn chiến.
- Và hay nói mớ.
Thế tử giật mình song cũng thật thà gật đầu, cầm một quân cờ lên, đặt xuống, tạo thành khí. Nếu như Vương thúc đến đây vì được Phụ vương hắn nhờ vả thì ắt cũng biết một hai về chuyện này. Hộ phán sẽ không giấu diếm Chúa thượng, thế thì rõ ràng, chuyện này không được công khai nhưng cũng không hẳn là bí mật nữa.
- Điều đó thì xin Thế tử đừng lo. Chuyện này chỉ có Vương huynh, Hộ phán và ta biết thôi, Tả Hữu tướng cũng không biết đâu. Nhưng có những chuyện Ryu Seung-hwan không nắm bắt hết được, cũng như dựa theo hiểu biết của "người đó" về con, con sẽ không chia sẻ hết những bí mật chung mà con và Ryu Min-seok phân tích được. Hiện giờ, Vương thúc muốn biết những bí mật đó. Ta không yêu cầu con kể hết cho ta, nhưng ta cần biết đại khái "chúng" là những gì và các con đang hiểu "chúng" là thế nào.
Lee Min-hyeong giật mình, chợt phát run. Đúng là hắn thật sự tin tưởng Phụ vương, luôn đứng về phía người và không bao giờ dám chống đối người, nhưng hắn thật sự bất ngờ khi người lại "hiểu" hắn đến mức này.
Không chia sẻ không phải vì không tin Hộ phán, Ryu Min-seok yêu kính cha mình vô cùng, rõ ràng Hộ phán cũng là một người đáng tin, mà bởi những gì họ phân tích được thật sự có hơi... khó tin?
Cả hai băn khoăn không biết có nên tin tưởng "chúng" không. Họ đều học hành đàng hoàng, chưa trưởng thành nhưng không phải bọn trẻ con, có những chuyện phải cân nhắc thật kỹ trước khi nói, không thể bồng bột được.
Vương thúc đã hỏi đến vậy, chứng tỏ "người đó" cũng "biết" ít nhiều.
Thế tử trầm ngâm. Hắn cũng không bất ngờ, tất nhiên là người đó phải biết rồi...
- "Chúng" là...
Vương Thế đệ lẳng lặng đặt một quân cờ đen áp sát khí vừa tạo thành của Thế tử, ý đồ bắt đầu khai màn. Thế tử hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, thở hắt ra, rồi nói:
- Những thứ không thể hiểu nổi.
Một câu nói không rõ ý, nhưng vừa nghe xong, đôi mắt Lee Jae-wan đã lóe lên.
Thật sự đúng là thế!
Họ đoán không sai!
Nhưng tại sao lại là Ryu Min-seok?
- Có gương mặt nào quen thuộc không?
Lee Min-hyeong run lên.
Thật sự phải như thế sao? Hắn có thể nói được không, dẫu sao người đó cũng là...
- Không... không ạ.
Thế tử run giọng đáp, song lại đặt một quân cờ để tiếp viện, hoàn toàn chỉ ở thế phòng thủ trước thế công liên tục của Vương Thế đệ.
Vương Thế đệ lại tiếp tục tiến quân áp sát, khí thế sát phạt, dù bàn cờ còn trống rất nhiều nhưng đã ép cho cánh quân của Lee Min-hyeong vào thế rất căng thẳng, bỏ thì thương mà vương thì tội. Thế nhưng giọng điệu của ông vẫn rất trầm tĩnh:
- Min-hyeong à, nếu là vị đó thì con không cần lo đâu. Vương thúc sẽ không mù quáng bảo vệ.
Trầm ngâm một lát, ông nói tiếp:
- Vương huynh chắc chắn cũng sẽ không bao che cho ai hết.
Thế tử lại run lên. Hắn biết, chuyện này chắc chắn sẽ đến tai người đó. Nhưng hắn thật sự có thể nói được hay không? Quá hoang đường, quá khó tin, người đó sẽ tin hắn sao? Người đó sẽ chọn đứng trái với lập trường của vị kia ư? Hắn không biết nữa, dẫu biết đằng sau vị kia là cả một thế lực lớn, nhưng dẫu sao thì vị kia cũng là...
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định nói ra:
- Đây là suy đoán của một mình con, con không dám nói với Phụ vương. Vương thúc à... theo miêu tả của Min-seok, người đó rất giống...
***
- Nghe thấy hết rồi chứ?
Sau khi cho người tiễn Thế tử về, Vương Thế đệ ngả lưng ra sau một chút, day trán.
- ...
Không có tiếng trả lời.
- Tất cả giống với ghi chép đến đáng sợ, ta phải giật mình đấy...
- ...
Vẫn không có tiếng đáp lại.
- Thậm chí còn nhiều hơn những gì mà ta được biết nữa, Vương huynh à. Những chuyện này, người biết cả chứ, thưa Chúa thượng điện hạ?
- Có những chuyện không hề có trong Vương Văn các.
Rốt cuộc cũng có tiếng đáp lại, một giọng nói rất khoan thai, rất từ tính, không rõ tâm trạng hiện tại đang như thế nào.
Vương Thế đệ trầm ngâm. Ông biết, Vương Văn các là bí mật của Đế vương, là nơi nhiều thông tin nhất, mà những thông tin này lại không có ở Vương Văn các, tức là đến bản thân quân chủ của đất nước này cũng không biết.
- Có những chi tiết giống hệt những gì chúng ta biết, ta không dám nghi ngờ độ chính xác của chúng. Thông tin lại còn đến bằng cách thức này, cứ như ông trời soi lối cho chúng ta vậy.
Bức bình phong được kéo ra, để lộ một căn phòng mật thất ngay sau lưng ghế chủ tọa. Một người đàn ông mặc áo gấm vàng, đội gat có chuỗi hạt lớn bước ra. Theo bước chân, chuỗi hạt kêu lọc cọc, âm thanh cực đanh trong không gian yên tĩnh.
Vương Thế đệ đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống vị trí cho khách, còn người nọ thì ngồi xuống ghế chủ vị.
- Min-hyeong vẫn còn có điều đang che giấu.
Vương Thế đệ nghe vậy thì nhún vai, thản nhiên đáp:
- Nó giống ai? Nó giống Vương thúc của nó quá mà, cẩn trọng, cảnh giác.
Lee Sang-hyeok nghe vậy, đuôi mày hơi nhướng lên.
Đúng là giống, quả thật là cháu trai giống cậu.
Chúa thượng điện hạ hiện giờ vẫn không khác năm năm trước, trông vẫn như một đế vương trẻ dễ bị thao túng. Nhưng khi bình tĩnh nhìn lại, họ ngoại bắt đầu lạnh sống lưng. Tên nhóc mà chúng không để vào mắt giờ đây đã ngấm ngầm làm bao nhiêu thứ khiến chúng bị ăn mòn từng chút một, không phải là kiểu đột ngột bị bẻ đi đôi cánh hay đôi chân, mà như trúng một loại bệnh dịch, cơ thể dần bị ăn mòn, đến khi nhận ra thì đã sắp thành cái xác khô.
Chúa thượng khép đồng tử lại đôi chốc, rồi mở mắt ra, đầy khí thế:
- Thật sự đã đến lúc...
Trận chiến này, không ai có thể đứng ngoài cả.
Bằng mọi cách phải chấm dứt nó thật nhanh.
Tất cả đều rục rịch để chuẩn bị trở thành kẻ đi săn, không ai muốn làm con mồi cả.
Với thế sự lúc này, có mấy ai có thể đứng ngoài bàng quan? Chính biến chẳng mấy sẽ bắt đầu, mâu thuẫn sẽ được đẩy lên đỉnh điểm bằng chuỗi những sự kiện, kẻ thắng không phải là kẻ khơi mào, mà là kẻ cuối cùng còn đứng vững.
- Ta nên đón con trai ta về rồi.
Lee Jae-wan trợn trừng mắt.
Đ... đừng có đùa!
- Chuyện này vô cùng nguy hiểm, chúng ta chưa nắm bắt được hết tình hình, làm sao có thể để thằng bé trở về lúc này chứ? Nguy hiểm khôn cùng. Chưa kể, còn có cả Ryu Min-seok...
- Đương nhiên là cả nhị nhi tử của Đại đề học nữa.
- Ngay luôn sao? Xin người hãy cân nhắc cho cẩn thận thưa Chúa thượng điện hạ!
- Vương đệ hôm nay chất vấn quả nhân hơi nhiều rồi đấy.
Lee Jae-wan tức, lại càng trợn trừng mắt:
- Vương đệ con mắt nhà ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip