Phim Trường
-Ma Ma, cứu cứu..._ Nói xong nó bắt tay vào công việc mà nó rất ư là ghét. Giá như đây là sân bê tông thì có lẽ nó chỉ cần quét mỗi lá rác thôi nhưng mới đây có một anh doanh nhân thành đạt đã tốt bụng đầu tư cả trăm vạn để làm đẹp sân trường. Sân bây giờ rất trơn và nhẵn, đi học cảm thấy cực kì thích, nếu có ngã thì cũng không thấy đau. Ngày ngày nó yêu sân trường lắm nhưng hôm nay thì... nó ghét vô đối.
- Kể cũng mệt nhỉ?
- Thiên Tỉ tôi biết ngay là cậu sẽ quay lại giúp t..._ Mắt nó đang sáng như đèn ô tô thì tự dưng cái đèn ấy tắt "rụp" một phát. Đây không phải Thiên Tỉ.
- Sao? Thấy thất vọng vì tôi không phải Thiên Tỉ à?_ Bạch Hàn cười nhẹ.
- Làm gì có? Có người giúp là tốt rồi. Hơ Hơ._ Nó cười.
- Ai nói tôi giúp cậu?
- Thế không quay lại làm gì?_ Nó vênh mặt nhìn cậu.
- Để nhìn cái bộ dạng thảm hại của cậu.
- Bạch Hàn... BIẾN._ Nó ức đến tận họng. Mặt đỏ ửng lên vì tức
- Đùa thôi, tôi đến giúp cậu mà._ Bạch Hàn nhanh chóng cầm chổi giúp nó quét.
- Ui, đúng là Bạch Hàn đẹp trai có khác. Cậu đúng là quý nhân của tôi._ Nó giở cái giọng điệu rớt ấy ra.
- Cậu... cậu trở mặt nhanh quá.
- Trở mặt là nghề của tôi._ Nói xong hai đứa nó tiếp tục cặm cụi làm việc. Từ xa xa có người cầm chặt cái chổi trong tay rồi quay lưng lạnh lùng ra về.
7 giờ nó mới vác xác về tới nhà. Mọi ngày nó đều thẳng lưng đi nhưng hôm nay lưng nó cứ khòng xuống như là bà già vậy. Vừa về tới nói thì nó thấy tờ giấy của ba mẹ nó để lại : « Tối nay bố mẹ đi ăn cơm khách, con ở nhà ăn cơm một mình nhé, không thì sang nhà bác dịch cũng được. ». Gấp tờ giấy lại nó nhanh chóng thay quần áo rồi chạy sang nhà Thiên Tỉ.
- A, chị Khả Linh sang chơi kìa._ Nam Nam vui vẻ chạy đến.
- Nam Nam ngoan.
- Con đã ăn cơm chưa?_ Mẹ Thiên Tỉ hỏi.
- Con chưa. Con tính sang đây ăn vụng một bữa. Mẹ ơi, Thiên Tỉ đâu rồi ạ?
- Nó ở trên phòng ấy. Hay con gọi nó xuống ăn cơm, mẹ ở dưới dọn cơm cho.
- Vâng ạ._ Nó nghe thế thì nhanh chóng chạy lên tầng. Gõ cửa đến cả chục lần mà cậu chẳng thèm ra mở cửa.
- Dịch Tiên Sinh, tôi đã đau lưng giờ lại đau tay với đau chân vì đợi cậu đấy._ Nó vừa nói xong thì cánh của mở ra. Nó đang hớn hở thì tắt ngúm nụ cười.
- Khả Linh, cậu ở đây sao? Giờ mình xin phép về trước._ Đây chẳng phải Fan bự của Thiên Tỉ- Tiêu San San hay sao? Sao lại ở đây.
- Sao...sao cậu lại ở đây?
- Mình có mấy bài khó muốn hỏi Thiên Tỉ._ San San giả nai trước mặt Thiên Tỉ
- À.
- Mình về trước.
- Không tiễn._ Nó chẳng thèm nhìn mặt cô, lạnh nhạt rồi cười đểu.
- Thái độ của cậu như thế là sao? Đây là khách của tôi, không phải của cậu mà cậu có thể tuỳ tiện nói câu "Không tiễn". San San, để mình tiễn cậu.
- Ừ_ hai người họ nhanh chóng rời đi chẳng thèm để tâm đến nó. Trước khi đi, cô Tiêu San san còn để lại một nụ cười như ra vẻ thách đấu. Còn nó, sau khi nghe cậu nói xong mấy lời đó liền đứng như hoá đá. Cậu có thể bơ đi tiếng gõ cửa nhưng sao có thể nói những lời đó với nó. Cậu...cậu lại giânnj gì rồi. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay nó ăn gì mà mặt dày thế không biết. Cứ cố tỏ ra không có chuyện gì rồi đàng hoàng ngồi bên cạnh cậu ăn cơm. Nó gắp hết cái này tới cái kia cho cậu còn cậu thì lạnh nhạt bỏ hết chỗ thức ăn đó về lại chỗ cũ. Được chừng 5 phút thì cậu đứng dậy xin phép về phòng. Nó rửa bát dọn dẹp sạch sẽ xong cũng vội chạy lên phòng nằm lên giường nói chuyện với cậu. Nó nói hết chuyện này đến chuyện kia rồi khựng lại một chút và cậu vẫn vậy. Chăm-Chỉ-Làm-Bài.
- Hôm nay tôi đợi cậu tới giúp mà mãi không thấy._ Nó nghịch nghịch con Kuma.
-..._ Hành động của cậu có hơi khựng lại nhưng chỉ trong 1s ngắn ngủi.
- May mà có Bạch Hàn không thì tôi cũng chẳng được về sớm thế này._ Mặt cậu lúc này cháy đen như than.
- Nhưng tôi thích trực nhật với cậu hơn là với Bạch Hàn._ Nó nói lí nhí trong cổ họng.
- Ngày mai đến phim trường xem tôi quay không?
- Trời ơi, cuối cùng cũng nói._ Nó hét ầm lên làm cậu giật mình.
- Tất nhiên là tôi đi, tôi đi._ Hôm sau đúng như dự định nó đến phim trường xem Thiên Tỉ quay...
Từ bé đến lớn đây là lần đầu nó đến phim trường. Oa! Không ngờ ở đây lại đẹp đến như thế. Nhìn kìa! Nó thật dễ thương...
- Hi_ 1 anh chàng cao ráo đến giơ tay chào nó.
- Tôi hả?_ Nó chỉ chính mình.
- Tất nhiên._ Anh chàng cười.
- Hơ hơ, hi. Ơ mà trông quen quen._ Nó chào như ngố.
- Có lẽ Thiên Tỉ đã giới thiệu với em. Anh là Vương Tuấn Khải, nhóm trưởng của TFBoys._ Tuấn Khải thân thiện.
- À, tôi nhớ rồi. Anh hơn tuổi một tuổi. Ha ha, em chào anh. Em là Phùng Khả Linh, bạn của Thiên Tỉ.
- Ồ, là bạn thân từ hồi đóng bỉm ấy hả? Có nghe qua._ Lại một chàng trai khác chạy đến nhìn cô, khuôn mặt vô cùng đáng yêu, môi nở nụ cười toả nắng.
- Cậu là...?
- À quên, xin tự giới thiệu với quý cô đây. Tôi là Vương Nguyên- Biểu tượng đáng yêu của TFBoys._ Vương Nguyên đưa tay ra chào hỏi như phương Tây.
- Ha ha, mình là Phùng Khả Linh. Rất vui được làm quen. Ơ mà Thiên Tỉ đâu ạ ?_ Nó thân mật bắt tay cậu.
- Nó đang quay, lát là xong ấy mà.
- Khả Linh, cậu xinh gái nhỉ ?
- Hê hê, tôi biết._ Nó cười đểu.
- Thảo nào Thiên Thiên nó suốt...ưm ưm_ Vương Nguyên đang nói dở thì bị Thiên Tỉ bịp miệng.
- Tới bao giờ thế ?
- Vừa mới thôi. Tôi làm cho cậu này. Hai người cũng vào ăn đi._ Nó mở một chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc bánh bông lan trà xanh do chính nó làm :
- là cậu làm sao ?_ Vương Nguyên vừa ăn vừa nói.
- Ừ, thế nào ?_ Nó giương đôi mắt cún con.
- Ngon, ngon lắm. Em thật có tài nấu ăn._ Tuấn Khải cười để lộ rõ hai chiếc răng khểnh.
- Chuyện, em giỏi mà. Vậy mọi người ăn đi rồi diễn em phải về rồi. Bye bye.
- Về sớm vậy._ Thiên Tỉ đứng dậy
- Ừ, thấy bảo hai nhà đi đâu đó, tôi về trông Nam Nam. Bye nhé._ Thế là buổi thăm phim trường của nó kết thúc... Và ngày hôm đó nó quen được hai người bạn mới: Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
|O:l
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip