4

Vì tính chất công việc cần phải kề cạnh 24/7 nên Takemichi đã vui vẻ chấp thuận việc chuyển đến ở nhờ nhà Sano. Cậu khá thoải mái và cũng không kì kèo gì hết. Tiền căn hộ gần đây của cậu đột nhiên lại có tình trạng tăng giá khiến cho ví cậu ngày càng mỏng, đây cũng là điều nhức nhói trong lòng cậu mấy hôm nay. May mắn sao ông Mansaku lại mời cậu tá túc lại nhà trong khoảng thời gian hợp đồng, nhờ vào đó mà từ giờ cậu sẽ đỡ nhọc nhằn khoảng tiền nhà nữa. Takemichi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm như mới trút được gánh nắng vậy. 

Cậu lễ phép cúi chào ông chủ của Võ đường Sano rồi về căn hộ kia sắp xếp đồ hành lí. Vật dụng cũng không có nhiều, nhưng cái quan trọng là cần gặp chủ nhà thanh toán tiền nhà những ngày đã ở và trao đổi chút chuyện. Takemichi đi có chút nhanh. Cũng phải, vì cậu sao dám để "khách" chờ đợi mình được. Ánh mắt cậu đảo ngang nhìn trái liếc phải, song liền nhắm về phía trước. Trước mắt hiện tại là một ngõ đường vắng vẻ, nếu cậu chạy về từ đây thì sẽ rút ngắn được khoảng cách. Chân co lên định phóng một phát về căn hộ thì thính giác cậu vô tình lại bắt được sóng âm lạ. 

" A..A! Hộc..Anh ơi...Anh Takemichi..chờ em với!!" 

" Micchi! C-Chờ chút nào.." 

Cậu dừng lại rồi ngoái đầu nhìn về phía sau, bất ngờ hơn là thấy ngay hai bờ tóc vàng đang lon ton chạy từng bước về phía mình. Mikey nhóc ấy người đổ đầy mồ hôi đang tức tốc chạy đến chỗ cậu, vẻ mặt nhớt nhát còn tay thì nắm chặt bé Emma kéo theo. Cô nhóc cũng chả khác anh mình là bao, đôi chân nhỏ cứ vội vã tiến về phía trước. 

Takemichi vội cúi người rồi dang tay đỡ lấy bé Emma khi Mikey kéo cô bé chạy đến chỗ anh. Cả thân thể của cô bé đang mệt rã rời. Mùa hè mà Shinichiro lại mua cho bé một chiếc áo đầm vải dày, lại còn mè nheo kêu bé mặc, thành ra giờ chạy mệt mồ hôi thấm hết áo, khó chịu thật. Emma thấm mệt, có lẽ bị say nắng nên trước mắt cô bé hoạt ảnh nhòe hết cả lên. Cô nheo mắt, khó khăn thở hộc hộc vài tiếng. Takemichi cẩn thận bồng cô lên, Emma như tìm được chỗ dựa liền nghiêng mặt tựa vào ngực cậu.

Takemichi đảo mắt tìm nhóc con còn lại, tia mắt liền dừng lại ngay chiếc cột điện. Mikey tay vịn cột điện, tay còn lại quơ quệt đi mấy giọt mồ hôi đọng trên gò má. Cơ thể nhóc ấy cũng chả khác gì cô công chúa mà cậu đang bế trên tay là bao, áo đã bị thấm một khoảng rồi. Cậu từ từ đi đến rồi rút khăn tay cẩn thận lau mồ hôi trên gương mặt của Mikey. 

" Mikey-kun, sao em lại kéo Emma chạy giữa trời nắng thế này? Không sao đó chứ, quần áo ướt hết rồi này." 

" Emma bảo anh Micchi muốn bỏ trốn, nên em đuổi theo bắt anh lại." Mikey cười tít mắt đáp lại. 

" Gì chứ, anh chỉ về nhà lấy đồ rồi quay lại mà. Là ai nói với bọn em như vậy?" Cậu ngớ người.

" Anh Shin ạ! Anh ấy bảo với em như thế đó anh!" Emma hớn hở nói. Có vẻ cô nhóc sợ cậu đi mất thật nên hai bàn tay nhỏ cứ nắm chặt lấy áo của cậu. 

Ngã tư trên trán của Takemichi nổi xộc lên. Tên tổng trưởng ngốc đó vẫn không thay đổi gì sau suốt mấy năm qua nhỉ, vẫn giữ nguyên cái nết ngộ nghĩnh sau chừng ấy thời gian. Trước đây Takemichi cũng từng bị Shinichiro lừa cho mấy chập rồi. Khi không đang chơi ở công viên, Shin từ đâu lại ì ạch chạy đến bảo nhà cậu bị cháy. Sau đó Michi hốt hoảng chạy về nhà, và bất ngờ chưa...nhà cậu vẫn nguyên vẹn. Nhiều lần Shin nói dóc khiến cho cậu bị mẹ mắng rồi cuối cùng bị đánh đến mông nở hoa...

Shin chắc giờ đang hả hê lắm, lừa được những hai nhóc đáng yêu mà!

Takemichi tức lắm, cậu không thích người khác bị trêu như vậy. Nhưng cậu nén cơn giận xuống, đảo mắt nhìn quanh tìm chỗ nào mát để hai bé này vô nghỉ ngơi đã. Quãng đường từ Võ đường đến căn hộ cũng không gần, nếu giờ lôi hai nhóc đi theo chắc chắn sẽ có đứa ngất vì quá mệt. Ánh mắt xanh của cậu tinh tế liền nhắm ngay đến cửa hàng tiện lời gần đó, Takemichi mừng rỡ liền nắm lấy tay Mikey đem hai bé vào. 

/Ting/ 

" Xin chào quý khách ạ" 

Cô nhân viên thấy ba người bọn họ bước vào liền cúi người chào mừng. Takemichi liếc nhanh đến hàng ghế gần đó rồi bồng Emma đến đặt cô bé xuống. Mikey cũng nhanh nhảu trèo lên chiếc ghế gần đó. Takemichi lau mấy vệt nước trên trán rồi dịu giọng hỏi: 

" Được rồi, trời hơi nóng nên hai đứa muốn ăn hay uống gì không? Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đến nhà anh, được không?"

Emma nghe xong liền gật đầu, ánh mắt lộ lên chút hào hứng, gương mặt liền khởi sắc.  Bé chống cằm nhìn quay cửa hàng rồi nhảy khỏi ghế đi tới quầy kem. Đôi mắt long lanh đăm chiều nhìn vào hộp kem dâu màu hồng nằm bên trong tủ đông, Takemichi đứng sau lưng Emma thấy biểu cảm đó cũng hiểu ý. Cậu ngoái đầu nhìn cô nhân viên rồi khẽ vẫy gọi, chẳng mất mất giây Emma liền có trong tay hũ kem nho nhỏ. 

" Woah!!!!!" Cô bé vui mừng cầm hộp kem rồi chạy lon ton đến bàn. 

Trèo lên ghế, Emma phấn khởi tháo chiếc nắp hộp kem ra. Mùi hương dây tây lập tức phảng phất chóp mũi em, Emma chớp chớp mắt nhìn lấy lớp kem trắng pha hồng bắt mắt bên trong. Không kiềm được, cô bé muốn ăn ngay. Nhưng vừa định giữ ý nghĩ đó thì bé lại phát hiện một việc quan trọng. Thìa đâu mà ăn, không có thìa thì sao mà múc kem ăn được chứ?! Hai mắt chớp chớp nghi quặc, cô liền quay sang cầu cứu Takemichi.

Bờ môi cậu liền bất giác hiện một nét cười, cậu tủm tỉm dúi vào đôi tay bé nhỏ của Emma vật gì đó. Cô bé ngơ ngác không hiểu giờ, mở lòng bàn tay ra liền có một chiếc thìa be bé.

" Ban nãy, em chạy nhanh quá nên quên lấy, Anh lấy hộ cho đó, giờ chúc em ngon miệng nhé Công chúa nhỏ." 

Emma gật đầu rồi cảm ơn cậu, song liền ôm lấy hộp kem ăn trong vui vẻ. Takemichi chồm người nhìn nhóc Mikey, giờ nhóc ấy đang xịu mặt. Gương mặt phụng phịu phồng má chu mỏ, mắt thì dán vào cô em gái đang ăn ngon miệng. Nhóc ấy nằm trườn dài lên bàn, ánh mắt chau lại thể hiện tính ghen tị. Takemichi phì cười rồi thong thả đi đến kế cậu nhóc, tay không tự chủ liền chọc nhẹ bờ má phúng phính của nhóc con. 

" Coi nào đừng ganh tị như thế. Mikey muốn ăn gì, anh mua cho nhóc nè" 

Bị bất ngờ trước hành động của cậu, nhóc Manjiro liền giật nảy mình mém tí nữa là té ngửa ra sau. May mắn là Takemichi nhanh tay đỡ được cậu. Gương mặt của cậu nhóc xuất hiện lờ mờ mấy vệt hồng,  hai tay cậu bé áp sát hai bên mặt rồi giận dỗi lên tiếng.

" Micchi hông được làm vậy với em nữa. Làm em giật mình mém chết rồi, phạt Micchi mua Taiyaki cho em!"

Takemichi liền khúc khích cười rồi quay lưng đi, Mikey thì quay mặt sang một bên cố giấu biểu cảm ngại ngùng của bản thân. Emma thấy hành động kì quặc của anh mình cũng không đoái hoài gì thêm, chỉ ngồi xúc từng thìa kem nhỏ ngọt vị cho vào miệng trong hạnh phúc. Vài phút sau cậu liền quay trở lại với chiếc Taiyaki trên tay. Mikey thấy đối tượng liền nhào đến chộp ngay trên tay cậu rồi xé ngay lớp vỏ ra. Cậu nhóc cầm chiếc Taiyaki trên tay rồi chân quỳ xuống, tay nâng lên như muốn cảm tạ thần linh đã ban cho mình món quà vô giá vậy. Takemichi chỉ biết nghệch mặt bất lực chống hông nhìn, mà thôi kệ trẻ em thường có hành động vô lí mà. 

Takemichi mua cho bản thân một chai nước lạnh rồi uống để vơi đi cơn nóng. Chờ đợi  bé Emma và nhóc Mikey ăn xong, cậu theo thói quen liền cầm khăn giấy lau khóe miệng còn xót lại chút vụn kem vụn bánh của hai đứa. Trời sau đó cũng chuyển sắc một chút, nắng cũng có chút hạ nhiệt nên Takemichi cùng với Mikey và Emma tay trong tay rong ca trên nẻo đường bước đến căn hộ của cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip