chương 4: Thẩm giáo sư tỉnh rồi!
Lý Thiến khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, vừa đi ra khỏi căn phòng thí nghiệm nhỏ, nhìn thấy Triệu Vân Lan, cũng không ngạc nhiên.
"Mọi người đến thăm Thẩm giáo sư?"
Triệu Vân Lan đi đến bên cạnh giường Thẩm Nguy, quan sát máy theo dõi nhịp tim, hỏi Lý Thiến:
"Anh ta đến khi nào tỉnh lại?"
Lý Thiến lấy các bản xét nghiệm đưa cho Triệu Vân Lan, lắc đầu trả lời:
"Tôi cũng không biết nữa! Tất cả chỉ số đều trong trạng thái bình thường, nhịp tim ổn định, không hiểu sao đến giờ vẫn chưa tỉnh!"
Triệu Vân Lan lấy tay kéo lớp chăn mỏng lên đắp cho Thẩm Nguy, thở dài.
"Hắc lão ca, không phải anh bảo chúng ta nhất định gặp lại sao? Giờ thì tốt rồi, anh đến nhìn cũng không nhìn tôi lấy một cái, thật là... Tôi cũng đường đường là mĩ nam của Sở điều tra đặc biệt, chẳng nhẽ không xứng để anh nhìn đến vậy sao?"
Tiểu Quách rụt rè đến gần. "Triệu sở... Anh đừng lo, cát nhân ắt có thiên tướng, Thẩm giáo sư là người tốt, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho ngài ấy."
Lão Sở không biết an ủi người khác, chỉ biết đặt tay lên vai Triệu Vân Lan, vỗ vỗ mấy cái trấn an.
Đại Khánh chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Lão Triệu! Sao anh biết Thẩm Nguy chưa chết? Không phải một năm qua anh đều ở trong Trấn Hồn Đăng sao?"
"Trước khi Chương Sư đẩy tôi ra khỏi Trấn Hồn Đăng, anh ta đã truyền lại kí ức một năm qua cho tôi..."
Một năm trước, sau khi xảy ra vụ Địa Tinh, Chương Sư theo lời hứa với Triệu Vân Lan mà đồng ý thay anh sống tiếp. Dù gì Chương Sư cũng sống chung với Triệu Tâm Từ hơn hai mươi năm, tham gia không ít các vụ án trong Sở điều tra đặc biệt, nên khi đảm nhận chức vụ Sở trưởng của Triệu Vân Lan không mấy khó khăn.
Vài ngày sau Hải Tinh Giám lại chuyển tới một vụ án giết người hàng loạt ở Long Thành cho đội phá án. Chương Sư chỉ đạo mọi người chia ra hành động, bản thân cũng tham gia truy bắt, chỉ là thứ tìm được không phải là hung thủ mà là một Hắc Bào Sứ mình đầy thương tích, máu chảy ra còn chưa khô hẳn, bên cạnh còn có một thân bạch y nam tử với Thẩm Nguy như đúc ra từ một khuôn.
Chương Sư đưa tay đặt lên động mạch, vẫn còn có sự sống, bèn dấu Sở điều tra đem hai người về nhà Triệu Tâm Từ chữa trị. Nhưng hơn một năm qua, không chỉ Thẩm Nguy mà Dạ Tôn cũng chưa tỉnh lại.
Còn việc tại sao hai người bọn họ làm sao có thể sống sót, lại làm sao có thể đến Hải Tinh trong khi lối ra vào đã bị phong bế, Chương Sư chỉ biết chờ một trong hai người bọn họ hồi tỉnh kể lại mà thôi.
Đại Khánh: "..."
Chúc Hồng: "..."
Lâm Tĩnh: "..."
Sở Thứ Chi: "..."
Tiểu Quách: "..."
Con mẹ nó, Triệu Vân Lan, anh có thể nói ra tất cả mọi việc ngay từ đâu không?
Nãy giờ bọn họ chả khác gì độc giả nghe kể chuyện, tưởng chừng đã hiểu thấu cốt truyện, ai dè bị tác giả Triệu Vân Lan mỗi lần mở miệng đều như ném bom vào đầu họ.
Thẩm Nguy còn sống? Ok, chính là cát nhân thiên tướng.
Dạ Tôn còn sống? Chính là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Chúc Hồng gào lên: "Triệu Vân Lan, anh có gì chưa nói thì nói luôn đi! Cmn, mệt tim lắm rồi!"
Triệu Vân Lan nhún vai, hai tay dang ra, nói: "Hết rồi!"
Suy nghĩ một hồi lại nói tiếp: "À còn có... Dạ Tôn đang nằm trong phòng thí nghiệm kia!"
"..."
Một phút choáng nhẹ!
Đại Khánh cuối cũng đã cảm nhận được lợi ích của việc sống lâu vạn năm: không mấy bất ngờ với kiểu bom nổ thế này. Anh đi đến trước cửa phòng thí nghiệm, chọt chọt mấy cái, cửa đều không nhúc nhích, tức điên lên liền vung móng, dùng "Cửu âm bạch cốt trảo" cào loạn xạ lên cửa.
Lý Thiến nãy giờ mới để ý, liền lôi Đại Khánh ra.
"Cậu có cào cỡ nào cũng không có ích gì đâu!"
Nói đoạn, nhập một loạt mật mã đủ loại kí tự. Lâm Tĩnh nhìn một hồi liền mường tượng đến hệ thống khóa vật lí của Hải Tinh Giám, rùng mình lắc đầu nguầy nguậy.
Mọi người theo chân lý Thiến vào trong, quả thật Dạ Tôn đang nằm điều trị trong đó.
Hai con người, chung một diện mạo, chung một huyết thống, chỉ vì chút hiểu lầm một vạn năm trước mà nên cơ sự như bây giờ.
Triệu Vân Lan hỏi Lý Thiến: "Bọn họ là anh em song sinh, tâm linh tương thông, vậy... Có phải người này tỉnh thì người kia sẽ tỉnh không?"
"Không hẳn, nhưng có khả năng lớn là như vậy!"
"Vậy được rồi! Lâm Tĩnh, lấy máy kích thích nhịp tim ra đây cho tôi! Tôi phải để thằng oắt này tỉnh lại!"
Lâm Tĩnh dật bắn người, lão Triệu nhà Thẩm giáo sư bị úng não sao? Máy kích thích nhịp tim không phải là đồ chơi, huống hồ tim người ta còn đập ổn định, chỉ là chưa hồi tỉnh thôi mà...
"Sao anh không thử với Thẩm giáo sư?"
Đại Khánh chậc lưỡi, nói: "Anh nghĩ lão Triệu nỡ sao?"
"Hai người im ngay cho tôi!" Triệu Vân Lan quát.
Sau khi về lại sở Điều tra đặc biệt số 4 đường Quang Minh, Triệu Vân Lan đi vào phòng thí nghiệm của Lâm Tĩnh.
Lão công quốc dân giới khoa học không lạnh mà ớn rét, cái biểu cảm gì đây? Lão Triệu cười vô lại, tay cầm con dao nhỏ đi về phía bàn làm việc.
Lâm Tĩnh theo phản xạ có điều kiện mà lùi lại, tay đưa ra chống đỡ.
"Lão Triệu, có gì từ từ nói, tôi có đắc tội với anh đâu? Cho dù có thì trừ lương là được rồi! Cần gì phải động thủ vậy chứ?"
Triệu Vân Lan chau mày.
"Hả? Tôi là có việc muốn nhờ cậu mà, ngồi xuống đây nói chuyện!" Lão Triệu chỉ chiếc ghế bên cạnh mình mà nói.
"Thế anh đem dao vào đây làm gì?"
Triệu Vân Lan quay con dao lại, miệng cười ha hả: "Vừa gọt hoa quả, thuận tay cầm theo thôi! Mà lương cậu cũng có đâu mà trừ!"
"Cái gì? Tháng nay tôi còn chưa nhận lương đâu, sao lại trừ chứ?"
"Cậu đi mà hỏi sổ theo dõi của Tiểu Quách. Tôi đang có chuyện giao cho cậu đây... Hack vào hệ thống camera nhà Triệu Tâm Từ cho tôi!"
Lâm Tĩnh bấy giờ mới dám trở lại ngồi trên ghế, ngại ngùng mở miệng: "Sếp Triệu, không cần hack, tôi "lỡ tay" phá luôn rồi!"
Lâm Tĩnh lỡ để camera ghi lại lúc anh nói xấu Triệu Tâm Từ, nếu không phá nó đi anh còn gọi là "Lão công quốc dân giới khoa học công nghệ" sao?
"Lâm Tĩnh... Cậu... Được lắm, chẳng nhẽ camera phòng thí nghiệm cậu cũng phá luôn rồi?"
"Không a, tôi làm gì phải phá cái camera đó..." "
"Vậy còn không mau hack vào cho tôi! Muốn trừ lương sao?"
"Lương có đâu nữa mà trừ!"
Triệu Vân Lan phát cáu: "lương tháng sau, tháng sau sau nữa, nếu không làm, tôi trừ hếtttttttt!"
"Làm, làm, tôi làm!"
Lâm Tĩnh thao tác một hồi trên máy tính đã xâm nhập được vào hệ thống camera phòng thí nghiệm.
Từ ngày hôm đó, muốn tìm Triệu Vân Lan, một là tìm ở nhà Triệu Tâm Từ, hai là phòng làm việc của Lâm Tĩnh.
Một buổi sáng của hai tuần sau đó, Triệu Vân Lan đang ra ngoài mua bữa sáng thì bắt gặp Lâm Tĩnh thở hồng hộc chạy theo gọi tên anh.
"Triệu Vân Lan, Thẩm... Thẩm giáo sư... Phù phù..."
"Thẩm Nguy làm sao?"
"Thẩm giáo sư... Tỉnh rồi!"
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip