Ngoại truyện 1: Thuốc giải

Điều đáng sợ hơn việc mở mắt ra và phát hiện mình đang nằm trên giường là chính tai nghe staff trong Gaming house nói rằng bốn người chưa từng bước chân khỏi Gaming house từ 12 giờ trưa ngày hôm trước cho đến 9 giờ sáng ngày hôm sau. Và là tận mắt nhìn thấy trên camera giám sát không hề ghi lại bất kì hình ảnh nào lúc bốn người ra ngoài.

Tăng Kỳ đã đoán đúng, cách để "huỷ hoại" Tô Vịnh Như chỉ có một, đó là đâm kim bạc vào vị trí thận của cô ta.

Khoảnh khắc bức tượng của Tô Vịnh Như nổ tung, đèn trong phòng triển lãm tắt sạch, bóng đêm quen thuộc một lần nữa xuất hiện, cả giọng nói quen thuộc không biết phát ra từ đâu thông báo bọn họ đã thành công qua cửa.

Giây phút mở mắt, bốn người kinh hoàng phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong ký túc xá, như thể họ chỉ vừa đánh một giấc ngủ trưa như mọi khi.

Bành Lập Huân là người thức dậy đầu tiên, khác với những lần trước, lần này thay vì hoảng loạn, la hét, chạy đi tìm người này, kiếm người kia để trợ giúp thì Bành Lập Huân lại không làm gì cả, có thể là do CPU của cậu vẫn chưa kịp load hết những gì vừa xảy ra cũng nên.

Mất vài phút để bình tĩnh lại, Trần Trạch Bân là người thức dậy thứ hai sau cậu, cũng giống Bành Lập Huân, Trần Trạch Bân ngơ ngác như từ trên trời rơi xuống.

Người thứ ba thức dậy là Lạc Văn Tuấn, điều cậu làm đầu tiên sau khi tỉnh lại là chạy đến phòng Triệu Gia Hào kiểm tra xem anh có bị làm sao hay không, may mắn Triệu Gia Hào vẫn chỉ đang nằm ngủ như bình thường. Nghe tiếng chạy rầm rầm trên hành lang, Top và Jungle cũng tò mò đi theo, sau đó cả ba tập trung ở phòng của Triệu Gia Hào.

Chờ anh tỉnh lại, bọn họ cần phải mở một cuộc họp gấp.

"Tin nhắn vẫn còn, không phải ảo giác hay trò chơi khăm gì đâu." Nhìn số điện thoại lạ đã gửi tin nhắn cho Lạc Văn Tuấn, Triệu Gia Hào dù không muốn vẫn phải chấp nhận sự thật. Rằng bốn người họ đã bị cuốn vào một trò chơi kỳ quái, những gì xảy ra trong trò chơi chân thật đến đáng sợ. Không ai biết trò chơi này vì sao lại bắt đầu, cũng không biết liệu nó có còn tiếp diễn nữa hay không.

"Trang Web không tồn tại." Nhìn màn hình trắng trơn, Triệu Gia Hào cũng cạn lời. 

Sau khi thức dậy, Triệu Gia Hào liền chạy đi hỏi staff nhưng bất ngờ thay, câu trả lời anh nhận được lại là, "Escape Room gì? Cái đó năm ngoái tụi mình quay rồi mà, hay mấy đứa muốn  chơi tiếp?" Holy, quản lý của đội khó hiểu nhìn anh.

"Không, ý là anh có thấy tụi em trở về Gaming house như thế nào không?"

"Mấy đứa có ra ngoài hồi nào đâu mà về." Mặt anh quản lí nhìn Triệu Gia Hào như nhìn bệnh nhân tâm thần.

"Hôm qua ăn trưa xong mấy đứa bảo muốn về nghỉ ngơi, sáng nay em là đứa đầu tiên anh gặp luôn đó, hỏi gì lạ vậy?"

"Không ai thấy chúng ta ra ngoài, quản lí và staff cũng không biết gì về trò Escape Room đó."

Vậy thì nó từ đâu mà đến và tại sao lại là bốn người họ?

"Khoan, chúng ta còn quên hai người." Bành Lập Huân cắt ngang.

"Hay gọi hỏi anh Cao đi, nếu anh ấy cũng nói không biết, anh nghĩ chúng ta nên đi khám bác sĩ tâm lí là vừa."

Nếu không phải người xung quanh giả bộ, vậy chỉ có thể là bốn người họ bị điên.

"Em hoàn toàn tỉnh táo, ok chưa." Lạc Văn Tuấn liếc cậu.

"Anh thấy Xun nói đúng, chúng ta nên gọi cho anh Cao thử xem sao." Vừa dứt lời, Triệu Gia Hào đã định lấy điện thoại ra gọi cho Yagao.

"Để em, nhưng từ từ đã, giờ tiếp theo chúng ta phải làm gì? Coi như không có gì xảy ra?" Lạc Văn Tuấn ngăn Triệu Giao Hào lại.

"Ngoài ra còn cách nào khác đâu. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Nhiều khi do chúng ta xui nên mới gặp phải chuyện phản khoa học như vậy, có lẽ mọi thứ đến đây là kết thúc rồi." Lạc quan là một trong những trang bị không thể thiếu của Bành Lập Huân.

"Nhưng mà. . ." Thấy Trần Trạch Bân định nói nữa, Bành Lập Huân liền nhanh tay kéo cậu đi, không quên nói với cặp bot.

"Trưa nhớ xuống ăn cơm nha." Sau đó một gấu một vịt biến mất dạng.

Trốn tránh không phải là cách, bạn càng lo sợ điều gì, điều đó sẽ càng dễ xảy ra.

"Anh định thế nào?" Lạc Văn Tuấn ngồi xuống giường, cầm tay Triệu Gia Hào vuốt ve.

"Anh cũng đang rất mơ hồ." Triệu Gia Hào rầu rĩ dụi đầu vào lòng Lạc Văn Tuấn, ngược lại cậu cũng đưa tay ra ôm anh.

Mọi manh mối đều dẫn vào ngỏ cụt, không một bằng chứng có thể chứng minh việc họ từng tham gia trò chơi. Trò chơi này tìm đến đánh úp bọn họ một cách bất ngờ, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

"Vậy nói em nghe điều anh biết đi, chuyện hộp thuốc chống trầm cảm." Lạc Văn Tuấn nhận thấy rõ cơ thể Triệu Gia Hào cứng lại, cậu cố nhịn cười, làm ra vẻ căng thẳng, hạ giọng nói, "Triệu Gia Hào, đừng để bạn trai nhỏ của anh tức giận. . ."

"Anh đồng ý hồi nào mà bạn với chả trai?" Triệu Gia Hào cũng không chịu thua, trêu ngược lại cậu.

"Đúng rồi, có phải bạn trai đâu, nên anh mới giấu không kể em nghe chuyện anh từng bị trầm cảm." Lạc Văn Tuấn buông anh ra, hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác.

"Âu Ân." Không trả lời.

"On." Vẫn không trả lời.

"Lạc Văn Tuấn!" Ai tên Lạc Văn Tuấn ra trả lời anh ấy đi.

"Bạn trai nhỏ ơi ~"

"Dạ." Ai đó lại tràn trề sức sống như chưa hề có cuộc chia ly.

"Không phải anh muốn giấu diếm em, mà là do anh đã không còn nhớ gì chuyện của quá khứ nữa. . ."

Bởi vì anh đã được cứu rỗi.

"Anh đã từng nghĩ có lẽ bản thân sẽ không thể tiếp tục kiên trì, anh mệt, rất mệt là đằng khác."

"Cho đến khi anh gặp em."

"Sự trẻ con, ngây thơ, tuỳ hứng của em khiến anh nhớ lại bản thân của nhiều năm về trước."

Khi đó anh vẫn là một thiếu niên đơn thuần trên con đường theo đuổi giấc mơ của mình, anh của những năm tháng ấy bằng lòng tin tưởng vào mỗi một người xa lạ mình gặp, tin rằng bản thân có thể trở thành người mà mình mong muốn.

Anh của khi ấy, một người sẽ không ngại cho đi cả một đời.

Triệu Gia Hào đã từng lạc lối, đã từng thất vọng, đã từng muốn từ bỏ, nhưng rồi sự xuất hiện của Lạc Văn Tuấn lại tựa như ánh nắng giữa ban trưa, soi rọi vào cuộc đời u tối của anh, có người bằng lòng vươn tay, kéo anh thoát khỏi sương mù, cho anh can đảm để anh đứng lên một lần nữa.

"Cách em quan tâm, cưng chiều, an ủi anh, cả những lời em nói với anh. . ."

"Anh ơi, anh đừng tự trách mình, lỗi không phải hoàn toàn là của anh."

"Anh cứ việc dựa vào em, em nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt."

"Tôi và Elk sẽ cố gắng trở thành cặp đôi đường dưới mạnh nhất LPL."

Sau này em ấy khiến tôi nhận ra, hoá ra bản thân cũng xứng đáng được yêu thương như thế.

Ở bên em ấy, tôi có thể yên tâm làm một bé con, mặc kệ có quấy phá, có ngang bướng thế nào, vẫn sẽ luôn có người sẵn lòng bao dung tôi, bảo vệ tôi.

Chỉ có Lạc Văn Tuấn, mới là thuốc giải của Triệu Gia Hào.

Hết ngoại truyện 1.

Cho mình hỏi mọi người vẫn xem ảnh trên WP được bình thường nhỉ? Vì ngoại truyện 2 sẽ là dạng hình ảnh ấy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip