Ngoại truyện 3: Ánh sáng vỡ nát trong màn đêm
Từ Tiến Hách mở mắt, đầu óc đau như búa bổ. Cậu quay người sang trái, Tăng Kỳ thế mà lại ngủ gục bên cạnh giường cậu, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhắm chặt, hít thở đều đều. Từ Tiến Hách dịu dàng nhìn anh, cầm tay anh vuốt ve, sau đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh.
Tăng Kỳ bị một loạt hành động của cậu đánh thức, anh từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Từ Tiến Hách ngay trước mặt mình.
"Gì vậy." Anh giật mình, né ra.
"Này em hỏi anh mới phải, sao anh ngủ trong phòng em?" Từ Tiến Hách thấy anh né tránh thì không vui, trực tiếp kéo anh xích lại gần mình, nhưng tư thế này khiến Tăng Kỳ rất khó chịu, anh hết cách, chỉ đành đứng lên, leo lên giường nằm chung với Từ Tiến Hách.
"Tiểu Dục ấm quá." Từ Tiến Hách vừa thấy con mồi sập bẫy ngay lập tức bung chiêu, ôm chặt anh vào lòng, tựa đầu vào vai Tăng Kỳ, thoả mãn tiếp nhận hơi ấm từ cơ thể anh.
"Nóng muốn chết em buông anh ra coi." Tăng Kỳ ngại điên, buộc phải nói sang chuyện khác.
"Quên nữa, em thấy sao rồi, còn khó chịu không?" Tăng Kỳ cố gắng xoay người, kết quả lại thành mặt đối mặt, Từ Tiến Hách vẫn ôm cứng anh không buông, khoảng cách giữa hai người chưa tới 20cm. Sợ nha!
"Bộ em bị gì hả anh, em không nhớ gì hết." Từ Tiến Hách tỏ vẻ đáng thương, ngây ngô hỏi ngược lại Tăng Kỳ.
"Thì nãy ăn cơm xong em bảo em nhức đầu, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, bảo anh nào có đặt bánh gạo ăn thì đặt cho em một phần." Cũng lâu rồi Tăng Kỳ mới lại được nhìn rõ gương mặt Từ Tiến Hách ở khoảng cách gần như vậy.
Nhóc con năm nào được anh "giải cứu" nay cũng đã trở thành người đi rừng hàng top, trở thành "đội trưởng Từ" đến cả CEO của đội cũng phải nể nang, tính ra sự nghiệp "trồng người" của anh cũng thành công quá đó chứ, trồng được hẳn một "Jungking" luôn mà.
"Rồi nãy anh đem tới, gõ cửa phòng không thấy em mở cửa, anh lo không biết em có bị sao không, mở cửa vào xem thì thấy em đang nằm ngủ li bì." Nhắc tới Tăng Kỳ lại mắc cười, bình thường bị fan lẫn mọi người xung quanh trêu anh là "mẹ già", lúc nào cũng rất tự giác "chăm con", "bế em", từ lúc quen biết đến giờ, anh rất hiếm khi thấy Từ Tiến Hách bệnh, cùng lắm là bị cảm, sổ mũi bình thường, mới nãy là lần đầu tiên anh thấy cậu bị sốt.
Thật ra chuyện vốn nhỏ xíu, chỉ tại anh làm quá lên thôi, sau khi báo với quản lí, quản lí tức tốc cho nhân viên y tế đến khám cho Từ Tiến Hách, khám sơ bộ thì được bảo do cậu bị sốc nhiệt nên mới vậy, để cậu ngủ cho đã đi, tỉnh lại uống một hai ngày thuốc là sẽ khỏi.
Đúng là, doạ Tăng Kỳ sợ khiếp vía.
"Vậy anh ở đây canh em từ lúc trưa đến giờ luôn?" Từ Tiến Hách biết rồi còn cố hỏi, nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 6 giờ kém, qua giờ ăn chiều mất rồi.
"Bánh gạo cũng nguội hết trơn." Tăng Kỳ tiếc nuối nhìn hộp bánh gạo mềm nhũn, cũng gần cả chục của anh chứ có ít đâu.
"Lát nữa mình đi ăn Haidilao đi, em mời." Từ Tiến Hách bật cười, sao Tiểu Dục có thể đáng yêu đến vậy nhỉ.
"Em còn đang bệnh, không được ăn đồ dầu mỡ, lát anh nhờ cô bếp nấu cho bọn mình cháo ăn đỡ, em đói thì ăn thêm trái cây, bổ sung vitamin."
Tăng Kỳ cản ngay ý định muốn ăn Haidilao của Từ Tiến Hách, mặc dù anh hoàn toàn có thể lấy lý do ăn Haidilao sẽ khiến anh bị tiêu chảy để từ chối, nhưng gần như vấn đề sức khoẻ của Từ Tiến Hách mới là mối bận tâm hàng đầu của anh.
"Vậy nghe anh." Ngoài dự đoán, Từ Tiến Hách không hề phụng phịu hay tỏ vẻ khó chịu, cậu đồng ý cái rẹt như vậy khiến Tăng Kỳ khá bất ngờ.
Sau câu nói đó, câu chuyện đi vào ngõ cụt, cả anh lẫn Từ Tiến Hách đều im lặng, tận hưởng giây phút bình yên hiếm có này.
Chợt Tăng Kỳ nhớ ra một chuyện, nhưng đang phân vân không biết có nên hỏi Từ Tiến Hách hay không. Thấy anh muốn nói lại thôi, Từ Tiến Hách không ép, mà để anh tự đưa ra lựa chọn của mình.
"Kanavi này." Tăng Kỳ tằng hắng, gọi cậu.
"Anh hỏi đi, em sẽ không giận đâu." Chỉ khi cần nói chuyện gì thực sự nghiêm túc thì Tăng Kỳ mới gọi nghệ danh của cậu mà thôi.
"Ừm. . .Anh muốn hỏi em là. . .Em có liên quan gì đến trò chơi kia không." Nói xong Tăng Kỳ cúi đầu, không dám nhìn Từ Tiến Hách.
Triệu Gia Hào, Trần Trạch Bân, cả Lạc Văn Tuấn nữa, ba người họ đều nói bóng gió Từ Tiến Hách chắc chắn có dính líu gì đó đến trò trơi bí ẩn kia, giờ anh hỏi thế này, chả khác nào chính bản thân anh cũng nghi ngờ cậu.
Quả nhiên, Từ Tiến Hách im lặng hồi lâu, đang lúc Tăng Kỳ không biết phải dỗ dành cậu thế nào, thì Từ Tiến Hách lại ôm siết lấy anh, rúc đầu vào cổ anh.
"Tiểu Dục, anh không cần biết những chuyện đó, chuyện duy nhất anh cần biết là, bất kể em làm gì, tất cả, đều chỉ là vì anh."
Đôi lúc chính bản thân tôi cũng tự hỏi, tôi lấy tư cách gì để có được Tăng Kỳ, trên thế giới không hoàn mỹ này, ấy vậy mà vẫn tồn tại một Tăng Kỳ tốt đẹp đến như thế.
Trở về nhà sau World 2023, đây không phải lần đầu tôi vấp ngã trước ngưỡng thiên đường, nhưng đây là lần thất bại đầu tiên không có Yagao ở bên tôi.
Nực cười làm sao, chúng tôi nỗ lực bao nhiêu năm, rốt cuộc lại bại bởi "không phù hợp"
Mọi người đều nói tôi xứng đáng có một đồng đội giỏi hơn nữa, nhưng bọn họ không biết, đối với tôi, Tăng Kỳ mới là người giỏi nhất.
Mỗi người trong đời sẽ gặp khoảng 29,2 triệu người, trong số hàng triệu người ấy, tựa như sự sắp đặt của số phận, từ Kanavi và Yagao, trở thành "chúng tôi"
Đây là duyên phận Trời ban, và cũng chỉ có ông Trời mới có thể cắt đứt nó.
Chia ly khiến tôi nhận ra mình cần Tăng Kỳ nhiều đến nhường nào. Tôi chỉ có mỗi mình Tăng Kỳ mà thôi, nhưng Tăng Kỳ lại không chỉ có mỗi mình tôi.
Không có tôi, anh ấy vẫn có thể tạo nên "kỳ tích" với BLG, không có tôi, anh vẫn có thể tiếp tục thi đấu, vẫn có thể được mọi người kính trọng, ngưỡng mộ.
Ai cũng nói tôi là người rất đặc biệt với anh ấy, nhưng tôi không phải là người duy nhất. Một người dịu dàng, tốt bụng, chân thành như Tăng Kỳ, xung quanh anh ấy lúc nào cũng có người vây quanh, so với tôi, bọn họ thậm chí còn "yêu" anh hơn cả tôi.
Chí ít Xun sẽ không giành bùa, giành mạng, sẽ không bắt anh ấy phải bỏ lính như tôi, đánh với Xun, anh ấy có cơ hội được carry, chứ không phải lúc nào cũng là một "Mid chim mồi" như khi đánh cặp với tôi.
Có lẽ đây mới là điều mà anh ấy mong muốn. Bởi lẽ làm gì có người chơi đường giữa nào muốn mình chỉ mãi là người hỗ trợ đồng đội đâu.
Những ngày Offseason ở Hàn, Từ Tiến Hách rất thường xuyên nằm mơ, mơ về ngày tháng vẫn còn ngồi dự bị ở Griffin, mơ về lần đầu gặp gỡ Tăng Kỳ, mơ về ngày bọn họ giành được chức vô địch LPL đầu tiên trong sự nghiệp. Dưới cơn mưa pháo hoa rực rỡ, Tăng Kỳ mỉm cười, nói với cậu, "Thấy chưa, anh không hề lừa em, em không chỉ được thi đấu, mà còn là tân vương của LPL."
Tôi đã từng nghĩ, nếu Tăng Kỳ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình, liệu rằng cuộc đời của tôi sẽ như thế nào nhỉ? Rất có thể vẫn sẽ có ai đó phát hiện ra tài năng của tôi và đưa tôi về đội, dù có thể sẽ muộn, nhưng nhất định vẫn sẽ có người phát hiện ra tôi, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn mong, người đó là Tăng Kỳ.
Bỗng chốc, tất cả những hình ảnh tươi đẹp đều biến mất, chỉ để lại tôi một mình với bóng đêm vô tận.
"Hèn nhát." Một giọng nói kì lạ vang lên bên tai, rõ ràng, không khác gì phát ra từ trong đầu Từ Tiến Hách.
"Mày đã quên rồi sao, quên rằng ai là người đã đưa mày thoát khỏi vực sâu, đi tới ánh sáng rồi sao?"
"Không. . .Không phải. . ."
"Đáng đời mày."
"Anh ấy đã bước về phía trước rồi, chỉ có mày. . .Mày sẽ phải viễn mắc kẹt ở nơi này."
[Chào bạn, có phải đã sắp sửa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng?]
[Vậy thì chúc mừng bạn, vì bạn đã gặp được chúng tôi.]
[Chào mừng đến với Magic Shop, hãy đứng lên chiến đấu, vì thứ mà bạn muốn có được.]
[Chỉ có người sống sót cuối cùng mới có thể nhận được ân huệ từ Ngài.]
[Chúc người chơi may mắn.]
Hết ngoại truyện 3.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip