[Tuấn - Hạn] Bám Người

"Anh Hạn? Tiểu Triết? Tiểu Hạn? Trương Triết Hạn...."
"Cậu im miệng, gọi cái gì mà gọi, thiếu đòn à?"
Tôi là Trương Triết Hạn một nhà thiết kế thời trang cho công ty T, gần đây sắp đến ngày lễ thời trang trong năm nên tôi vô cùng bận rộn, vì để tiết kiệm thời gian tôi đã dọn đến phòng làm việc ở công ty để ở, nó sẽ không phải là vấn đề nếu không có sự xuất hiện của những 'kí sinh' phiền phức.
Tên 'kí sinh' đó không ai khác là Cung Tuấn một người mẫu của công ty tôi, tôi và cậu ta quen biết nhau vào một tháng trước ở một buổi tiệc sinh nhật sếp, từ ngày hôm đó cậu ta đã không ngừng lẻo đèo sau tôi.
"Mới sáng ra anh đã nhăn nhó rồi, anh ăn sáng chưa?" Cung Tuấn xem lời mắng mỏ của tôi như gió thoảng qua tai, trực tiếp ném câu của tôi sang một bên mà trực tiếp lôi tôi từ ghế sofa ngồi dậy, tôi có tính gắt ngủ, cho dù tâm trạng tốt thế nào nếu ngủ không đã thức dậy liền khó chịu, trợ lý lẫn thư kí của tôi đều không ai dám đánh thức tôi vào buổi sáng nhưng cái tên này chẳng những một lần mà đã rất nhiều lần, sáng nào cậu ta có mặt ở công ty đều phải kiếm chuyện khiến tôi cáu mới chịu được.
"Cậu bị bệnh à, tránh ra, không thấy tôi chưa thức sao còn hỏi ăn sáng chưa?" tôi ngồi bật dậy ra sức mà lườm Cung Tuấn mong rằng cậu ta biết sợ mà buôn tha nhưng tôi đã đánh giá quá thấp cái con người này, cậu ta chẳng những không nhìn ra được mà còn cười đến không thể tươi hơn nói.
"Vậy tốt quá, anh đi rửa mặt đi em mua thức ăn sáng lên cho anh rồi nè, nhanh lên mọi người đến đủ hết rồi kìa, anh là trưởng phòng ngủ như vậy sẽ mất mặt lắm đó, đi đi"
"HAIZZ....." tôi tức giận thét lên một tiếng rồi không cam tâm mà đi rửa mặt đánh răng, tôi không thể hiểu nổi trong đầu cậu ta chứa cái gì sao lại ngang ngược đến vậy.
Lần đầu gặp nhau cậu ta đã làm như rất thân thiết chạy đến mời rượu, đưa thức ăn còn trò chuyện rất nhiều cứ như đã quen rất lâu rồi vậy, thật ra lúc đầu nhìn thấy cậu ta tôi cũng đã rất bất ngờ, cậu ta quá giống với người đó từ tính cách đến gương mặt, chắc đó cũng là một phần dù cậu ta làm gì tôi cũng không ghét bỏ cậu ta được.
Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh thì đã thấy cậu ta bày thức ăn ra bàn, trong phòng này gồm có 4 người không tính cậu ta thì có tôi, trợ lý La, thư kí Lý và đệ tử của tôi Mã Văn Viễn, cậu ta là sinh viên mới ra trường, do một lần tình cơ vào trường tôi thấy cậu ta rất có tài năng lại rất tốt bụng vì vậy khi cậu ta gửi hồ sơ vào công ty tôi đã lập tức thu nhận cậu ta, xem ra cũng rất có duyên. Quay lại chuyện chính Cung Tuấn mua đồ ăn cho đủ cả 4 người bọn tôi, tuy không chịu nổi tính nết của cậu ta nhưng cũng không thể không nói cậu ta là một người tốt với lại rất nhanh hòa nhập với mọi người.
"Cậu không ăn sao?" tôi ngồi xuống cạnh Cung Tuấn, cậu ta đưa qua cho tôi một phần mì trộn, thấy tổng cộng chỉ có 4 phần tôi tiện miệng hỏi.
"Anh lo cho em sao? Em ăn sáng bên ngoài rồi, hôm nay em có xuất chụp cảnh bình minh ấy nên với 3h sáng bọn em đã xuất phát, 6h là xong việc nên đạo diễn mời cơm bọn em luôn" Cung Tuấn không giấu được nụ cười trong mắt mà trả lời.
Tôi cũng không rõ chỉ là một câu hỏi đơn giản cậu ta vui như thế làm gì? Quá khó hiểu, không thể hiểu nổi, lúc đó cũng vậy, người đó cũng ngốc ngốc nghếch nghếch như vậy.
"Anh cười gì vậy? Em chụp ảnh cũng mệt lắm đó, em buồn ngủ quá" Cung Tuấn nhìn sang nhìn tôi rồi lại bày ra cái vẻ tội nghiệp yểu xìu nói.
"Vậy thì về nhà ngủ đi, hôm nay cậu cũng không có hoạt động gì buổi chiều mà" tôi mặc kệ cậu ta vừa ăn vừa bân quơ nói.
"Thì em đến đây ngủ nè, đúng rồi anh vẫn nhớ lịch trình của em sao?" Cung Tuấn cười híp cả mắt, vừa nói vừa vươn người rót hai cốc nước lọc, một đưa sang cho tôi một tự mình uống.
"Ai đêm qua cứ lải nhải về lịch trình của mình hả, đi đi, biến qua bên kia ngủ đi cho bọn tôi làm việc. Còn nữa giờ mùa mưa rồi ngủ đắp chăn vào cảm lạnh là phiền lắm" tôi ăn xong thì lập tức lao vào làm việc, vì bảng thiết kế này chỉ còn có bốn ngày là hết thời hạn, bọn tôi đều phải gấp rút cho kịp thời gian.
Cung Tuấn tuy hơi bám người nhưng lại rất hiểu chuyện, nghe tôi bảo xong liền gật đầu vâng dạ rồi chạy đến chỗ sofa lúc vừa rồi chui vào ổ chăn của tôi mà ngủ, nếu là người khác tôi đã đá ra khỏi phòng rồi nhưng biết sao được gương mặt này giống như vậy mà.

"Anh Triết, bên em may xong rồi này, anh qua kiểm tra giúp em với" Văn Viễn cổ đeo thước dây, tay vẫn còn cầm kim và kéo chạy sang chỗ của tôi gọi. Cậu ta làm việc rất thận trọng, lúc nào làm xong đều gọi tôi sang kiểm tra, tôi góp ý gì cậu ta cũng đều viết vào một quyển sổ, một năm nay theo tôi tay nghề của cậu ta đã cao đến mức không cần tôi phải kiểm tra nữa rồi, nhưng thói quen thì khó mà bỏ được.
"Làm tốt lắm, cậu làm nốt phía sau đi rồi giao cho tiểu Lý. À tiểu La, cô giúp tôi chỉnh lại máy điều hòa, có chút lạnh rồi"
"Dạ"
Nghe tôi gọi tiểu La lập tức bỏ giở công việc chạy đi điều chỉnh lại máy điều hòa, cô nhìn sang thì ra Cung Tuấn đang co lại thành một đống trong vô thức cứ như một con cún con bị lạnh vậy, cô không biết nghĩ cái gì lại cười cười nhìn tôi rồi mới vào chỗ ngồi, tôi cau mày nhìn sang hai người Lý Đại Côn và Mã Văn Viễn họ cũng ý vị thâm trường mà cười như vậy. Mấy đứa này làm cái quái gì vậy?.

Cung Tuấn ấy vậy mà ngủ thẳng đến 2h chiều, nhóm tiểu La đều đã ra ngoài đi đến phòng đạo cụ để tìm nguyên liệu phù hợp cho ba bộ trang phục cuối cùng, bọn họ rất tỉ mỉ có lẽ sẽ không về sớm. Tôi thì cũng vừa vẽ xong những nét cuối cùng trong bảng vẻ, nhìn lên thấy gương mặt đang ngáy ngủ ngơ ngác mà ngồi trên ghế sofa, nhìn ngốc vô cùng, tôi cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Cậu nên đi soi gương vào lúc này, nhìn ngu chết được hahaha"
Có lẽ do mới tỉnh ngủ nên Cung Tuấn ngơ ngác nhìn tôi một lúc, chậm hết nửa nhịp mới bắt kịp ý tôi mà cười trừ.
"Anh đừng có trêu chọc đàn em chứ, mà mọi người đâu hết rồi?" Cung Tuấn duỗi người một cái đứng dậy bân quơ hỏi.
"Họ đi tìm nguyên liệu phù hợp rồi, đột nhiên Đại Côn có ý tưởng kì lạ nên họ bắt tay vào làm rồi" tôi vừa pha trà vừa nhìn Cung Tuấn đi vào nhà vệ sinh, thật giống, cái phong thái đó, sao cậu lại giống người đó đến vậy.
"Vậy à" Cung Tuấn trong nhà vệ sinh nói vọng ra.
"Ừ, đói chưa, tôi dẫn cậu đi ăn, ngủ đến giờ này qua giờ trưa rồi còn đâu" tôi đi đến đứng trước cửa phòng vệ sinh nhìn cậu ta đánh răng rửa mặt hỏi. À quên chưa kể cái tên này từ lúc đầu tuần tôi bảo sẽ đến đây ở để tiện cho công việc cậu ta đã tự tiện mang đồ của mình đến, có một hôm cậu ta chụp ảnh tại studio liền lấy cớ khuya rồi về không an toàn mà ngủ lại trong phòng làm việc của tôi, đành chịu nên tôi đã nhờ tiểu Lý mua một bàn chải đánh răng mới mang đến vì cô ấy đi làm rất sớm.
Sau khi lau mặt xong tinh thần cậu ta phấn chấn hơn hẳn, lấy lại vẻ mặt bám dính như keo mà nhìn tôi.
"Anh chờ em sao?"
Tôi định nói chờ cậu cái rắm nhưng nhìn thấy cái vẻ mặt của cậu lúc này lời phát ra lại là "ừ, đi thôi" thật muốn vả mình một bạt tay.
Quả nhiên cậu ta rất cao hứng, không nói hai lời bắt lấy cổ tay tôi mà kéo đi, tôi ấy vậy mà không phản kháng luôn.

Ba ngày kế đó bốn người chúng tôi đều bận đến tối tăm mặt mũi, đến ăn cũng chỉ ngặm bánh mì qua loa cho xong, ba ngày nay cũng không thấy bóng dáng Cung Tuấn đâu, tôi hỏi tiểu Lý thì mới biết thì ra cậu ta phải bay sang Quảng Châu để quay quảng cáo, thế là không biết vì sao tôi lại khó chịu, tâm trạng lúc nào cũng không tốt lên nổi, lòng tự hỏi sao cậu ta là không gọi cho mình. Câu hỏi đó bám theo tôi suốt mấy ngày liền.
"Xong rồi... Trước cả dự tính luôn" cả ba người đều vui mừng còn định kéo nhau đi ăn lẩu chúc mừng nhưng tâm trạng tôi lúc này không vui nên từ chối để bọn họ tự đi, còn mình thừ ở lại thu dọn mọi thứ.
Người đó năm xưa cũng đột nhiên biến mất như Cung Tuấn vậy, tôi vừa tỉnh dậy liền phát hiện tôi mãi mãi không còn gặp lại người đó nữa, đau đớn, tức giận, khổ sở lẫn giằng xé đang xen, nếu lúc đó tôi ở bên người đó chấp nhận người đó sớm hơn một chút có phải là sẽ không mất đi người ta không, nhưng rồi ông trời lại cho tôi gặp lại Cung Tuấn, gương mặt đó, nụ cười đó, cái tính tình khó ưa đó rất giống, giống đến mức có đôi lúc tôi nhằm tưởng người đó quay về bên cạnh tôi rồi.
"Gì thế này? Sao lại nhớ đến hắn nữa rồi" tôi thở dài một tiếng tập trung vào dọn dẹp.
Chỉ một lúc đã sạch bóng, tôi kiểm tra lại tất cả cửa, sau khi khóa phòng làm việc xong tôi xuống nhà xe để lái xe về nhà.
Xuống đến tần hầm đầu mày tôi bất giác chau lại, một sinh vật toàn thân đen nhánh đang cuộn tròn ngồi cạnh xe của tôi, tôi đi đến đá đá vào người cậu ta.
"Đang cosplay à?"
"Anh Hạnnnn"
Nghe cái giọng điệu này là biết cậu ta đã say khướt rồi, tôi cũng ngồi xổm xuống mặt đối mặt với đôi mắt vô cự của cậu ta chán nản hỏi.
"Cậu đã uống bao nhiêu thế?"
"Một chaiiii" cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế lẫn vẻ mặt đó thành thức trả lời.
"Sao tửu lượng kém vậy" giọng tôi nhỏ dần lại như chỉ tự nói cho mình nghe "thua xa hắn"
"Hả??? Anh nói gì cơ?" Cung Tuấn nấc lên một cái hỏi lại.
"Không có gì, giờ có định về không?" Tôi đỡ cậu ta đứng dậy mệt mỏi hỏi.
"Về...nhà...anh...em quên...chìa khóa ...trong xe của quản lý...rồi..."
Tôi lại phải thở dài thêm một lần nữa, trí nhớ của cậu ta quá kém, có lần cậu ta còn quên luôn cả vali của mình ở sân bay kia kìa, có cái chìa khóa thì là gì.
"Được, lên xe tôi đưa cậu về, dù sao mai tôi cũng không đến công ty"
Tôi đỡ cậu ta lên xe, thắt dây an toàn xong tôi mới về chỗ lái của mình.
Lên xe mới phát hiện mặt cậu ta rất đỏ, cơ thể thì rất nóng, xem ra cảm lạnh rồi.
"Cậu ngồi đấy từ lúc nào?"
Cung Tuấn chậm vài nhịp mới trả lời "từ khoảng 8h tối"
"8h giờ đã gần 12h khuya rồi, đầu cậu bị rượu làm hỏng sao? Sao không lên tìm tôi"
"Anh đang bận mà, em không thể làm anh phân tâm được, mà giờ đó mọi người ở mấy bộ phận khác cũng về hết rồi nên em xuống xe đợi anh" cậu ta như nhớ ra gì đó nói "lúc anh bận rất đẹp nha" cậu ta cười ngơ ngơ làm tôi tức chết. Đẹp cái đầu cậu ấy.
"Hết cách với cậu" Tôi bất lực hoàn toàn nên quyết định không nói nữa.
Về đến chung cư tôi nửa đỡ nửa lôi cái tên này lên nhà, nhà tôi ở tầng 8, không cao nhưng đủ làm tôi thở không nổi. Tôi quăng cậu ta lên sofa thì đã không còn hơi để mắng. Định để cậu ta tự sinh tự diệt nhưng rồi thế quỷ nào tôi lại tha cậu ta vào giường của mình chẳng những vậy, lau người thay đồ ngủ... Tôi làm những việc này từ lúc nào? Tôi ấy vậy mà lại vô thức mà chăm sóc cho cậu ta như vậy, tôi đây là trúng tà à?.
"Mặc xác cậu, tôi đi ngủ" tôi quăng cái khăn trên tay xuống đất một đường đi ra cửa phòng nhưng câu nói của Cung Tuấn lại khiến tôi phải dừng chân.
"A Tự..."
Tôi mở to đôi mắt nhìn Cung Tuấn đang say đến không biết trời trăng, hai chữ A Tự này đã là hai chữ khiến cơn mộng mỗi đêm của tôi thành ác mộng.
"Là ngươi, sao lại chính là ngươi?"
Nước mắt tôi không biết từ lúc nào đã rơi xuống, tôi đi đến gần Cung Tuấn vương tay sờ lên gương mặt như quen như lạ này. Năm xưa tôi đã không thể cứu được hắn, năm xưa tôi vẫn chưa kịp nói lên một câu thích hắn, cứ vậy mà hắn đã xa tôi mãi mãi, tôi sống trong những câu nếu, nếu như lúc đó tôi giữ hắn lại, nếu như lúc đó tôi nhận ra tình cảm sớm hơn, nếu như lúc đó tôi không tách ra khỏi hắn thì... Thì thế nào? Tôi lại không dám nghĩ đến nữa, không lâu sau khi hắn chết tôi cũng tới cực hạn lúc đó cứ nghĩ hắn sẽ đợi tôi ở cầu nại hà, nào ngờ khi mở mắt ra tôi lại ở đây, ở một nơi xa lạ. Tôi còn tự cười khổ cứ nghĩ duyên của chúng tôi đã đứt, cho đến một tháng trước tôi gặp Cung Tuấn cảm xúc lúc đó lẫn lộn lắm, không ngờ lại gặp một người giống hắn như vậy. Câu đầu tiên Cung Tuấn nói với tôi là "Anh là Trương Triết Hạn sao? Em nghe danh anh lâu rồi đây là lần đầu có cơ hội chạm mặt chúng ta thật có duyên"
Sao lúc đó tôi lại không nhận ra chứ, lão Ôn mà tôi biết hắn là một tên điên chuyên đi tạo ra duyên, mà người trước mặt đây cũng như vậy.

Ấy vậy mà tôi đã ngồi cả đêm như vậy nhìn Cung Tuấn ngủ, tôi vẫn cảm thấy nhìn không đủ, xa cách lâu như vậy giờ đối mặt không biết nên là cái bộ dạng gì mới hợp.
"Anh Hạn? Anh trông em cả đêm sao?" Cung Tuấn mở mắt nhìn qua thấy tôi đang nhìn cậu ấy, trong mắt có chút hốt hoảng nhưng ngay sao đó là lo lắng hỏi.
Tôi không nghĩ được gì trong đầu cả cứ vậy mà ôm lấy Cung Tuấn, tay vuốt ve mái tóc của cậu.
"Lão Ôn thật sự là ngươi sao?"
Cung Tuấn sửng sốt một lúc rồi cũng ôm lại tôi, cậu ta vùi mặt vào vai tôi gật gật đầu.
"Anh Hạn, em xin lỗi"
Tôi im lặng một lúc, lúc này tôi rất muốn mắng người, liền đẩy cậu ta ra chỉ thẳng vào mặt cậu ta "xin lỗi cái bép, tên khốn nhà cậu, chẳng phải hứa là không tự ý làm bừa sao? Đã hứa là sẽ hỏi qua ý kiến của tôi sao? Tôi đã cho phép cậu chết chưa hả? Tôi còn chưa bệnh chết cậu đã đi tìm chết, cậu nghĩ mình là ai hả" càng nói tôi càng không giữ được bình tỉnh, đôi mắt đỏ đến cay nhưng tôi nhất quyết không thể khóc, tôi không thể để cái tên khốn này nhìn thấy vẻ mặt của tôi.
Cậu ta ngồi đó nghe tôi mắng xong lại trưng ra cái mặt thiếu đòn mà cười hì hì "xin lỗi, A Tự là lỗi của em, giờ Cung Tuấn sẽ thay em nghe lời anh, đừng giận, em đứng yên nè anh muốn đánh muốn mắng gì cũng được, tuyệt đối không đánh trả"
"Cậu dám đánh trả?" tôi trừng mắt nhìn cậu ta.
"Không dám, tuyệt đối không dám" Cung Tuấn cười lấy lòng rồi lại kéo tôi ôm ôm.
"Nhớ anh sắp phát điên rồi, chúng ta thật là có duyên mà"
Chúng tôi cứ thế không cử động cứ ôm nhau như vậy rất lâu, lâu đến mức không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Một cuộc điện thoại của cậu ta cắt ngang tâm trạng lúc này của chúng tôi. Điện thoại hiển thị là em gái.
"Cậu có em gái sao?" tôi thắc mắc hỏi.
"Là Châu Dã, em ấy nhìn rất giống A Tương nên em rất nâng đỡ cô ấy, tính cách của con bé này tốt hơn A Tương nhiều, rất dịu dàng ngoan ngoãn không hở chút đòi đánh đòi giết người ta"
Thấy cậu ta nghe máy tôi mới nhỏ giọng tự nói tự nghe "không phải tại ngươi dạy mà ra sao?"
"Cái gì em công bố kết hôn? Là tên nào? Từ lúc nào đã... Em ở yên ở nhà cho anh, anh lập tức đến, à khoang gọi tên đó đến ngay lập tức anh muốn xem xem tên đó là tên khốn nào"
Cung Tuấn tắt máy lập tức bò xuống giường định chạy đi thì bị tôi kéo lại.
"Anh đừng kéo em, em phải đi xem cái tên nào dám cướp Châu Dã"
"Tôi cũng không có cản chỉ là thay đồ đi rồi đi, cậu định mặc bộ đồ ngủ đó đi gặp người ta à?"
Nghe tôi nhắc cậu ta mới để ý đến quần áo của mình đã bị đổi, lập tức chạy vào tolet thay đồ, tiện còn dùng đồ dùng cho khách mà vệ sinh cá nhân. Cung Tuấn chuẩn bị xong xuôi nhìn thấy tôi định nằm ngủ thì kéo tôi dậy.
"Anh làm gì vậy? Sao còn mặc đồ ngủ sao không thay đi?"
Tôi khó hiểu hỏi lại "thay làm gì? Đi ngủ mà cũng thay đồ à?"
"Ai bảo anh ngủ, đêm qua em đâu có đi xe đến đây, anh đưa em đi đi"
"Này cậu ngang ngược vừa thôi chứ, nè..." tôi vẫn chưa phản bác được gì thì tên đó đã đẩy tôi vào nhà tắm rồi, còn rất ư là tự nhiên lựa giúp tôi một bộ đồ.
Thế là tối bất đắc dĩ làm tài xế cho cậu ta, vừa đến chung cư của Châu Dã cậu ta đã kéo tay tôi chạy như điên đến thang máy, căn hộ của Châu Dã ở tầng 11. Nhìn biểu cảm sốt ruột đứng ngồi không yên của cậu ta đúng là rất giống người cha sợ con gái bị bắt cóc, rất buồn cười.
Thang máy vừa mở hai người chúng tôi liền thấy Mã Văn Viễn đang đứng trước cửa nhà Châu Dã, vẻ mặt lúng túng không dám ấn chuông.
"tiểu Viễn? Cậu là gì ở đây?" tôi thấy cậu ta cứ lây quay cả buổi giơ tay rồi thôi thấy buồn cười liền hỏi.
"A.. Anh Hạn, à thật ra nhà bạn gái em ở đây, cô ấy nói anh trai cô ấy muốn gặp em, em sợ quá nên không dám vào" Mã Văn Viễn là học trò cưng của tôi, hầu như có chuyện gì cậu ta cũng kể cho tôi nghe cả, tôi nghe nói cậu ta đã có bạn gái, nhưng lúc đó tôi không hỏi tên không ngờ lại là Châu Dã, hai đứa trẻ này không ngờ duyên nối duyên như vậy.
"Thì ra là cậu.." Cung Tuấn híp lại đôi mắt thành một đường mà nhìn chầm chầm Văn Viễn, thấy học trò mình sắp bị nhìn thủng hai lỗ đành kéo Cung Tuấn sang một bên mà nhấn chuông.
Rất nhanh Châu Dã đã ra mở cửa, thấy có cả tôi cô ấy cười đến rạng rỡ.
"A ,anh Trương, anh cũng đến sao? Đến với Viễn Viễn sao?"
"Là đến với anh" Cung Tuấn lên tiếng rồi cùng vào nhà với Châu Dã nhưng mắt vẫn không rời khỏi Mã Văn Viễn nửa tấc.
"Này anh thôi được rồi đó, anh dọa anh ấy kìa" Châu Dã đánh vào tay Cung Tuấn kéo anh ngồi xuống ghế sofa còn mình thì đi pha cà phê cho mọi người.
"Em quen Châu Dã như thế nào vậy?" tôi lên tiếng để cắt đứt sự bối rối của đệ tử mình.
"Thật ra em và cô ấy gặp nhau ở quán lẩu cạnh công ty, lúc ấy cô ấy đi với bạn, còn em đi với nhóm chị Lý, bọn em ngồi hai bàn cạnh nhau nhưng lại không để ý đến đối phương đến khi cô ấy làm rơi ví lúc tính tiền em mới cúi người nhặt giúp cô ấy, anh nói xem sao trên đời lại có sự trùng hợp như vậy, cỗ tay trái của em và cỗ tay phải của cô ấy đều có một cái bớt tròn đỏ nhỏ" Mã Văn Viễn kéo tay áo sơ mi của mình lên để lộ ra vết bớt đó cho hai người xem, đúng là rất giống với cột một sợi dây màu đỏ lên đó vậy.
"Lúc đó em rất bất ngờ, em nhìn lên thấy cô ấy cũng bất ngờ như vậy, vậy là bọn em trao đổi phương thức liên lạc, rồi dính nhau lúc nào không hay" càng kể tai cậu ta càng đỏ, Châu Dã đi ra thấy người yêu như vậy cũng không nhịn được cười cười mà vỗ vỗ cậu ta.
"Anh đó, dễ mắc cỡ như vậy làm gì, đây là Cung Tuấn anh trai em, anh ấy muốn xem mặt anh đó"
"Anh biết cậu ta, không ngờ thật đó tiểu Dã, em lại đi chọn cái tên ngốc này, phẩm vị kém thật" Cung Tuấn lắc đầu nói.
"Có cậu phẩm vị kém, đệ tử của tôi là một người có tài, tiểu Dã người này gả được đấy"
"Mắt em kém thì đâu nhìn trúng anh"
Nghe Cung Tuấn lẩm bẩm tôi không chần chừ đá cậu ta một phát, tên này từ trước đến giờ vẫn luôn chưa hề thay đổi. Thật tốt khi lại có thể gặp lại nhau một lần nữa.

3 tháng sau, Châu Dã và Văn Viễn tổ chức lễ cưới, người tham gia hôn lễ vô cùng đông, Châu Dã cười rất hạnh phúc.
"Kiếp này cô gái nhỏ được như ý nguyện rồi, thật sự tốt quá"
"Không chỉ có em ấy, chúng ta cũng như vậy " Cung Tuấn trong ngày lễ đã lén nắm lấy bàn tay tôi không rời, tôi đúng là phải cảm ơn ông trời một kẻ tội ác tày trời như tôi, tay nhuộm không biết bao máu của người vô tội hôm nay lại có một kết cục viên mãn như vậy, đúng là không ai nói trước được điều gì.
"Cung Tuấn chúng ta cũng kết hôn đi"
"Được... Đều nghe anh"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip