[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p12
Ra đến ngoài dinh thự Chu Nhất Long bịch tai lại, Bạch Vũ nhìn anh hơi thắc mắc nhưng lập tức hiểu ra, Cung Tuấn bắt đầu cằn nhằn, mắng hết chuyện này đến chuyện khác, nào là hành động thiếu suy nghĩ, nào là xem anh là người ngoài,... Nghe mà nhức cả đầu.
"Stop... Cậu có thể dưng cái bài ca này được không?" Chu Nhất Long cuối cùng cũng chịu không nổi nữa cản Cung Tuấn lại nói.
"Thái độ cậu vậy đó hả? Đây là lo cho ai? Cậu...tên nhóc này nữa...A... Tức chết tôi mà" Cung Tuấn bức xúc nhưng giờ không biết trúc vào đâu liền la ầm lên,
Nếu không biết trước Cung Tuấn là người nhà họ Cung và là người đứng đầu Cung gia hiện nay thì có đánh chết cậu cũng không tin người đang la ầm đây là Cung Tuấn .
"Được rồi muốn làm gì thì làm đi, tôi không quan tâm đến mấy người nữa, cằm lấy" Cung Tuấn quăng cho Chu Nhất Long chìa khóa xe rồi xoay người nói.
"Còn cậu?" Chu Nhất Long theo phản xạ chụp lấy chìa khóa hỏi.
"Tôi muốn đi lòng vòng một chút, hai người cứ sử dụng xe đi, mai không cần phải đến công ty mình tôi giải quyết được rồi" Cung Tuấn nhết mép mỉm cười rồi thong dong bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Vũ thấy Cung Tuấn cười mặc dù chỉ là cười thiếu đòn, nhưng đúng là rất anh tuấn.
"Long ca...." Bạch Vũ kéo tay anh rụt rè gọi.
"Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không ai dám động đến em nữa đâu" Chu Nhất Long cởi áo ngoài khoác lên cho cậu, ôm vai cậu trấn an "về thôi" anh mở cửa xe nói.
Cả hai lên xe không biết từ lúc nào cậu đã ngủ thiếp đi, chắc có lẽ cậu cảm thấy an tâm khi ở bên anh.
Cung Tuấn đi lang thang trong thành phố, nhìn những cặp đôi tay trong tay, nhìn những cặp gia đình cùng nhau vui đùa có cha có mẹ có anh chị em cùng nhau chơi đùa..
"10 mấy năm nay A Hạn đã phải trải qua cảm giác như thế nào khi nhìn thấy những cảnh này" Cung Tuấn nghĩ vậy thì rũ mắt bước đi hết thở dài rồi lại thở dài.
"Cung Tuấn " một giọng nói phát ra từ phía sau. Cung Tuấn quay lại thấy người đó đang ngồi trên thanh của đài phun nước hai tay đặt trong túi quần nhìn anh.
"Anh Hàn? Anh làm gì ở đây?" Cung Tuấn đi đến bên cạnh Triết Hàn hỏi.
"Đang nhìn gia đình người ta quây quần để tự thấy tủi thân" Triết Hàn thản nhiên nhìn Cung Tuấn nói như đó là điều hiển nhiên.
Cung Tuấn không thể phản bác, đi đến ngồi cạnh Triết Hàn cùng anh nhìn đường phố.
"Cậu biết không lúc đó tôi thật sự muốn giết chết hai chị em cậu" Triết Hàn đột nhiên nói "nhưng tôi lại không có đủ dũng khí để ra tay và tôi chọn cách chạy trốn, tôi đã chạy sang nước ngoài mà bỏ lại Trương Triết Hạn một mình" Triết Hàn dừng một lúc rồi lại nhìn bầu trời "suốt hơn 10 mấy năm nay tôi luôn sống trong thù hận với Cung gia , trong lòng tôi luôn nghĩ tất cả là tại các người nên gia đình tôi mới như thế, các người làm sao có thể hiểu được nổi đau khi mất đi người thân chứ. Nhưng Triết Hạn lại khác, nó ngay cả một chút thù hận với cậu cũng không có, ngược lại còn dùng hết sức để bảo vệ cậu, tôi thật không thể hiểu được trong đầu nó suy nghĩ cái gì. Cậu trả lời đi, cậu là cái thá gì mà khiến nó phải đánh đổi hết tất cả như thế?"
"A Hạn, thành thật xin lỗi anh, nếu hôm đó em không nghịch ngợm bỏ trốn thì tình hình đâu như ngày hôm nay, anh muốn em làm gì mới tha thứ cho em em đều sẽ làm hết, nhưng ngoại trừ một điều, đứng bắt em phải cách xa A Hạn, em rất yêu cậu ấy, đó không phải là ấy náy hay gì cả đó là tình cảm thật sự" Cung Tuấn chân thành nhìn anh nói.
"Được thôi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội....."
"Sao chưa ngủ nữa" Cung Tuấn bước vào phòng bệnh, thấy Trương Triết Hạn vẫn còn đang đọc sách liền hỏi.
"Còn sớm mà, sao lại đến trễ vậy? Có chuyện gì phát sinh sao?" Trương Triết Hạn bỏ sách qua một bên nhìn cậu hỏi.
"Không có gì cả, chỉ là mắng Long ca một trận thôi, cậu biết không, tên đó cả gan xông vào dinh thự một mình, còn định 1 chọi 100, đúng là làm tôi tức chết" Cung Tuấn lại cáu lên kể hết cho Trương Triết Hạn nghe .
"Haha không nghĩ cậu ấy lại có máu liều như vậy đó" Trương Triết Hạn cũng không ngờ tơi có một ngày Chu Nhất Long liều lĩnh như vậy không khỏi buồn cười nói.
"Kệ cậu ta đi, an toàn là tốt rồi. À phải rồi tiểu Long đâu? Chẳng phải cậu ta phải ở đây trông cậu sao?" Cung Tuấn không thấy Diệp Long đâu thoáng cau mày hỏi.
"Ông tổ của tôi ơi, tiểu Long cậu ta nằm ngủ bên kia kìa" Trương Triết Hạn chỉ tay về phía ghế sofa đối diện giường bệnh bất đắc dĩ nói.
"Sao lúc nãy vào tôi không thấy" Cung Tuấn nhìn sang gãi gãi tai cười nói.
"Thiệt hết nói cậu, cậu có thật là nhị thiếu của Cung gia không vậy? Hay trong mắt cậu chỉ có anh đây?" Trương Triết Hạn cười đầy thâm ý vươn người qua chọt chọt má cậu hỏi.
"Anh nói đúng rồi, trong mắt em chỉ có anh" Cung Tuấn cũng không chịu kém cạnh gì nghiên mặt sang hôn lên ngón tay đang chọt của anh cười gian manh nói.
Trương Triết Hạn đơ ra một chút rồi ngay lập tức phản ứng lại "Dám tấn công bất ngờ sao? Vậy anh đây phải đánh trả rồi" dứt lời Trương Triết Hạn vươn người sang hôn lên môi Cung Tuấn, cậu cứ thế mà đáp trả lại. Nụ hôn càng lúc càng sâu đến khi cả hai không thở nổi nửa mới lưu luyến mà buôn ra.
"Tại anh bị thương nên em tha cho đấy, lần sau anh không thoát được đâu" Cung Tuấn nắm lấy cằm Trương Triết Hạn ra chiều đại gia ức hiếp gái à không trai nhà lành mà cười đểu.
Trương Triết Hạn bị cậu chọc cho bật cười mà gật đầu chịu thua.
Hai người không biết cười đùa thế nào, vui ra sao như nội tâm của Diệp Long đang rất bấn loạn, cậu cố gắng giữ hơi thở đều đều, nếu lúc này gai con quái vật đó biết cậu chẳng những nghe thấy mà còn nhìn thấy hết chắc chắc ngày mai sẽ là đám tang của cậu. A men mong thần linh thù hộ.
Cung Tuấn và Trương Triết Hạn nói chuyện với nhau thêm mấy câu thì cậu giục anh đi ngủ cho vết thương nhanh khỏi còn mình thì trở về giải quyết một mớ rắc rối do một số kẻ ăn không dửng mỡ gây ra.
Đêm đó Cung Tuấn trở về dinh thự làm việc cả đêm, anh sắp xếp lại hồ sơ, giao phó việc xuống dưới... thật ra lúc này tâm trạng cậu rất không tốt, không hiểu sao Triết Hàn lại ra điều kiện đó để cậu và Triết Hạn được ở bên nhau, từ trước đến nay người muốn giết cậu hơn cả những người của thế giới ngầm đó chính là Triết Hàn nhưng giờ anh ấy lại đột ngột chấp nhận như vậy có chút gì đó không thể thích nghi được...
"Cậu muốn ở bên Triết Hạn? cũng được thôi, chỉ cần cậu chấp nhận với tôi một điều kiện... đó là hãy chăm sóc tốt em ấy như vậy là đủ rồi " dứt câu Triết Hàn đứng dậy bỏ đi.
Câu nói đó cứ lẫn quẫn trong đầu cậu, không lẽ Triết Hàn định làm điều gì ngu ngốc sao? không được. nghĩ như vậy cậu liền thành công bị ý nghĩ của mình hù dọa, cậu gọi điện cho Tôn Nghi Luân.
"là tôi, cậu cho người theo dõi Trương Triết Hàn cho tôi,có gì bất thường thì lập tức báo cho tôi ngay"
Bên kia nhận được lệnh lập tức làm nhiệm vụ của mình, Cung Tuấn an tâm được một chút ngã người ra ghế nhắm mắt định thần.
"Sao con vẫn chưa ngủ?" Cung phu nhân bước vào thấy đèn vẫn còn sáng hỏi.
"Con vẫn còn chút việc, bên Long ca thế nào rồi ạ?" Cung Tuấn thu lại mệt mỏi mở mắt nhìn bà.
"Chu phu nhân thì không có ý kiến gì nhưng Chu lão gia dường như không chấp nhận Nhất Long bên Bạch Vũ, con biết ông ấy khá bảo thủ, tuy chịu đưa người giúp nhưng không có nghĩa là ông ấy chấp nhận việc này" bà ngồi xuống ghế đối diện Cung Tuấn thở dài nói.
"Cũng không thể trách ông ấy được, Long ca lại là người kết thừa Chu gia trong tương lai, quá áp lực cho cậu ấy rồi"
Sáng hôm sau, Bạch Vũ mở mắt thấy căn phòng xa lạ, cậu giật mình ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh rồi cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra thì có tiếng bước chân bước vào.
"Em thức rồi à, muốn ăn sáng không anh mang lên cho" Chu Nhất Long đang làm việc cạnh đó thấy cậu đã tỉnh, nhìn cậu mỉm cười hỏi.
"Long ca? sao em lại ở đây? đây là đâu?" cậu nhìn anh.
"đây là nhà anh, hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện không vui rồi, em dậy ăn sáng đi anh dẫn em đi chơi" Chu Nhất Long lại gần ngồi xuống bên giường nhìn cậu dịu dàng nói.
"đi chơi sao? anh phải đi làm mà"
"hôm nay A Tuấn nói anh không cần đến công ty, tiểu Long sẽ giúp anh lo mọi chuyện, giờ dậy nào" Chu Nhất Long đi đến kéo cậu xuống giường nói.
Bạch Vũ bất đắc dĩ bước xuống giường đi vào nhà tắm, một lúc sao cậu đi ra với một bộ đồ đơn giản mà anh đã mua cho cậu.
"Đúng size em không? Anh mua cùng size với Trương Triết Hạn đó" Chu Nhất Long mỉm cười hài lòng nói.
"Vừa lắm" cậu gật đầu nói.
"Vậy được rồi ta đi thôi" anh nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu đi xuống nhà.
Hai người lên xe đi đến khu ngoại ô, cả hai đã chuẩn bị leo núi, anh chuẩn bị rất chu đáo.
"Nào đi thôi" anh rất hăng hái kéo cậu lên núi.
"Leo núi hả? Sao anh không nói để em chuẩn bị vài thứ" cậu nhìn anh kéo mình đi hỏi.
"Không sao đâu, anh đã chuẩn bị hết rồi, với lại vết thương của em cũng không đáng ngại, em cần vận động nhiều một chút, với lại anh có cái này muốn tặng em nên nhất định phải leo núi mới được"
Cậu không nói nữa cùng anh leo núi, vừa leo vừa chụp hình nói chuyện đủ thứ vấn đề. Lên đến chỗ Chu Nhất Long nói cũng đã hơn giữa trưa anh và cậu cắm trại tại một mảnh đất trống rồi trải ga bên một gốc cây để ăn trưa trò chuyện, cảnh tượng thật là êm đềm và hạnh phúc.
"Anh định cho em cái gì vậy?" cậu nằm ngắm mây hỏi.
"Bí mật..." Chu Nhất Long cũng nằm xuống cạnh cậu ngắm mây cười nói.
"Xí..." Bạch Vũ không thèm để ý đến anh nữa. Hít sâu một hơi hưởng thụ không khí trong lành.
"Tiểu Bạch nếu sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra em hãy tin rằng anh sẽ không phản bội em được chứ" Chu Nhất Long đột nhiên nghiêm túc nói.
"Sao anh lại nói vậy?" cậu không hiểu ý anh hỏi lại .
"Anh chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, nhưng em hãy tin anh, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không phản bội em"
"Ừ em sẽ tin anh, nhưng anh cũng không được rời xa em đó" Cậu nằm sắp lại nhìn anh cười nói.
"Chuyện này thì đơn giản rồi, thôi nằm ngủ chút đi gió mát quá" Chu Nhất Long nhéo mũi cậu cười nói.
Trong lúc đó Diệp Long đang phải bận bịu đầu tắt mặt tối, nào là việc của anh rồi việc của Chu Nhất Long, vừa làm vừa than vãn khiến thư kí của Chu Nhất Long khổ sở không thôi.
"Thiếu gia có người tìm" một người mở cửa phòng làm việc nói.
"Ai thế? Cho người đó vào đi" Diệp Long vẫn chưa hết bực bội nói.
Người đó gật đầu rồi đi ra. Một lúc sau một người phụ nữ xinh đẹp cùng một cô bé 10 mấy tuổi bước vào.
"Mẹ, Elizabeth hai người đến tìm con à" Diệp Long đứng dậy đi đến bên họ nói.
"Ủa Đại Long đâu? Hôm nay nó không đi làm sao?" Chu phu nhân nhìn xung quanh không thấy Nhất Long đâu liền hỏi.
"Anh ấy hôm nay được sếp cho nghỉ, giờ không biết lạc đến nơi nào rồi, con đang làm thay việc cho anh ấy" Diệp Long mời bà ngồi xuống ghế nói "mà mẹ đến tìm anh hai có việc gì không?"
"Ta chỉ đến xem tình hình thế nào thôi" bà thở dài "cha con định đưa Đại Long về Anh để tránh thằng bé qua lại với Tiểu Bạch, mẹ nghĩ là Đại Long sẽ không chấp nhận nhưng quyết định của cha con thì cũng không thay đổi được, mẹ lo hai người họ sẽ chiến lớn"
"Mẹ đừng quá lo lắng, anh hai sẽ tìm cách giải quyết thôi, mà...con cảm ơn mẹ, mẹ lo cho bọn con rất nhiều" Diệp Long mỉm cười nắm tay bà.
"Đó là nghĩa vụ của một người mẹ mà"
"Tiểu Long ca tối anh về ăn cơm không? Em có làm bánh cho anh nè" Elizabeth cười hì hì nói.
"Cái này haha anh cũng không biết nữa, nếu xong việc sớm anh sẽ về" Diệp Long cười trừ. Cái bánh của nó như bị tẩm độc vậy, ăn vào không biết có chết không nữa huhu
"Ngày mai 7h là xuất phát, con nhớ bảo Đại Long đừng đến muộn nhé! Còn nữa mẹ đã chuẩn bị xong tất cả rồi các con chỉ cần chuẩn bị hoa thôi"
"Dạ mai con sẽ sắp xếp, chắc chắn không đến muộn đâu mẹ yên tâm"
Bà hỏi han một chút về tình hình của Trương Triết Hạn rồi nói thêm chút chuyện về dự tính của Chu lão gia lần này rồi bà mới từ giả ra về.
Bà đi rồi Diệp Long mới thở dài , lần này thảm rồi, Chu lão gia đã ra tay thì Chu Nhất Long cũng khó mà cãi lại, giờ anh chỉ mong anh trai mình có thể yên ổn mà vượt qua...
- end p12-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip