[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p31

Thấy được phản ứng bất thường của anh,Triết Hàn  định nói gì đó thì Bạch Minh đã cướp lời.
"Hắn chỉ là một tên khốn thích bắt cá hai tay mà thôi,ngươi bị hắn đá cũng là cái phúc của ngươi, dù sao thì cũng là em của A Hàn anh đây sẽ tha cho chú mày những chuyện cũ, về đây, đầu quân cho anh mày"
"Anh im ngay cho tôi, Cung Tuấn không phải là kẻ như vậy, anh thì biết cái gì về cậu ấy mà phán xét" Trương Triết Hạn đứng bật dậy bước sang nắm cổ áo Bạch Minh lên giận dữ quát.
"Vậy ngươi nói xem hắn là người thế nào? Chung tình? Hẹn thề với chú mày rồi đi cưới vợ? Nghĩa khí? Bảo hộ chú mày đến lúc chú mày gặp chuyện hắn không hề biết?" thấy cánh tay Triết Hạn khựng lại Bạch Minh lại cười cười "Sao? Nói đúng rồi à?"
Bạch Minh nói đúng, trước giờ việc gì anh cũng tự mình gánh lấy chưa bao giờ chia sẽ với cậu, kể cả việc cái bẫy mà Trương thị kia bày ra cho cậu, anh cũng im lặng, anh từ từ buông lỏng tay.
"Minh Minh đủ rồi, Hạn Hạn chuyện của Trương thị Bạch Minh biết hết rồi, cậu ấy chỉ muốn chọc em thôi" Triết Hàn giản hòa lắc đầu nói.
Bạch Minh đẩy anh ra xa một chút rồi tiếp tục ngồi xuống nhún vai.
"Đừng có gọi tôi là Minh Minh, tên giám đốc Trương đó làm cậu ra nông nổi này tôi sẽ trả lại hắn gấp bội" Bạch Minh vẫn cái mặt vô tâm vô phế đó mà lên tiếng nói.
"Được rồi,chuyện quan trọng hơn là cậu đã nói với Sakura chưa vậy?" Triết Hàn hỏi.
"Cô ấy nói sau khi giải quyết xong việc của nhóm cô ấy sẽ bay sang" Bạch Minh nói "chúc mừng cậu, ước mơ của cậu sắp thành rồi"
Trương Triết Hạn thấy câu nói này có gì đó không đúng liền quay người nhìn Triết Hàn "ý anh ta là sao? Anh hai hãy cho em biết sự thật đi"
Triết Hàn ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo
"Em thật sự thích nó đến vậy sao? Nhiều lúc nhìn thấy em dùng mọi cách để bảo vệ hắn anh có cảm giác nếu anh là người chĩa súng vào hắn thì người gục xuống sẽ là em vậy" anh dừng lại một chút quan sát Triết Hạn. Anh thấy Triết Hạn chỉ gục mặt không phản bác anh chỉ biết thở dài "7 ngày nữa là đám cưới của Cung Tuấn và Trương Hàn Ni"
Câu này vừa dứt anh thấy rất rõ Triết Hạn đang run lên, tay nắm lại thành đấm.
"Đó là một kế hoạch ám sát" Bạch Minh thấy Triết Hàn nhìn Triết Hạn có gì đó không ổn nên nói thay.
"Ám sát? Ám sát ai?" Trương Triết Hạn nghe thấy hai chữ ám sát liền nhìn Bạch Minh có chút kích động.
"Ám sát Cung Tuấn, Chu Nhất Long và Chu Diệp Long. Cả ba tên trụ cột của Cung thị, chỉ cần Cung Tuấn ngã xuống hai tên kia sẽ kích động và trở nên mất kiểm soát lúc đó hạ luôn hai tên họ Chu ấy. Kế hoạch vô cùng hoàn hảo " Bạch Minh thong dong gật đầu mà cảm thán.
"Chẳng phải hắn nói là muốn hợp tác với Cung thị sao?" Trương Triết Hạn như không tin vào tai mình kích động nắm chặt nắm tay đến nỗi móng tay sắp làm bàn tay anh rướm máu.
"Chú em tin? Hahaha không ngờ cũng lăng lộn không ít trong giới vậy mà chú em lại ngây thơ đến thế đấy" Bạch Minh không nể mặt ai cười lớn .
"Đủ rồi Minh Minh, A Hạn anh có việc muốn hỏi em" Triết Hàn nhìn anh chầm chậm nói.
Triết Hạn không nói gì chỉ gật đầu, Triết Hàn thấy anh gật đầu nói "nếu có cách để cứu nó, nhưng cái giá đổi lại là hắn sẽ hận em, không muốn thấy mặt em nữa em có chấp nhận đổi không?"
"Chỉ cần em ấy sống thì em thế nào không quan trọng "anh không suy nghĩ mà trả lời ngay.
"Đúng như phong cách của nhà họ Trương, phiền chết được" Sakura không biết đến từ lúc nào đứng khoanh tay trước cửa nhìn Trương Triết Hạn nói.
"Sakura? Đến nhanh thế?" Bạch Minh vẫn thong dong ngồi trên ghế nhìn cô cười chào hỏi.
Cô không quan tâm đến anh mà đi đến trước mặt Triết Hạn.
"Ta sẽ cho cậu mượn súng, loại tùy chọn muốn lấy bao nhiêu tùy thích"
"Sakura, cô bị điên sao?" Trương Triết Hàn bất ngờ bật dậy, do đột ngột chuyển động làm động đến vết thương nên có hơi đau mà chau mày.
"Cẩn thận chút, Sakura ý cô là thế nào" Bạch Minh hơi nghiêng người về phía trước đỡ Triết Hàn rồi nhìn Sakura nói.
"Tôi làm việc chưa bao giờ là miễn phí cả, cậu sẽ có tất cả nếu như giúp tôi làm một việc" Sakura nhìn Trương Triết Hạn mà không màng đến hai người kia.
"Được, cô nói đi" Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút nói.
"Tôi muốn cậu lấy cho tôi một địa bàn của thành phố này từ tay Chu Nhất Long" cô nhìn anh nói.
"Chu Nhất Long? Cô có cần thù dai đến vậy không?" Bạch Minh nghe thôi đã biết cô muốn nhắm vào Chu Nhất Long liền cười cười nói.
"Được, sẽ giao cho chị trước ngày đó" Trương Triết Hạn dứt lời thì bỏ đi với vẻ mặt rất quyết tâm.
Cô thong thả đi đến bên giường ngồi xuống "mạng cũng lớn thật"
"Con gái gì mà nói chuyện chẳng có chút dịu dàng gì cả" Bạch Minh khinh thường nói.
"Nữ hán tử mà, mà quan trọng là thằng nhóc ngu muội đó là em trai tôi đấy" Triết Hàn chỉ tay vào mình nhìn cô nói.
"Tôi quan tâm? Thứ tôi cần chỉ là cái cớ để li gián tình cảm của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn thôi"
"Tuy biết vậy nhưng cô có cần kêu nó đi cướp địa bàn vậy không? Lại còn nằm trong vòng kiểm soát của Chu Nhất Long, nếu là Diệp Long thì tên đó còn mềm lòng, Nhất Long ngoài Cung Tuấn và Bạch Vũ ra chả thấy cậu ta kiên nệ ai" Trương Triết Hàn thở dài nói.
"Đó cũng là một kế sách hay, nếu Cung Tuấn lo cho địa bàn hơn thì tình cảm của hai người họ sẽ rạng nức, ngược lại nếu hắn lo cho Triết Hạn hơn thì Chu Nhất Long và hắn sẽ rạng nức. Cô đúng là nham hiểm " Bạch Minh nhìn ra được ý đồ của cô cười nham hiểm nói.
Triết Hàn tuy là có chút có lỗi với Trương Triết Hạn nhưng thật mong cho tình cảm của chúng rạng nức, như thế anh có thể đưa Triết Hạn rời xa Cung Tuấn  mà đi đến một nơi tốt hơn, nhưng thứ anh quan tâm hiện giờ là nếu Triết Hạn thu được địa bàn thì thế nào? Em ấy thật sự sẽ đi giết chết Trương Bá Lâm để giúp Cung Tuấn sao? Một đứa trẻ lương thiện như nó sao lại phải rơi vào hố sâu đến mức này? Anh thật sự rất tự trách bản thân mình quá yếu đuối nên đã trở thành điểm yếu của em ấy, không vì cứu anh thì Triết Hạn đâu phải rời xa Cung Tuấn cũng sẽ không rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay...

Cung Tuấn vừa đáp xuống sân bay cậu liền gọi người đưa cậu đến chỗ Trương Triết Hạn. Đi được giữa đường thì cậu nhận được cuộc gọi từ Chu Nhất Long .
"Alo Long ca có việc gì?.....cậu nói gì?....được tôi sẽ đến đó ngay lập tức" Cung Tuấn mặt tối sầm lại "đưa tôi đến quận 3 ngay lập tức"
Tài xế nhận được lệnh liền nhấn ga chạy nhanh đến nơi mà cậu chỉ định, vài phút trước mặt còn niềm nở vậy mà chỉ vài giây nghe điện thoại thôi mà sếp của anh lại trở nên thật đáng sợ, không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Xe dừng lại, cậu vẫn giữ vẻ mặt đáng sợ ấy đi thẳng đến nơi một nhóm người đang tụ tập, từ xa cậu đã nghe tiếng nói của Chu Nhất Long.
"Cậu đi quá xa rồi"
"Đó là chuyện của tôi, hôm nay tôi phải lấy cho bằng được nơi này" Trương Triết Hạn đứng đối mặt với Chu Nhất Long lên tiếng, anh không đơn độc mà đến, Sakura đã điều cho anh một nhóm để hổ trợ, dù sao anh cũng là em trai của Triết Hàn, anh mà có mệnh hệ gì thì cô cũng khó mà ăn nói.
"Anh Hạn! Anh đang làm gì ở đây?" Cung Tuấn từ phía sau người của Chu Nhất Long  đứng cạnh Chu Nhất Long nhìn Trương Triết Hạn, ánh mắt của cậu lúc này rất lạnh lẽo.
Khi Cung Tuấn xuất hiện tim anh thoáng ngừng đập, mấy ngày nay anh nhớ cậu đến phát điên lên được nhưng không nghĩ rằng lần gặp cậu lại là tình cảnh như thế này, anh không quan tâm cậu nghĩ gì chỉ cần anh bảo vệ được cậu thì cho dù cậu có cho anh là đồ phản bội anh cũng không màng đến.
"Em nhìn mà không biết sao? Tôi đến để lấy địa bàn này"
"Anh đang đùa à? Mau trở về ngay, chuyện này không lấy ra đùa được đâu" cậu lạnh nhạt nhìn anh.
"Cậu nhìn giống tôi đang đùa lắm à? Một là cậu ngoan ngoãn giao nơi này lại cho tôi, hai là tôi tự mình ra tay giành lấy" anh cũng không chịu thua mà lạnh lùng nói.
"Em nói lại một lần anh mau trở về cho em" đây hình như là lần đầu cậu ra lệnh cho anh như vậy, có lẽ cậu đã thật sự giận rồi.
"Giờ tôi là người của Shikiku, cậu có quyền gì mà ra lệnh cho tôi" lời vừa nói ra lập tức anh đã thấy hối hận
Mặt cậu lúc này càng đen hơn "anh nói cái gì? Nực cười, Chu Nhất Long đưa anh ấy về cho tôi"
Chu Nhất Long đi lên định kéo Trương Triết Hạn thì nào ngờ được anh lại ra tay đấm Chu Nhất Long, nhờ phản xạ nhạy bén của mình mà Chu Nhất Long  thành công né được cú đấm ấy.
"Tôi không đùa, mọi người đánh hạ băng Cung gia cho tôi" cú đấm nó đánh ra là coi như anh không thể quay lại được nữa rồi.
Bên Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn ra tay với Chu Nhất Long cũng không chần chừ mà tiến lên tấn công, cả hai bên hỗn chiến riêng chỉ có ba người đứng đó mà nhìn nhau.
"Nói cho em biết lí do?" Cung Tuấn không giấu được sự tức giận xen lẫn thất vọng mà nhìn anh hỏi.
"Cậu muốn biết? Được thôi chỉ cần cậu hủy đám cưới tôi sẽ không gây rối nữa" nếu cậu chấp nhận hủy đám cưới anh cũng sẽ không phải giết tên giám đốc đó nữa.
"Nếu em từ chối?" Cung Tuấn không thể nói ra rằng đám cưới chỉ là một cái bẫy của Cung thị và Trương thị để thâu tóm Liễu thị được.
"Vậy thì trong đám cưới ấy sẽ có người phải chết" anh không nghĩ rằng rồi có ngày cậu sẽ không nghe theo lời anh, một Cung Tuấn luôn vì anh nhưng hôm nay lại không, lửa trong lòng anh cháy lên qnh không nhìn được mà đấm cậu một cú.
Cậu không tránh, mặc cho anh đánh, anh chỉ vì cậu kết hôn nên mới làm loạn, cậu sao có thế né đi chứ?
"Nơi này nhất định tôi phải lấy được" Trương Triết Hạn đấm cậu một cú là một con dao vô hình đâm vào tim anh, anh đánh cậu đau một nhưng lòng anh đau mười, Chu Nhất Long thấy tình hình không ổn chặn lại đường đánh của anh đẩy mạnh anh ra phía sau.
"Trương Triết Hạn đủ rồi, cậu đừng có làm loạn nữa" Chu Nhất Long chắn trước người Cung Tuấn nói.
"Tôi không làm loạn, địa bàn này tôi sẽ lấy, còn cậu nếu như không chịu hủy đám cưới đó thì sẽ có người phải chết trong đám cưới đó, Trương Triết Hạn này nói là sẽ làm" Trương Triết Hạn như phát điên lên thủ thế tấn công Chu Nhất Long, anh cũng hết cách nên phải đánh trả, sức mạnh của Chu Nhất Long và Trương Triết Hạn có thể nói là ngang nhau, nên có lẽ trận chiến này khó mà có hồi kết. Cung Tuấn sau vài phút không thể chấp nhận được mà đơ người ra thì cậu cũng đã có phản ứng.
"Tất cả rút, nơi này là của Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn chúng ta từ này không còn can hệ" dứt câu cậu quay người rời đi, Chu Nhất Long trước giờ nghe lệnh Cung Tuấn nên không chút thắc mắc gì thu lại quyền theo chân Cung Tuấn, những kẻ còn lại tuy rằng không cam tâm nhưng vẫn không thể làm gì khác ngoài rời đi.
"Các người về nhận mệnh với Sakura đi, tôi muốn ở một mình" Trương Triết Hạn đứng ngây ra đó nhìn theo bóng lưng của cậu lên tiếng.
Nhận lệnh, cả đám kéo nhau trở về, trời lại bắt đầu đổ mưa, chắc ông trời biết được tâm trạng của anh nên đã trúc cơn mưa này xuống để giúp anh.
Không biết là do nước mưa làm mắt anh hoen đỏ hay do nước mắt của anh, anh vẫn đứng tại nơi đó gánh chịu cơn mưa nặng hạt này, trong đầu anh chỉ có võn vẹn vài chữ 'từ nay không còn can hệ'.
Anh và cậu thật sự phải kết thúc như thế này sao? Tại sao lại không thể giống như lúc trước, anh đi dạy, cậu dù có đi gây phiền phức khắp nơi nhưng vẫn không quên đến nhà làm phiền anh. Chỉ cần anh hỏi cậu sẽ không che giấu mà nói cho anh biết, tại sao? Tại sao chúng ta lại ra đến nông nỗi như thế này ...

- end p31-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip