[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p6

     Sau khi nhận được cuộc gọi Cung Tuấn rút người trở về nhà chính.
  "Long ca, cậu không sao chứ?" Vừa vào nhà chính Cung Tuấn thấy tất cả đã có mặt kể cả cha, mẹ và Giai Kỳ.
   "Không sao bị thương nhẹ thôi! Làm cậu lo lắng rồi " Chu Nhất Long ngồi trên ghế để bác sĩ băng bó lại vết thương nhìn Cung Tuấn nói.
   "Chuyện gì đã xảy ra, sao tự dưng lại không có tung tích gì?" Cung Tuấn  hỏi.
   "Chuyện dài lắm, lần này tôi an toàn là phải cảm ơn Bạch Vũ  với Hạn Hạn rồi"
   "Hạn nhi? Sao lại có cậu ấy nữa?" Cung Tuấn khó hiểu hỏi.
   Chu Nhất Long kể sơ lại cho Cung Tuấn nghe một lược "là vậy đó! Cậu nên cho người theo cậu ấy đi, bọn chúng thế nào cũng trả thù mà thôi"
   "Tôi biết rồi, còn cậu là Bạch Vũ?" Cung Tuấn  lạnh lùng nhìn Bạch Vũ hỏi.
   "Dạ, em là Bạch Vũ , chào anh" thấy khí thế đó Bạch Vũ có chút khó đỡ, dè dặt trả lời.
   "Cậu là học trò của Trương Triết Hạn?"
  "Dạ"
   "Cảm ơn đã giúp Long ca, Cung gia chúng tôi nợ cậu một ân, khi nào có dịp chúng tôi sẽ hết sức trả nợ" Cung Tuấn hơi cúi đầu tỏ sự biết ơn.
   "Sếp đừng làm vậy" Diệp Long thấy vậy liền cản cậu rồi cúi đầu cảm ơn Bạch Vũ.
   "Không, không cần vậy đâu mà" hành động của hai người là cậu luống cuống cả tay chân xua tay ngăn cản.
   "Cháu đừng khách sáo, đại Long và tiểu Long đều là những đứa con trong gia đình, con đã giúp đại Long coi  như là ân nhân gia đình ta" lão gia từ đầu đến giờ im lặng giờ cũng oai nghiêm lên tiếng.
   Bạch Vũ nhìn ông có hơi sợ nhưng câu nói của có gì đó có chút dịu dàng nên cậu cũng thấy êm tai nhiều.
   "Vậy đi, tối nay ta đãi một bữa tiệc coi như chúc mừng đại Long an toàn đi" mẹ Cung Tuấn cười cười ra đề nghị nói.
    "Ok..." Giai Kỳ và Diệp Long lập tức đồng ý mà ủng hộ liền...
   "Có liên lạc với tiểu Hạn không?"Diệp Long đột nhiên hỏi.
   "Không cần đâu, cậu ấy sẽ không đến đâu" Cung Tuấn nói xong, cúi đầu xin phép cha mẹ rồi bỏ về phòng.
   "Thiệt tình, em hỏi làm chi vậy?" Giai Kỳ đánh nhẹ lên vai Diệp Long mà trách móc.
   "Em tiện miệng thôi mà" bị mắng Diệp Long bĩu bĩu môi nhỏ gọng cãi lại.
   "Tiểu Hạn đã bao lâu rồi không đến đây nhĩ" mẹ Cung suy nghĩ một chút thở dài lên tiếng.
   "Cũng hơn 15 năm rồi còn gì" Giai Kỳ  lắc đầu trả lời bà
   "Giận dai thật" Diệp Long là người có thể xem là thánh của sự phá mood, cậu ta có thể phán những câu mà cả nhóm không ai đỡ nổi.
   "Cái thằng ngốc này" Giai Kỳ đánh vô lưng Diệp Long mắng.
    Cả nhà đều đã quen với việc này nên chỉ cười trừ, còn Bạch Vũ vẫn không thể quen được cùng một khuôn mặt nhưng lại hai biểu cảm thế kia, thật khó chấp nhận mà...

     Trong lúc này Trương Triết Hạn đang ở nhà để xử lý lại vết thương trên tay, những vết thương vừa khép miệng anh lại đi động thủ giờ máu lại chảy khá nhiều, khiến hai tay của anh có chút run run khó mà làm gì được.
    Đang xử lý vết thương thì anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh nhấc máy, bật loa ngoài lên tiếng.
   "Alo... Em nghe đây"
   "Hạn Hạn anh về nước rồi, em ra rước anh đi" Đầu dây bên kia vừa nghe thấy tiếng Trương Triết Hạn lập tức cười hì hì nói.
   "Gì? Anh về sao không nói sớm vậy?, giờ anh đang ở đâu?" Trương Triết Hạn nghe như tin động trời bất ngờ đứng bật dậy hỏi .
   "Anh đang ở sân bay đây, vừa hạ cánh luôn, qua liền nhe!" dứt câu anh ta cũng cúp máy, mặc kệ cho Trương Triết Hạn gọi anh ta.
   Không phải chứ, anh học cái thói không cho ai nói này của ai vậy trời. Trương Triết Hạn bực bội băng bó lại vết thương rồi mang bao tay vào đi ra ngoài...

     "Anh hai..." Trương Triết Hàn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngậm trong miệng một cây kẹo, mắt đeo kính râm không nghi ngờ gì nữa anh liền gọi lớn.
   "Tiểu Hạn Hạn, lâu quá không gặp" anh ấy thấy Trương Triết Hạn liền kéo vali chạy đến cười toe toét muốn ôm lại bị anh phũ mà né sang một bên.
   "Lần này anh về đây trong bao lâu?" Trương Triết Hạn đi song song anh hỏi.
   "Anh cũng chưa biết, vui thì ở lâu chán thì về sớm haha" Anh ta cũng không mấy làm mất hứng kéo vali cạnh Trương Triết Hạn trả lời anh.
   "Anh vẫn dở hơi như vậy, tối nay muốn ăn gì em nấu" Trương Triết Hạn lắc đầu thở dài.
   "Hahah lẩu cay đi" Trương Triết Hàn  cười hà hà câu vai anh nói ra món mình thèm.
   "Vậy anh về nhà trước đi, em đi siêu thị mua đồ" Trương Triết Hạn đưa chìa khóa cho Triết Hàn rồi giúp anh ta bắt một chiếc taxi nói.
   "Sao hôm nay bài đặt mang bao tay thế, làm thầy giáo rồi ra oai à?" Lúc này anh ta mới để ý thấy Trương Triết Hạn đeo bao thay thì chọc ghẹo.
   "Về đi ông nội" Trương Triết Hạn đẩy Triết Hàn vào taxi rồi chau mày nói.
   "Ok ok" Triết Hàn an phận vào xe nhưng vẫn không quên cười thiếu đòn nói.
   Thấy bóng của taxi đã đi mất Trương Triết Hạn mới thở dài lấy điện thoại ra gọi cho Cung Tuấn, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh .
"Hạn Hạn"
   "A Tuấn, anh hai tôi về nước rồi, các cậu đừng đến tìm tôi cũng đừng gọi cho tôi, khi nào có chuyện gì cần tôi sẽ gọi cậu" Trương Triết Hạn nghe hai chữ Hạn Hạn đó lòng lại vui vui nhẹ giọng lên tiếng dặn dò.
   "Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý tránh mặt anh ấy" Cung Tuấn nghe vậy giọng buồn bả nói.
   "Thiệt cho cậu rồi, xin lỗi"
   "Cậu ngốc quá, thôi tôi có việc rồi nói chuyện với cậu sau" Cung Tuấn cười cười nói.
   Hai người nói thêm vài câu thì anh cúp máy buồn bả thở dài. Làm sao để có thể quay lại những ngày tươi đẹp lúc trước đây...

    Triết Hàn ở cùng với Trương Triết Hạn trong căn hộ nhỏ của anh, anh ta ở  phòng khách đối diện với phòng anh. Anh ta có đề nghị ngủ cùng nhau nhưng Trương Triết Hạn tuyệt không đồng ý mà thẳng tay đấm anh một phát ném anh ta ra khỏi phòng mình.
    Do là giảng viên đại học nên đêm nào cậu cũng phải thức đêm để soạn bản thảo. Mấy hôm nay tay cậu lại bị thương nên đánh máy cũng rất chậm nên thức đến 1,2h sáng mới hoàn thành là chuyện bình thường, nên sáng anh có hơi uể oải, hai mắt cứ như con gấu trúc vậy.
   "Này bộ đêm nào em cũng thức khuya vậy sao?" Trương Triết Hạn vừa nấu xong thức ăn sáng thì ai kia mới ngái ngủ mà thò đầu vào bếp hỏi.
  "Không. Dạo này đang cận mùa thi nên mới hơi nhiều việc như vậy thôi" Trương Triết Hạn đưa mì cho Triết Hàn nói.
   "Vất vả quá rồi, em ăn đi còn đi làm, chiều nay anh nấu cơm cho, em cứ tập trung vào công việc đi"
   "Thôi cảm ơn đi ông, ông nấu ăn chắc tôi chết sớm, tối nay em nấu canh gà cho anh" Trương Triết Hạn lập tức từ chối phản bác.
   "Ê anh mày dù sau cũng đã tự lập hơn mười mấy năm rồi đó, đứng có xem thường anh mày như vậy chứ"
   "Vậy sao? vậy anh rửa bát đi, em đi làm đây, muốn đi chơi đâu thì đi nhớ khóa cửa cẩn thận, đúng rồi trưa nay em có một bưu kiện nếu họ gửi về nhà thì nhận giúp em nhé! Để họ khỏi qua trường, vậy nhá bái bai" Trương Triết Hạn gật gù dặn dò xong thì xách cặp chạy đi luôn.
   "Ok cứ giao cho anh"
  Thấy Trương Triết Hạn đã đi Triết Hàn liền thu lại nét cười lấy điện thoại ra gọi điện.
    "Đã chuẩn bị đến đâu rồi"
    "Chúng tôi xong hết rồi, khi nào thì hành động?"
   "Thời cơ chưa đến, tôi cần quan sát thêm một thời gian nữa, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi"
  "Ok. Chúng tôi chờ"

"Làm tốt lắm, mọi người hôm nay nghĩ sớm đi giữ tinh thần ngày mai biểu diễn cho tốt" Giai Kỳ vỗ tay mỉm cười nói với mọi người.
Cô là một tổng giám về thời trang, thiết kế, show diễn cô đều sẽ tự tay đề xướng. Hôm nay là buổi tập luyện cuối để mai lên sàn diễn.
"Dạ cảm ơn Cung tổng" các người mẫu vui vẻ vây quanh Giai Kỳ cười nói.
"À đúng rồi, tôi có món quà để cảm ơn mọi người đã giúp tôi" Giai Kỳ nhìn trợ lí của mình ra hiệu.
Trợ lí cô hiểu ý liền đi vào trong lấy ra một hộp nhỏ bên trong là 12 chai nước hoa 12 màu khác nhau.
"Phía sau chúng tôi đã thiết kế tên của mọi người trên đó, nó được làm ra theo đúng sở thích của từng người"
"Wow cảm ơn chị Cung tổng, rất vui được hợp tác với chị" một người mẫu nhận lấy nước hoa có khắc tên mình rất tinh xảo liên tục cảm ơn.
"Chị cũng rất vui khi được hợp tác với mọi người, hôm nay giải tán ở đây nhe! Mọi người về cẩn thận" Giai Kỳ mỉm cười gật đầu .
Tất cả tạm biệt cô rồi mỗi người một hướng ra khỏi phòng tập.
"Chủ tịch trời cũng đã trễ rồi ngài cũng nên về sớm đi" trợ lí của cô lên tiếng.
"Tôi biết rồi, để tôi đến xem lại sân khấu và kiểm tra lại trang phục cho thật hoàn hảo rồi lúc đó sẽ về sau, cô cứ về trước đi"
"Vậy em về trước, có việc gì ngài cứ gọi cho em" trợ lí thấy Giai Kỳ đã gật đầu cô cũng tạm biệt mà ra về.
Đang kiểm tra lại mọi thứ, cô nghe thấy tiếng điện thoại.
"Alo... Sao gọi trễ vậy?"
"Em mới xong việc bên này, chị về chưa?" Diệp Long cười hì hì hỏi.
"Vẫn chưa, chị còn phải kiểm tra lại một số thứ để tối mai công diễn rồi"
"Vậy chị đã ăn tối chưa đấy?"
"Vẫn chưa..."
"10' nữa em qua đón chị đi ăn rồi đưa chị về luôn" dứt câu cậu cũng cúp máy ngang.
"Cái tên này" Giai Kỳ chưa kịp trả lời đã bị cúp máy, cô chau mày nhìn điện thoại bất đắc dĩ cất nó đi.

Rất nhanh Diệp Long đã đến công ty của cô, cậu vẫy tay cười hì hì nhìn cô.
"Chị lên xe đi, chúng ta đi"
Giai Kỳ  thẳng tay đánh cho Diệp Long  một cái vào đầu "mai mốt đừng có cái kiểu mà tắt ngang nghe chưa"
"Dạ" Diệp Long xoa xoa chỗ đầu bị đánh cười cười nhìn cô.

"Cậu vẫn chưa về sao?" Chu Nhất Long  thấy Cung Tuấn vẫn đang ghi ghi chép chép gì đó trong văn phòng thì tiện miệng hỏi.
"Tôi còn giải quyết thêm một số việc nữa, cậu về trước đi" Cung Tuấn vẫn tiếp tục làm việc của mình không nhìn anh nói.
"Cậu đang lo lắng sao?" Chu Nhất Long hỏi.
"Đúng là không chuyện gì qua mắt được cậu" Cung Tuấn dừng bút thở dài nhìn anh "Triết Hàn về nước rồi, trong thời gian tới tôi sẽ không được gặp Hạn nhi nên tôi thấy rất lo cho cậu ấy, thêm dạo gần đây tôi thấy cứ bất an thế nào ấy"
"Cậu đừng quá lo lắng, A Hạn không phải là loại dễ động vào đâu, với lại Triết Hàn tuy không tha thứ cho ta nhưng sẽ không làm hại em mình" Chu Nhất Long trấn an.
"Ừ... " Cung Tuấn thở dài một cái gật đầu.
"Anh về rồi đây...." Triết Hàn từ ngoài cửa đi vào cười nói nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Trương Triết Hạn anh ta liệng ngậm miệng.
"Tối nay anh sẽ nấu ăn cho em" Trương Triết Hạn ngồi trên bàn ăn vừa lườm vừa mỉm cười nhìn Triết Hàn.
"Hahaha anh quên mất, mai đi ngày mai anh sẽ nấu" Triết Hàn ngồi xuống đối diện anh cười làm lành nói.
"Thôi khỏi đi ha. Rửa tay đi rồi mới ăn" thấy Triết Hàn định bốc thức ăn Trương Triết Hạn liền dùng đũa đánh vào mu bàn tay anh mắng.
"Dạ vâng! em đi liền" Triết Hàn vờ ngoan ngoãn giơ tay hàng rồi đi vào bếp rửa tay.
"Mai cuối tuần em có đến trường không?" anh ta vừa lau tay vừa ra bàn ngồi xuống hỏi.
"Mai buổi sáng em phải đến trường dự họp, buổi trưa thì rảnh"
"Cuối tuần mà cũng đi làm à, chán vậy"
"Chịu thôi đang vào mùa thi mà, anh chịu khó tự đi chơi ên đi ha"
"Vậy chứ biết sao bây giờ"

Bạch Vũ  bước vào nhà tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng lại lo sợ vô cùng.
Thật may cho cậu là cha và hai anh của cậu đã ra ngoài từ mấy ngày trước nên coi như cậu thoát được một kiếp. Vừa vào đến phòng mẹ cậu đã ở trong phòng đợi cậu.
"Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?" Bạch Vũ bất ngờ nhìn bà hỏi.
"Sao hôm nay con lại về muộn vậy?" bà lạnh lùng nhìn cậu hỏi.
"Thật ra ngày nào con cũng về giờ này mà, tại mẹ không để ý thôi" Bạch Vũ đặt cặp trên bàn không nhìn bà cười khổ nói.
"Con nên an phận thủ thường một chút đừng có làm gì phật ý mọi người trong nhà nhớ chưa" bà thở dài dặn dò.
"Mẹ, hay là chúng ta quay về Nhật đi, con không muốn sống ở đây nữa" Bạch Vũ nhìn bà, cậu ngồi xuống nắm lấy cánh tay bà nỉ non nói.
"Trở về đó để sống những ngày cực khổ nữa à, ở đây có gì không tốt, vô lo vô nghĩ, ăn sung mặc sướng con còn muốn gì nữa" bà nghe vậy hất tay Bạch Vũ nắm hai vai Bạch Vũ có chút lớn tiếng nói.
"Nhưng ở đây ta không có tự do, ông ấy là một kẻ máu lạnh, con không muốn làm con của ông ấy" Bạch Vũ cũng không bình tĩnh có chút lớn giọng trả lời bà.
"Hỗn láo" bà đánh cậu một bạt tay mắng "mày biết mày vừa nói cái gì không?"
"Mẹ đánh con, lúc còn nghèo khổ ở bên ấy mẹ chưa bao giờ đánh con, nhưng khi về đây mẹ đánh con không chỉ một lần, mẹ còn là mẹ hiền từ của con không vậy?" Bạch Vũ ôm mặt nhìn bà.
"Mẹ vẫn không thay đổi, có con đã thay đổi rồi, càng ngày càng ngỗ nghịch"
"Con thay đổi, phải con thay đổi rồi" Bạch Vũ cười lạnh rồi mở cửa bỏ ra ngoài...
Thật không muốn quay về căn nhà đó dù chỉ một chút, tại sao lúc đó lại đồng ý trở về đây cơ chứ, mình đúng là một thằng ngu ... Bạch Vũ  chạy thói chết trong đêm cậu nghĩ mình đi đâu cũng được chỉ cần tránh xa căn nhà đó ra là được.

Nửa đêm Trương Triết Hạn nghe thấy tiếng chuông cửa, anh bỏ lại công việc phía sau ra mở cửa đứng dậy ra ngoài xen.
"Thầy, đêm nay thầy cho em ở nhờ một đêm được không ạ?" Bạch Vũ cả người ướt đẫm mồ hôi buồn bã nhìn Trương Triết Hạn nói.
"Được chứ, em vào trong đi" Trương Triết Hạn kéo cậu vào trong đóng cửa lại.
"Em vào trong tắm rửa thay đồ đi, người toàn mồ hôi không rồi" Trương Triết Hạn  chỉ nhà tắm cho Chí Hoành rồi đi vào phòng lấy bộ đồ ngủ mới của mình ra cho cậu mặc.
"Ai mà đến khuya quá vậy?" nghe thấy tiếng động bên ngoài Triết Hàn  ngáy ngủ ôm gối ra khỏi phòng hỏi.
"Em ấy là học sinh của em, anh đi ngủ đi đừng có nháo nữa"
"Oh.. Hai người tâm sự vui vẻ" Triết Hàn rất nghe lời ngáp một cái rồi ôm gối quay về giường.
"Có thật anh ta 30 tuổi rồi không vậy trời"
"Thầy người đó là..." Bạch Vũ  ra ngoài ngồi xuống đối diện anh nhìn hướng phòng ngủ hỏi.
"Đó là anh trai thầy. Em cứ mặc anh ta, già đầu rồi mà còn trẻ con lắm" Trương Triết Hạn  đẩy ly nước qua cho Bạch Vũ cười nói.
"Dạ. Mà đã khuya rồi còn phiền thầy thật ấy náy quá"
"Không có gì đâu, em chịu đến nhờ thầy thầy vui còn không kịp, mà sao đã khuya vậy rồi còn chưa chịu về nhà" anhkhông nhìn cậu tiếp tục làm việc hỏi.
"Em không muốn về nhà" cậu rũ mắt nói.
"Em có muốn kể cho thầy nghe lí do không?" anh dừng lại công việc nhìn cậu.
"Lúc trước em và mẹ ở Nhật, tuy cuộc sống rất cực khổ, đôi lúc phải chịu đói, chịu rét nhưng em lại cảm thấy rất hạnh phúc, cho đến khi ông ta xuất hiện" Cậu nắm chặc nắm đấm "ông ấy nói muốn bù đắp cho mẹ con em, muốn dẫn hai mẹ con em về nước để chăm sóc, lúc đó em đã 15 tuổi rồi, em không muốn thấy mẹ em vất vả nên đồng ý cùng mẹ về đây, nhưng..."
"Em uống miếng nước đi" thấy cậu có vẻ mất bình tĩnh anh nói.
Cậu lắc đầu nói tiếp "ông ấy rất tốt với mẹ em, lo lắng nuông chiều mẹ rất nhiều, ban đầu ông ấy cũng rất tốt với em, nhưng trong một lần ông ấy dẫn đến chỗ em một người toàn thân đầy máu rồi bảo em xử lý hắn, lúc đó em rất sợ em không thể xuống tay, từ lúc đó ông ấy đã không còn xem em là con ông ấy nữa, ông ấy lạnh nhạt, xa cách... Em...em muốn trở về Nhật, em muốn tránh xa ông ấy. Nhưng mẹ em lại không hề biết những chuyện tàn nhẫn mà ông ấy đã làm, mẹ không tin em" Bạch Vũ tức nghẹn nói.
"Em bình tỉnh đi, giờ em dự định sẽ làm gì tiếp theo?" anh vỗ vai an ủi cậu.
"Em cũng không biết nữa, em không muốn về nhà nhưng cũng không biết phải đi đâu" Cậu bất lực lắc đầu.
"Em hãy đến nhờ Long ca, em từng cứu cậu ấy, Cung gia sẽ không ngược đãi em đâu" anh mỉm cười nói.
"Em không muốn làm phiền đến họ, với lại em không muốn đối mặt với Long ca"
"Em sợ cậu ấy?" anh hỏi.
"Không phải sợ, mà em không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào"
"Vì sao?"
"Lần trước người làm anh ấy ra nông nổi đó chính là người của cha em, em không biết nên nói thế nào với Cung gia nếu họ biết điều đó....."
"Em lo xa quá rồi, tuy Cung gia trang là một mafia nhưng gia tộc họ rất có quy tắc, công, tư, ân, oán đều rất rõ ràng, em là em, cha em là cha em họ không gộp lại đâu" Trương Triết Hạn cười hiền từ nói.
"Dường như thầy rất hiểu về họ" Cậu thắc mắc.
"Cũng có thể nói là hiểu, thôi em cứ đến đây bất cứ lúc nào em thấy bế tắc, đây là chìa khóa dự phòng của nhà thầy, em cứ tự nhiên vào nếu lỡ thầy không có nhà" anh lấy từ trong cặp ra chiếc chìa khóa đưa cho cậu nói.
"Thầy... Sao thầy lại tốt với em vậy?"
"Ai biểu em là học trò của thầy cơ chứ, thầy không tốt với em thì sao được" anh cười cười lại bắt đầu tiếp tục làm việc  nói.
"Cảm ơn thầy"
"Ngốc quá, ngủ đi thầy còn phải làm việc nữa, xin lỗi nhà thầy hơi chật, em ngủ trong phòng này đi, bên kia kìa, thầy làm xong việc ngủ ngoài này là được" Trương Triết Hạn chỉ Bạch Vũ hướng phòng của mình vỗ vỗ vai cậu nói .
"Em phiền thầy quá rồi, thầy cứ làm đi em ngủ đâu cũng được mà"
"Không được, buổi tối ngủ ngoài này lạnh lắm, sẽ bị cảm đấy, em ngủ đó đi," anh nói như ra lệnh rồi đẩy cậu vào trong.
Bạch Vũ hết cách phản bác đành nghe theo lời anh, không biết là do quá mệt hay là gánh nặng tinh thần đã được gỡ bỏ mà chỉ vừa nằm xuống không bao lâu cậu đã ngủ mất.

Trong lúc hai người đang trò chuyện cậu đâu biết rằng có một người đang đứng đó lạnh nhạt mà cười. Cung gia phải trả giá.

Thế là nguyên đêm mất ngủ, một phần do tay bị thương nên dẫn đến tiến độ làm việc bị ảnh hưởng, một phần trong lòng anh có gì đó bất an lo lắng không thể chợp mắt được.
Anh dọn dẹp lại tài liệu và laptop cho vào cặp rồi đi ra ngoài mua nguyên liệu về làm bữa sáng cho cả ba.
Anh vừa ra ngoài thì thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên đường, anh tiến nhanh về phía người đó miệng không tự chủ được có chút cong lên.
"Cậu làm gì ở đây vào giờ này?" Trương Triết Hạn biết thừa nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
"Nhớ cậu, đến thăm cậu" Cung Tuấn cậu là một người không sợ trời không sợ đất ăn ngay nói thẳng vì vậy nhìn anh thẳng thắn phán.
"Cậu..." Trương Triết Hạn đớ cả lưỡi, cả buổi trời chỉ biết có chữ 'cậu' mà không biết cậu thế nào.
"Tôi biết anh cậu đang ở đây, tôi cũng biết mình không thể đến gần cậu vào lúc này, tôi cũng biết mình không nên làm vậy vì sẽ gây khó xử cho cậu... Nhưng tôi không biết sao mình lại đến đây nữa" Cung Tuấn thở dài một cái rồi trưng ra cái mặt nghiêm túc nói.
"Cậu thật sự hết thuốc chữa mà, nhưng nhìn thấy cậu tôi vui lắm" Trương Triết Hạn cười khổ một cái rồi cười dịu dàng nhìn anh.
Thật ra anh cũng rất nhớ cậu nhưng không cách nào gặp được, lúc thấy cậu đứng đối diện nhà mình anh thật sự rất muốn ôm lấy cậu cho thỏa nỗi nhớ nhung của mình....

-End p6-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip