[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p8
Bạch Vũ nhìn người đang đứng trước mặt mình bất ngờ đến không nói nên lời.
"Anh hai... Sao anh lại ở đây?"
"Tao ở đâu thì cần mày quản sao? tao chỉ hỏi một câu, lần trước là do mày thả người phải không?" Bạch Minh lườm Bạch Vũ, tay bóp lấy cằm cậu dữ tợn hỏi.
"Đúng vậy. Là em thả Long ca...."
Bạch Vũ chưa nói hết câu đã bị Bạch Minh đấm cho một cú vào bụng khiến cậu bất thở không thể nói gì được nữa.
"Đồ ăn cháo đá bát, mày có biết bọn tao khó khăn lắm mới bắt được nó không hả, vậy mà mày dám thả nó ra, mày được lắm, không dạy dỗ mày một trận là không được mà" Bạch Minh nhìn tên đứng phía sau hắn ra hiệu.
Tên đó hiểu ý liền đi lên đánh đấm vào người Bạch Vũ, một chút thương tiếc cũng không có.
"Dừng tay ngay cho tao, mẹ kiếp mày có còn là con người không? Sao lại ra tay với em trai mình hả" Diệp Long tuy không ưa người của Bạch gia nhưng cậu không thể để yên cho Bạch Minh ra tay với Bạch Vũ.
"Dừng! Ô! Chu nhị thiếu gia, chết đến nơi mà còn làm vẻ anh hùng được à" Bạch Minh ra lệnh rồi đi đến tháo bịch mắt cho Diệp Long cười nhạt nói.
"Hừ... Bạch đại thiếu gia, lâu rồi không gặp" Diệp Long lạnh nhạt nhìn Bạch Minh.
"Nói gì thì nói tao là muốn đánh chết hai đứa tụi mày ngay bây giờ, nhưng tụi mày vẫn còn giá trị lợi dụng, chỉ cần có hai đứa mày trong tay thì tao không nghĩ Chu đại thiếu gia sẽ không đến" hắn túm lấy tóc Diệp Long cười như không cười nói
"Mày muốn gì" Chu Diệp Long tức giận quát.
"Anh định làm gì Long ca" Bạch Vũ yếu ớt vươn tay túm lấy ống quần Bạch Minh nói. Cậu không biết võ, cơ thể lại yếu ớt nên khi bị đánh thế này đã là quá sức chịu đựng của cậu rồi, cố gắng nói chuyện được là đã quá tốt rồi.
"Mày lo cho bản thân mày trước đi" Bạch Minh hất tay Bạch Vũ ra phủi phủi ống quần như sợ bị nhiễm bẩn nói.
"Mày mà làm gì anh hai tao sẽ liều mạng với mày" Diệp Long dữ tợn nói.
"Yên tâm đi tao sẽ không làm gì hắn đâu" hắn cười lạnh rồi bỏ ra ghế sofa đối diện ngồi.
Hắn ra lệnh bịch miệng hai người họ lại rồi lấy điện thoại ra gọi.
"Alo... Kế hoạch ngoài dự tính rồi, chẳng những bắt được Bạch Vũ mà Diệp Long cũng đã bắt được rồi....... đúng rồi còn việc này nữa, lần trước hắn trốn thoát được là do thằng Bạch Vũ đã cứu hắn ra, thảo nào không có dấu tích của kẻ đột nhập... Ừ tôi biết rồi, sẽ kịp thời gian thôi, tôi sẽ hành động ngay" hắn như đang báo cáo với ai đó rồi cười gian xảo mà cúp máy.
Trong lúc này Diệp Long đang cố nghĩ xem ai có thù hằng với với Chu Nhất Long đến mức hợp tác với băng Bạch gia mà còn lại là chính tay đại thiếu gia phải ra tay thế này.
"Alo... Mày không cần biết tao là ai, mày chỉ cần biết tao đang giữ em trai của mày là được rồi" hắn gọi cho Chu Nhất Long rồi bật loa để cho Diệp Long nghe tiếng anh trai mình.
"Mày nói là tao sẽ tin à" Chu Nhất Long lạnh lùng nói.
"Được tao sẽ cho mày nghe tiếng của nó" hắn nháy mắt ra hiệu.
Tên đứng gần Diệp Long hiểu ý tháo keo dán miệng Diệp Long ra, biết Diệp Long sẽ không lên tiếng hắn liền trực tiếp đấm cho Diệp Long một cú khiến cậu phải phát ra tiếng.
"Mày nghe rồi chứ, tao không nghĩ là tiếng của em mình cũng không nhận ra chứ" hắn cười lạnh nói.
"Mày muốn gì? Sao lại bắt em ấy" Chu Nhất Long vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nói.
"Quả nhiên là băng lãnh thiếu gia, rơi vào tình cảnh này mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy"
"Bớt nhiều lời đi, 1h đồng hồ nữa tao sẽ đến chỗ của mày, liệu hồn mà thả em trai tao ra ngay"
"Giỏi lắm chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã dò được chỗ của tao rồi, được tao chờ mày nhưng nên nhớ nếu có bất kì ai khác biết về việc này thì mày liệu mà đến hốt xác em mày về đi"
"Mày đang hăm dọa tao à, vậy khiến mày thất vọng rồi, một mình tao đủ đối phó với bọn mày rồi" Chu Nhất Long nói xong liền cúp máy.
"Không hổ danh là cánh tay đắc lực của Cung Tuấn, không dễ đối phó chút nào" hắn nhún vai cảm thán rồi nhét điện thoại lại vào túi.
Tất nhiên, anh hai của cậu không những giỏi võ mà trí tuệ cũng thuộc dạng học bá, anh ấy ngoài học kinh doanh để tiếp tay cho sếp ra anh hai còn học qua bác sĩ để tiện cho việc bảo vệ cho Cung Tuấn một cách toàn diện nhất. Nói trắng ra ngoại trừ tính tình quái đản ra thì anh ấy hoàn hảo toàn diện.
Đúng như những gì Chu Nhất Long nói, 1h sau anh đã một mình đến đây.
"Đúng giờ lắm, mời đi theo tôi,thiếu gia đang chờ" một tên đeo kính nhìn rất trí thức lễ độ nói.
Chu Nhất Long gật đầu rồi đi theo hắn. Căn nhà này nhìn bề ngoài như một căn nhà bỏ hoang phía sau núi nhưng bên trong lại thiết kế khá tiện nghi, nhà bếp, phòng ngủ tất cả đều rất giống với một căn nhà bình thường, nhưng đi sâu vào trong lại có một căn hầm, nơi này chính là nơi nhốt hai người Diệp Long và Bạch Vũ.
"Chu Nhất Long, đến rất đúng giờ" Bạch Minh đứng dậy ra chiều rất niềm nở mà chào đón.
"Anh hai" Diệp Long lúc này đã được tháo keo bịch miệng thấy Chu Nhất Long liền gọi.
Còn về phần Bạch Vũ, do phản bội lại Bạch gia nên bị đánh đến sống không bằng chết mà nằm dài dưới đất, do quay mặt về phía khác nên Chu Nhất Long không nhận ra đó là ai.
"Mau thả Diệp Long ra, mày muốn gì?" Chu Nhất Long lạnh nhạt nhìn Bạch Minh nói.
"Tao chỉ nhờ mày dẫn dụ Cung Tuấn và Cung Giai Kỳ đến đây mà thôi, việc đơn giản mà đúng không?" Bạch Minh đi thẳng vào vấn đề.
"Mày lấy lí do gì mà bảo tao phải giúp mày hại họ, thà hai người bọn tao chết ở đây chứ không để luyên lụy sếp" không đợi Nhất Long trả lời Diệp Long đã lên tiếng trước.
"Diệp Long nói đúng, thà bọn tao bỏ mạng ở đây......"
"Nói hay lắm nhưng nếu tao không giết mày mà giết tên này thì thế nào" Bạch Minh lấy súng ra nhắm vào Bạch Vũ đang bất tỉnh dưới mặt đất cắt ngang lời Chu Nhất Long nói.
"Hừ... Sao tao lại phải quan tâm đến sống chết của nó" Chu Nhất Long mặt lạnh hơn tiền nhìn Bạch Minh nói.
"Mày còn là con người không hả?" Diệp Long tức giận mắng.
"Ôi chà, xem ra nó quan trọng với mày hơn anh mày à, tao không biết đấy, vậy là thông tin của tao nhằm người à?" Bạch Minh nắm lấy tóc của Bạch Vũ khéo cậu lên. Bây giờ ngay cả kêu đau cậu cũng không kêu nổi, cả mặt cũng sắp biến dạng do máu rồi.
Lúc này Chu Nhất Long mặt mới biến sắc, Bạch Vũ người đó vậy mà là Bạch Vũ.
"Mày thả em ấy ra ngay" Chu Nhất Long cố kiềm nén lửa giận nói.
"Chẳng phải lúc nãy mày bảo là không quan tâm sao" Bạch Minh trưng ra mặt khó hiểu nhìn Chu Nhất Long hỏi lại.
"Mày..."
Tuy Chu Nhất Long không thể hiện ra mặt quá nhiều nhưng Diệp Long sao có thể không nhìn ra anh đang rất sốt ruột và khẩn trương.
"Thôi được tao cũng không muốn làm khó mày, dù sao tao cũng rất xem trọng tài năng của mày, vầy đi mày ngoan ngoãn để bọn tao bắt đi," Bạch Minh vô sĩ mỉm cười thân thiện nói.
"Thả em ấy ra" Chu Nhất Long suy nghĩ một chút rồi nhìn Bạch Vũ trên người đầy máu mà tim anh như thắt lại, anh phải cứu cậu.
"Trói hắn lại" Bạch Minh ra lệnh bắt Chu Nhất Long lại nhưng anh không phản kháng để mặc bọn chúng trói mình lại trên ghế cạnh Diệp Long.
Không biết đã qua bao lâu, ở dưới này cũng không thể phân biệt được ngày hay đêm. Diệp Long thì tức giận mà mắng bọn chúng suốt, còn Chu Nhất Long thì vô hồn nhìn Bạch Vũ vẫn còn nằm bất tỉnh ở dưới đất, Bạch Vũ không còn bị trói nhưng cũng không còn sức mà động đậy nữa rồi.
"Sao lại có cái loại anh trai như vậy chứ, tức chết mà" Diệp Long mắng mệt rồi hừ lạnh một cái nhìn Bạch Vũ nói.
"Sao em ấy lại ra nông nỗi như vậy?" Chu Nhất Long không rời mắt khỏi Bạch Vũ hỏi Diệp Long.
"Là tại em nên cậu ta mới bị đánh đến thế" Diệp Long thấy có lỗi nói.
"Là sao?" lúc này Nhất Long mới nhìn Diệp Long cau mày hỏi.
"Là em vô tình nói ra việc cậu ấy cứu anh, nên mới bị đánh ra nông nỗi thế"
"Không phải lỗi của em" Chu Nhất Long rũ mắt nhìn Bạch Vũ kính đáo mà thở dài một tiếng.
"Anh hai, em hỏi anh một việc có được không?" thấy Chu Nhất Long gật đầu Diệp Long mới nói tiếp "sao anh lại quan tâm đến cậu ta đến vậy? Trước giờ anh đâu để ai vào trong mắt, ngay cả Shikiku tiểu thư mà anh còn từ chối mà"
"Vì anh thích cậu ta, em còn nhớ lần anh bị tập kích sắp mất mạng không? Chính em ấy đã cứu anh, dù biết anh là xã hội đen, dù biết nếu cứu anh sẽ rất nguy hiểm nhưng cậu ấy vẫn không quan tâm mà lôi mạng anh trở về, sau khi trở về nước anh đã cố tìm mọi cách để tìm em ấy nhưng vô dụng, không ngờ lại ngay trước mắt"
"Gì? Cậu ta là người đó sao, vậy em phải xin lỗi cậu ta rồi, lúc biết cậu ta là con của Bạch Sơn Phong em đã mắng cậu ta rất nhiều, làm sao xin lỗi bây giờ"
"Em ấy không trách em đâu, vì em ấy rất lương thiện"
Chu Nhất Long nở nụ cười dịu dàng khi nói về Bạch Vũ nhiêu đó cũng đủ biết anh để tâm cậu ấy đến mức nào.
Hết Diệp Long mất tích giờ Nhất Long lại không thấy đâu, Cung Tuấn lúc này lòng dạ rối bời, ăn không ngon ngủ không yên, dù đã tìm đủ mọi cách nhưng đã hai ngày rồi vẫn không có một chút tin tức gì của hai anh em nhà họ.
"A Tuấn" Giai Kỳ chạy vào phòng Cung Tuấn gấp gáp gọi.
"Có chuyện gì mà chị lại hốt hoảng vậy? Đã tìm ra anh em họ rồi sao" Cung Tuấn thấy cô hốt hoảng chạy vào liền biết không phải chuyện tốt lành gì.
"Em xem đi, chị vừa nhận được từ số điện thoại của A Long" Giai Kỳ đưa điện thoại của mình cho Cung Tuấn xem.
' Nếu không muốn hai anh em Chu gia mất mạng thì 7h tối nay hãy đến căn nhà phía sau núi, địa chỉ ta sẽ gửi đến sau. Nên nhớ chỉ có mày và Cung Tuấn biết điều này không thì đừng trách tao không báo trước'
"Rốt cuộc là tên nào đã giở trò" Cung Tuấn tức giận nắm chặc nắm đấm.
"Vậy là lần này chúng nó nhắm vào chị em ta, hai anh em họ là bị ta hại rồi" Giai Kỳ rũ mắt nói.
"Em thật sự không biết là ai lại có thù với cả hai chúng ta, em và chị đâu cùng làm cùng một lĩnh vực"
"Chị cũng không biết, giờ chị chỉ mong hai anh em họ đừng xảy ra chuyện gì thôi"
"Anh hai.. Anh... Mới sáng ra đã đi đâu mất rồi? Bộ anh ta không biết hôm nay là ngày gì hay sao mà còn chạy lung tung thể không biết" Trương Triết Hạn gọi mãi mà không thấy Triết Hàn đâu liền bực bội mà mặc kệ anh ta luôn.
Trương Triết Hạn hôm nay nghỉ một buổi ở trường, mặc đồ rất chỉnh tề, trên tay ôm hai bó hoa hồng trắng rất đẹp, anh đón taxi ra phía sau núi rồi tự mình đi bộ vào sâu hơn .
Thì ra anh là đi thăm mộ, anh đi đến trước hai ngôi mộ đặt hai bó hoa lên hai ngôi mộ rồi dùng tay phũi đi các bụi bẩn và lá rơi trên mộ rồi quỳ xuống giữa hai ngôi mộ ấy.
"Cha, mẹ con đến rồi, xin lỗi hôm nay con đến hơi trễ, mà tất cả cũng tại A Hàn cả, mới sáng anh ấy đã đi đâu mất làm con tìm rất lâu, mà cha mẹ này hai người hãy cho con biết con nên làm gì đây, con phải làm sao bây giờ... Con thích A Tuấn , trong những ngày gần đây cậu ấy bỗng dưng không còn liên lạc với con nữa, cũng không đến tìm con nữa, con thật sự rất nhớ cậu ấy nhưng lại không biết làm sao để có thể tìm được cậu ấy, con sợ lắm, sợ mình thành gánh nặng của cậu ấy và con cũng sợ A Hàn sẽ không chấp nhận, A Hàn rất hận Cung gia nếu anh ấy biết con yêu A Tuấn không biết anh ấy sẽ như thế nào nữa, cha! Mẹ! Hai người có thể cho con biết con nên làm gì không?" Trương Triết Hạn cứ như đang cầu cứu nhìn hai bia mộ nói.
Năm nào cũng thế, vào đúng ngày này Trương Triết Hạn đều đến đây trò chuyện và hỏi ý kiến của cha mẹ anh, anh ngồi liền mấy giờ đồng hồ rồi mới đi sâu hơn vào phía trong để thăm cô em gái nhỏ của anh.
"Tiểu Ly nhớ anh không? Hôm nay anh có mang cho em một con hạt giấy này, anh còn chưa kịp dẫn em đi xem hạc thì em đã đi rồi, anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em, nhưng em có nói em rất yêu anh Tuấn phải không? Anh sẽ thay em bảo vệ tốt cho A Tuấn , cũng sẽ trị tốt anh hai của chúng ta cho anh ấy bớt trẻ con lại, có được không? Tiểu Ly" Trương Triết Hạn mỉm cười trò chuyện với em gái mình, còn kể cho cô nghe những chuyện xảy ra ở trường của anh, và những chuyện vui khác nữa, anh nói rất nhiều rất nhiều với cô...
Không biết tự bao giờ trời đã sụp tối, Trương Triết Hạn đành chào tạm biệt em gái mình ra về.
"Vậy là lần này cái tên Triết Hàn đó cũng không đến" Trương Triết Hạn lẩm bẩm chán ghét nói.
Khi đang đứng đợi taxi đến đón thì anh thấy xe của Cung Tuấn chạy ngang anh
"A Tuấn? Sao cậu ấy lại đến đây vào giờ này?" thấy có chuyện không ổn Trương Triết Hạn không thèm đợi taxi đến mà chạy bộ theo xe Cung Tuấn luôn.
"Rất đúng giờ Cung đại tiểu thư, Cung nhị thiếu gia, mời" lại là tên trí thức đó ra đón hai chị em Cung gia.
Được đưa đến căn hầm, Cung Tuấn và Giai Kỳ cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng hết sức có thể.
"Nhất Long, Diệp Long hai cậu không sao chứ?" Giai Kỳ lên tiếng trước.
"Xin lỗi đã làm các cậu gặp nguy hiểm rồi" Cung Tuấn nói.
"xin lỗi" Chu Nhất Long rũ mắt vẫn nhìn Bạch Vũ nói.
Hai người họ ở cùng với hai anh em họ lâu như vậy rồi, để Nhất Long và Diệp Long ra quyết định lôi kéo cậu và Giai Kỳ vào nguy hiểm thế này thì chỉ có một lí do mà thôi...
"Cung Tuấn, Cung Giai Kỳ " một giọng nói vang lên. Lúc này Cung Tuấn mới để ý đến ba người đang ngồi trên ghế sofa đó là Bạch Minh, Shikiku Sakura và người vừa gọi không ai khác là Triết Hàn.
"Anh Hàn?" Cung Tuấn bất ngờ gọi anh.
"Đừng có gọi tên tao, mày biết hôm nay là ngày gì không?" Triết Hàn nhìn Cung Tuấn chán ghét hỏi.
"Hôm nay?"
"Mày quên rồi sao? Ngày hôm nay là ngày mà tao mất hết tất cả, cha, mẹ, em gái, ngay cả mạng của A Hạn cũng sắp mất, mày quên rồi à" Triết Hàn đứng dậy đi đến bên Cung Tuấn, trong mắt không giấu được sự thù hận nói.
"Em xin lỗi" Cung Tuấn rũ mắt.
"Xin lỗi? Câu xin lỗi của mày có đem họ sống lại được không? Xin lỗi làm cho vết thẹo trên người A Hạn biến mất được à, nói đi" Triết Hàn nắm cổ áo Cung Tuấn hỏi.
"A Hạn cậu đừng như vậy, chúng tôi rất cố gắng để bù đắp cho hai người mà...." Giai Kỳ cố gắng kéo cánh tay Triết Hàn ra nói.
"Nếu không phải tại hai chị em mày thì em gái tao đã là thiếu nữ rồi, gia đình tao sẽ không mỗi người một hướng như vậy rồi, làm sao để bù đắp ? Làm cách nào bù đấp? Hả"
"Đủ rồi, ta nên cho cả hai xuống dưới để bù đắp cho bọn họ đi" Bạch Minh đứng dậy đi về phía Triết Hàn kéo anh ra nói.
Sakura thì chỉ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Chu Nhất Long không thèm quan tâm đến bên kia xảy ra mâu thuẫn gì.
"Thả hai người họ ra nếu không đừng trách em ra tay với anh"
Không biết từ lúc nào Bạch Vũ đã tỉnh lại, thấy Bạch Minh đi đến gần chỗ mình cậu liền nhanh tay giật lấy súng của Bạch Minh chỉ vào Bạch Minh hăm dọa.
"Mày dám" Bạch Minh chẳng những không thấy sợ mà còn cười lớn nghiên đầu nhìn cậu.
"Nếu anh không thả anh ấy ra thì đừng trách em không nghĩ tình anh em" Bạch Vũ ôm bụng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trừng lại Bạch Minh.
"Hư... Mày xem thường bọn tao quá rồi đấy"
Bạch Minh vừa dứt câu trên vai Bạch Vũ đã đau buốt đến mức thả tay ra khỏi khẩu súng.
"Nhóc nên xem mình đang nằm ở hoàn cảnh nào rồi hãy ra điều kiện" Sakura một chiêu đã đánh hạ Bạch Vũ, chân đạp vào vết thương trên vai của Bạch Vũ lạnh nhạt nhìn cậu nói.
"Shikiku mau tránh xa em ấy ra" Nhất Long mắt thấy Bạch Vũ kêu lên đau đớn kích động quát.
"Sao tôi lại phải làm theo lời anh?" cô ấn mạnh hơn.
"Long...ca... Em xin lỗi..em không cứu nổi anh..." Bạch Vũ đau đớn cố nặng ra từng chữ nói.
"Em không phải xin lỗi, Shikiku" Chu Nhất Long nghiến răng nhìn cô.
Trong lúc mọi người đang chiến tranh dưới hầm thì ở trên này Trương Triết Hạn đã thanh lí hết đám người canh gác, hiện tại anh đang đi xung quanh xem xem Cung Tuấn đang ở đâu, căn nhà nhỏ thế này sao lại không thấy đâu nữa.
Anh đi sâu vào trong thì nghe thấy có tiếng người, anh mới kiểm tra thì thấy có cánh cửa, Trương Triết Hạn nhẹ nhàng mở cửa đi vào thì bất ngờ nắp sang một bên.
A Hàn?, sao anh ấy lại ở đây? Hả sao cả Nhất Long, Diệp Long và Bạch Vũ cũng ở đây? Chuyện gì đang xảy ra thế này, chuyện gì cũng mặc kệ cứu Bạch Vũ ra trước mới được.
Anh nghĩ là làm, nhân lúc bọn họ đang nói chuyện, anh lén chạy vào cạnh tủ đựng rượu để tìm cơ hội thả anh em họ Chu ra.
"Mày chết đi, hãy xuống dưới mà xin lỗi cha mẹ tao" Triết Hàn đấm Cung Tuấn, cậu biết mình có lỗi với nhà họ Trương rất nhiều nên cậu không hề né tránh mà ăn trọn cú đấm đó. Trương Triết Hạn thấy vậy liền không kiểm soát được mà chạy ra che chắn trước người cậu. "Anh đang làm gì vậy hả?".
"Hạn nhi" cả Triết Hàn lẫn Cung Tuấn đều rất bất ngờ gọi một tiếng.
Trương Triết Hạn không quan tâm, anh đi đến tháo dây trói cho nhóm Chu Nhất Long , thấy Trương Triết Hạn đến gần cả đám người đứng gần đó liền tấn công anh. Anh rất nhanh đã hạ hết họ mà thả họ ra.
"Chuyện này là ân oán riêng của chúng ta đừng có lôi học trò của em vào" Trương Triết Hạn đẩy Sakura ra đỡ Bạch Vũ dậy mà lườm Triết Hàn.
"Em đến rồi thì cũng tốt thôi, anh sẽ giết hai đứa nó ở đây để tế ngày giỗ cha mẹ" Triết Hàn chỉ hai chị em Cung Tuấn nói.
"Long ca lo cho Bạch Vũ giúp tôi" anh giao Bạch Vũ cho Chu Nhất Long xong rồi mới đi đến chắn trước người Cung Tuấn "em không để anh làm gì cậu ấy đâu"
"Em biết mình đang nói cái gì không hả?" Triết Hàn trừng lớn mắt nhìn Trương Triết Hạn
Bạch Minh và Sakura chỉ đứng phía sau lưng Triết Hàn nhìn, Cung Tuấn không nghĩ là anh dám nói như vậy với Triết Hàn nên bất ngờ mà nhìn anh. Sau khi Diệp Long được thả Giai Kỳ lập tức chạy đến bên cậu.
"Em biết chứ, em nói là em sẽ bảo vệ Cung Tuấn, em không để anh làm gì nguy hại đến cậu ấy" Trương Triết Hạn vẫn giữ vững thái độ kiên quyết của mình mà nhìn anh.
"Em quên hắn đã làm gì à? em quên cha mẹ và tiểu Ly chết thế nào rồi à? Em quên là vết thẹo..."
"Đủ rồi anh hai, em không hề quên, không những không quên mà hằng đêm nó còn hiện về trong giấc mơ kia kìa"
"Vậy thì cùng anh.."
"Nhưng em vẫn sẽ không để ai làm hại đến cậu ấy đâu"
"Em..." Triết Hàn không kiềm chế được mà tát Trương Triết Hạn một cái .
-end p8-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip