[Tuấn - Hạn] Người ta - phần 5-

Vừa về đến nhà Cung Tuấn liền nằm dài ra ghế không còn một chút sức sống nào, trong đầu cậu cứ toàn là hình ảnh của Trương Triết Hạn, cậu thấy mình là trúng tà mất rồi, đến bạn thân còn chưa được nữa là.

Cung Tuấn ngồi dậy đi vào trong nhà vệ sinh nhìn mình trong gương "Từ lúc nào bộ dạng mình lại thành thế này?"

Cung Tuấn cũng không tin được người trong gương là mình, một năm trước khi Minh Minh rời đi cậu đã không còn quan tâm đến vẻ ngoài của mình như thế nào nữa, tóc dài thì lấy kéo cắt vài đường, đến cả cằm cũng cảm nhận được vài cọng râu rồi, với bộ dạng này làm sao mà Trương Triết Hạn có thể nhìn trúng được kia chứ, cậu lại nhìn quần áo của mình, chỉ là những bộ quần áo rẻ tiền ngay cả một chút thời trang cũng không có.

Cung Tuấn thở dài một cái lấy kéo một bên chỉnh trang lại mái tóc, lại cạo râu đi, chỉ vài ba bước đơn giản mà nhìn người trong gương lại hoàn toàn khác, tóc mái cắt đi vuốt cao lộ ra vần trán tinh tế đôi mắt sáng như sao, thật sự rất tuấn tú.

Cung Tuấn có chút hài lòng lại đi vào trong lôi ra đóng quần áo của mình, lúc trước cậu cũng hay mua quần áo nhưng khi nợ mỗi lúc một nhiều Minh Minh bỏ đi cậu cũng không bận tâm đến nữa chỉ cặm cụi làm việc để mau chóng trả nợ.

Nhưng bộ đồ này tuy có chút cũ nhưng toàn là những kiểu không lỗi thời, khoác lên người Cung Tuấn lại như một mood thời trang mới năm nay vậy.

Cung Tuấn đi đến bên giường cất đi tấm ảnh của cậu và Minh Minh, cậu không muốn sống trong quá khứ nữa, không ai yêu cậu ư? Vậy cậu muốn thử một lần nữa.

10h tối ở công ty, Trương Triết Hạn đang bị ông anh ác ma của mình giãn giả về hồ sơ. Nửa tiếng trước lúc Trương Minh Trùy đang ăn tối với Hoàng Hựu Minh thì Trương Triết Hạn đã gọi đến than vãn đủ thứ trên đời đến Hoàng Hựu Minh còn chịu không nổi đuổi Trương Minh Trùy về.

Anh không cam tâm mà về công ty, hiếm lắm mới có cơ hội mời Hoàng Hựu Minh đi ăn cơm mà cái tên em trai này cũng không tha cho anh nữa. Anh mang một gương mặt với 7 phần sát khí 3 phần còn lại sát khí luôn mà phân tích cho Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn vẫn không biết mình sai ở đâu, ông anh mình hôm nay ăn trúng gì mà lại hung dữ như vậy, anh thật sự khổ quá mà.

Thế là một đêm sóng gió đi qua, Trương Triết Hạn hôm nay đi làm sớm hơn 10p, nhìn sang bên cạnh Cung Tuấn vẫn chưa đến, anh định đi mua một li cà phê, vừa đứng dậy nhìn người bước vào mà anh đơ luôn.

Cung Tuấn hôm nay không còn bộ vest công sở nữa, mà thay vào đó là quần jean áo sơ mi trắng, người khác nhìn vào sẽ thấy cậu rất lịch sự nhưng trong mắt anh lại quyến rũ đến lạ.

"Trương Triết Hạn... Trương Triết Hạn... Anh sao vậy? Mặt tôi dính gì sao?"

Cung Tuấn đi đến trước mặt Trương Triết Hạn rồi vậy mà một chút phản ứng anh cũng không có, Cung Tuấn có chút buồn cười gọi anh.

Trương Triết Hạn bị gọi giật mình nhưng ngay sau đó là chào bằng nụ cười tươi rói "Biết ngay là cậu rất ngầu mà, nhưng như vậy có hơi phạm quy rồi đó"

Cung Tuấn nghe anh khen thẳng thừng như vậy không biết là nên vui hay nên buồn nữa, cậu cười ngượng cảm ơn anh.
"Anh định đi đâu à?" Cung Tuấn tìm để tài hỏi.

"À, tí quên mất, tôi đi mua cà phê, chờ tí tôi mua luôn cho cậu"
Trương Triết Hạn lúc này mới nhớ ra vừa đi vừa quay lại nói.

Cung Tuấn bật cười với sự đang yêu này của anh. Cung Tuấn thay đổi không những Trương Triết Hạn bị hớp hồn mà mấy nữ nhân viên hay coi thường cậu trong phòng cũng nhìn cậu bằng ánh mắt khác, có chút si mê, có chút tiếc nuối cũng có chút xấu hổ vì trước kia hay bắt nạt cậu.

Còn Cung Tuấn lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu thay đổi chỉ vì Trương Triết Hạn, cậu muốn anh thấy được mặt tốt nhất của mình, cậu sẽ cố gắng thay đổi hết sức để có thể xứng đáng với Trương Triết Hạn cũng để có thể đánh bại giám đốc dành lại anh.

Trương Triết Hạn trở về trên tay là hai cốc cà phê, anh cười cười nói nói suốt cả ngày, hôm nay trông anh vui hơn thường ngày một chút.

"Mặt anh đã đỡ hơn chưa?" Cung Tuấn hỏi.

"Còn đau một chút, may là chỉ bầm nhẹ" Trương Triết Hạn chọt chọt má của mình nói.

Lúc Trương Triết Hạn làm động tác đó thật sự Cung Tuấn cũng muốn thử chạm vào nhưng cũng may là lí trí của cậu còn kịp phanh lại nếu không lại gây họa rồi.

Trong lúc Cung Tuấn đang phải đấu tranh tâm lí dữ dội thì Trương Triết Hạn lại rất ngây thơ vô tội vạ mà nói chuyện luyên thuyên.

"Wow cuối cùng cũng tan làm, đi ăn thôi..." Trương Triết Hạn chỉ chờ có giờ phút này, anh vào đây cũng chỉ muốn gần Cung Tuấn chứ nào có hứng thú cống hiến gì cho kham, vừa canh đồng hồ điểm 4h anh đã đứng bật dậy hô lên.

"Khoang đã, vào văn phòng, gấp"
Trương Minh Trùy chỉ cần một câu liền đập tan sự vui vẻ của Trương Triết Hạn, anh làu bầu.

"Nhanh không? Đói muốn chết"

Trương Minh Trùy bất mãn nhìn anh "Nhanh, lẹ cái chân lên"

Trương Triết Hạn bỉu môi với Trương Minh Trùy rồi quay sang nhìn Cung Tuấn "Cậu chờ tôi có được không?"

Cung Tuấn thấy cậu như vậy liền mỉm cười gật đầu "Anh đi đi, tôi xuống sảnh chờ anh"

Trương Triết Hạn nghe thấy được chờ liền gật đầu nhanh chân lẹ tay chạy vào phòng làm việc.

"Anh gọi em có chuyện gì? Em có hẹn đi ăn với Cung Tuấn rồi không đi với anh đâu khỏi rủ em"

Trương Minh Trùy nghe mà tức, lúc anh đi với crush của mình thì mày làm phiền đến mày đi lại không cho anh mày làm phiền, công lí ở đâu hả? Lương tâm ở đâu hả?

"Đừng có tưởng bở, anh mới nhận được cuộc gọi của mẹ, ông bà cuối tuần này về nước, em nên tém tém lại, đừng có gây chuyện lớn, đợi cha mẹ đi rồi muốn làm gì thì làm"

"Ồ"

"Ồ cái gì mà ồ, hứa"

Trương Triết Hạn có muốn gây chuyện đâu, họa vô đơn chí mà biết đường đâu mà hứa, nhưng không hứa là khỏi đi hẹn hò gì luôn nên đành gật đầu "Vâng em biết rồi, sẽ cố gắng hết sức. Vậy nhá, đi đây bái bai anh trai"

Không đợi Trương Minh Trùy nói thêm câu nào Trương Triết Hạn chuồng đi mất. Trương Minh Trùy ôm đầu sao anh lại có em trai kia chứ? Sao mẹ không chỉ sinh mình anh thôi, hay chí ít anh không muốn làm anh trai nữa quá mệt mỏi quá áp lực.

Trương Triết Hạn chạy nhanh xuống sảnh chờ, quả nhiên Cung Tuấn vẫn đang đứng chờ gần cửa ra vào, Trương Triết Hạn chạy đến vỗ vai cậu.

"Đi thôi, bữa nay cậu muốn ăn gì?"

Cả hai cùng đi song song với nhau, cậu nhìn sang Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút "Anh muốn ăn gì?"

Trương Triết Hạn cũng ra chiều suy nghĩ "Hay ăn sủi cảo đi"

Cung Tuấn lập tức đồng ý "quyết định vậy đi"

Hai người vừa đi bộ thong thả vừa nói chuyện, Trương Triết Hạn vì muốn trãi nghiệm thường dân nên đã không lái xe đi làm, vì vậy bây giờ hai người phải đón xe buýt để đi đến quán sủi cảo.

Đang vui vẻ trò chuyện ở trạm xe buýt thì có một chiếc xe thể thao đậu lại, một người tháo kính nhìn sang Trương Triết Hạn.

"Đại ca? Đúng là anh rồi? Xém chút em nhận không ra anh luôn, sao không thấy anh đến quán nữa" người này là một trong số những đàn em thân cận của Trương Triết Hạn, hiện tại đang nắm quyền quản lí ở quán Bar của A Uyên làm việc.

"Hahaha, anh bây bây giờ đi làm nhân viên văn phòng rồi nên không có thời gian"

"Ấy, anh không đến quán Bar nữa làm mất bao nhiều khách đấy, có nhiều cậu ấm cô chiêu đến là chỉ muốn anh thôi đấy" Tên đó cũng cười haha trêu chọc anh.

"Không được nga, anh đây bán nghệ không bán thân, kêu họ bỏ ý định đi"

Tên kia cười đầy nham nhở rồi nói thêm vài câu trêu đùa mới chịu rời đi, dù sao giờ này là giờ quán Bar mở cửa, nếu không tên đó còn dây dưa thêm nữa rồi.

Cung Tuấn nghe bọn họ nói chuyện thì trong đầu đã mườn tượng ra cảnh trước khi vào công ty Trương Triết Hạn phải đi hát hò nhảy múa gì đó tại một quán Bar nào đó, còn bị rất nhiều kẻ nhiều tiền dòm ngó anh, có khi nào giám đốc của cậu cũng nhìn trúng anh nên mới đưa anh vào công ty làm, như vậy cũng hợp lí, ở chung nhà, công việc của anh cũng là những công việc đơn giản nhàm chán có làm cũng được không cũng được, càng nghĩ Cung Tuấn càng thấy tội cho Trương Triết Hạn, anh vậy mà còn khổ sở hơn cả cậu, vậy mà lúc nào cũng phải bày ra bộ dạng vui vẻ.

Càng nghĩ cậu càng hạ quyết tâm bảo vệ anh hơn, cậu phải giải quyết cái khoảng nợ đó càng nhanh càng tốt, cậu không muốn anh theo cậu phải chịu khổ.

Tối đó sau khi trở về nhà, cậu gọi điện thoại cho tên chủ nợ kia nhưng phát hiện điện thoại không thể gọi được, kì lạ hắn lúc nào cũng nghe điện thoại rất nhanh. Cung Tuấn lại gọi cho một người cùng bị hắn đòi nợ để hỏi xem. Cả hai cũng không thân thiết gì, chỉ là lúc trước cậu không đủ tiền đưa hắn đã bị hắn đập cho một trận mà tên đó cũng bị đập trước đó, thấy tên đó bị đánh đến ngất luôn nên cậu không thể bỏ mặt mà đưa tên đó vào bệnh viện.

"Alo, Cung Tuấn sao lại gọi cho tôi giờ này?"

"Làm phiền rồi, tôi muốn hỏi sao lại gọi cho tên đó không được"

Đầu dây bên kia dường như đang nhậu với bạn bè nên rất ồn, tên đó đi ra ngoài hay sao ấy, cậu nghe thấy tiếng  cửa rồi mới nhe người đó lên tiếng.
"Cậu không hay tin sao? Hắn bị cảnh sát bắt vì tội cho vay nặng lãi và buôn hàng cấm, nguyên băng của hắn bị tóm, đông lắm, giờ hắn không còn cơ hội bòi rút chúng ta nữa, đ* tiền mà chúng ta đưa cho hắn mấy năm nay sớm đã vượt qua số tiến vốn vậy mà nó không tha cho mình, nghiệp là nghiệp của nó đáng phải gánh"

Cung Tuấn nghe người đó chửi rủa hả hê rồi tìm cách cúp máy. Cậu nhìn điện thoại một cảm giác nhẹ nhàng tràng đầy cơ thể, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp cậu rồi.

-End phần 5-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip