[Tuấn - Hạn] Ta thích ngươi lắm! p3

Phần 3: giải cứu.

Nghe thấy Trương Triết Hạn gặp chuyện ánh mắt Cung Tuấn mang đậm sát ý, mặt hắn đã đen đến mức không thể nhìn ra biểu tình.
"A Viễn lập tức trở về phủ gọi tất cả ảnh vệ tới cho ta"
Cung Tuấn xoay người đi trước Mã Văn Viễn dìu Châu Dã đi phía sau nhỏ giọng an ủi.
"Cô nương đừng lo lắng, điện hạ sẽ cứu Trương đại hiệp ra, trước phải điều trị cho cô nương đã"
Châu Dã gật đầu, vừa rồi thấy ánh mắt của Cung Tuấn cô có chút sợ, nổi sợ không tên đó phần nào khiến cô an tâm hơn.
Về đến phủ, Mã Văn Viễn một bên giúp Châu Dã băng bó một bên Cung Tuấn ngồi an vị tại giữa thư phòng, gõ hai cái lên bàn lập tức một nhóm người từ tứ phía xuất hiện quỳ một gối hành lễ.
"Chẳng phải ta đã giao cho các ngươi bảo vệ hai người A Hạn sao? Giờ thì các người giải thích thế nào?" Cung Tuấn lạnh nhạt nhìn một lượt bọn họ nặng từ câu từng chữ nói.
"Thuộc hạ tất trách, bọn thuộc hạ bị một nhóm dạ hành ngăn cản, đến khi giải quyết chúng xong thì điện hạ cũng đến... Thuộc hạ biết tội mong điện hạ trách phạt" một tên quỳ ở giữa không dám nhẫn đầu lên, cúi thấp đầu nói.
"Giờ còn ở đây mà trách với phạt? Mau nói" Cung Tuấn lạnh nhạt quát.
"Thuộc hạ nhận ra bọn chúng là dân chém thuê của Hạc Cầm phường, chúng đều là tử sĩ nên không bắt sống được..."
Thấy hắn do dự Cung Tuấn đập mạnh tay xuống bàn, hắn run rẩy nói tiếp "tiểu Cửu theo đuổi bọn chúng đến một thanh lâu cuối Hạc phường thì mất dấu, hiện tại tiểu Cửu cũng không có tung tích gì"
"Hạc phường?" Cung Tuấn suy nghĩ gì đó rất trầm tư, sau thời gian một chén trà Cung Tuấn hạ lệnh xuống.
"A Viễn, Ảnh Tứ, Ảnh Ngũ, Ảnh Lục các ngươi ở lại phủ, còn lại truy tìm tung tích Ảnh Cửu báo ngay cho ta "
Nghe phân phó cả đám chia nhau ra hành động. Đợi khi nhóm Ảnh Tứ rời đi Cung Tuấn đứng ngồi không yên trong thư phòng.
"Vết thương của cô thế nào rồi?" Cung Tuấn bước qua ngồi đối diện cô và Mã Văn Viễn hỏi.
"Chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại" Châu Dã xua tay.
"Ngươi yên tâm, ta đã cho người đi tìm, có tinh tức lập tức về báo cáo, nhưng Châu cô nương, vừa rồi cô nương bảo A Hạn mất võ công, ý cô nương là thế nào?" Cung Tuấn nhớ đến những lời vừa rồi Châu Dã nói trong lúc hoảng loạn liền hỏi.
"Cái này..." Châu Dã vừa rồi quá rồi nên mới nói lung tung giờ không biết làm sao, cô ấp úng một lúc thở dài "ta không thể nói được, các người không đáng tin"
Trương Triết Hạn lúc trước cũng nói hắn như vậy, giờ ngay cả Châu Dã cũng nói như vậy, hắn không khỏi cười khổ "ta không đáng tin? Vậy sao cô còn nhờ ta đi cứu y?"
"Ở đây ngoài ngươi ra bọn ta không quen ai hết, không nhờ ngươi thì nhờ ai đây, dù sao ngươi cũng nợ đại ca ta một mạng, xem như lần này hòa đi"
Thấy không thể lấy được tin tức gì từ cô, hắn đành tự mình đi điều tra vậy, hắn không tin hắn tra không ra.

Lúc này Trương Triết Hạn cũng đã mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, xem ra lần tái phát này vẫn chưa chấm dứt, y nhìn xung quanh có thể nhận ra đây là một đại lao, y lại cố gắng suy nghĩ xem trong thời gian này y có làm chuyện gì để bị bắt giam hay không, nhưng kết quả là hình như không có.
"Trương Triết Hạn, là ngươi phải không?"
Nghe có tiếng gọi Trương Triết Hạn nhìn sang phòng giam bên cạnh, không thấy ai, nhìn sang bên kia cũng không thấy ai, cuối cùng khi nhìn lên trần nhà mới thấy có một người như ấn như hiện trên trần nhà.
"Ngươi là ai?"
"Quả nhiên là ngươi, tên chết tiệt, ngươi vậy mà chưa chết" tên đó nhảy từ sàn nhà xuống bắt mạch cho y, tên đó đột nhiên ha hả cười "ngươi vẫn chưa giải được cổ à, giờ ngươi chịu thua đi ta giải cho ngươi"
Nghe mấy câu như vầy Trương Triết Hạn liền nhận ra đối phương là ai, lấy hết lực bình sinh lúc này đấm hắn một đấm "Lý Đại Côn, tên chết tiệt "
Lý Đại Côn đỡ Trương Triết Hạn ngồi dậy, truyền nội lực làm cổ quay lại trạng thái ngủ.
"Ngươi còn mắng người được xem ra không chết được, ta nhìn thấy ngươi liền biết ngay là ngươi mà, cách ăn mặc có chút thay đổi nhưng cái tính lười biếng của người thì không lẫn đi đâu được."
"Không biết ta mắc phải cái số đen đủi gì, tự dưng bị đánh còn bị thương" Trương Triết Hạn thoải mái hơn được một chút ngồi xếp bằng mà nhìn Lý Đại Côn, lúc này y mới để ý hắn một thân đen, bịch mặt của đen thiếu điều chỉ thấy hai con mắt, Trương Triết Hạn cau mày.
"Ngươi không làm đại hiệp nữa chuyển qua làm sơn tặc à?"
"Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy? Mặt ta vầy mà đi làm sơn tặc à? Ta đang làm ảnh vệ cho điện hạ đấy, đỡ hơn một tên lang thang như ngươi"
"Ta lang thang... Chờ đã ngươi nói ngươi đang làm gì cơ?" Trương Triết Hạn định mắng người lại như ngộ ra cau mày nhìn hắn hỏi.
"Ảnh vệ, sao oai không?"
"Ngươi làm ảnh vệ cho hắn vậy sao hắn bị trúng cổ ngươi lại không trị? Muốn dụ ta vào bẫy à?"
"Đành chịu, ta chỉ mới quay về phủ vào giờ ngọ ngày hôm nay thôi, vừa về đến chưa kịp nghỉ ngơi đã bị điện hạ bắt theo bảo vệ hai ngươi, còn trách ta"
Trùng hợp như vậy? Lựa ngay thời điểm độc phát tác mà điều người đi, xem ra kẻ này có quan hệ với hắn không tồi, không là kẻ vô cùng được tín nhiệm.
"Có người đến, ngươi tự lo liệu, ta sẽ tìm cách cứu ngươi ra" Lý Đại Côn nghe thấy tiếng bước chân, lập tức đỡ y nằm lại chỗ củ nhanh chóng nhảy lên sàn nhà, đến từ nơi nào liền theo hướng đó mà về.
Một nhóm người bước vào, cả đám đều bịch kính mặt, xem ra là cùng một bọn với kẻ đã bắt y.

Lý Đại Côn sau khi rời khỏi Trương Triết Hạn đã lập tức trở về phủ Cung Tuấn để bẩm báo, do có lệnh của Cung Tuấn từ trước nên vừa về đến phủ Lý Đại Côn lập tức đi vào thư phòng của Cung Tuấn.
"Điện hạ, đã xác định được nơi giam giữ Trương Triết Hạn "
Vừa nghe thấy Cung Tuấn liền hạ lệnh xuất phát, theo sự dẫn dắt của Lý Đại Côn họ thành công đi đến một mật thất, bên trong là những nhà giam , những dụng cụ tra tấn không khác mấy trong cung, lòng của hắn nóng như lửa đốt nhưng tránh bức dây đông rừng mọi người đành phải lẻn vào bên trong.
Từ phòng giam đột nhiên phát ra tiếng cười lớn của Trương Triết Hạn "Ngươi muốn ta giết hắn hahaha cười chết ta mất" sau một đoạn cười dài Trương Triết Hạn mới phun ra một câu "hắn giờ rất quan trọng với ta, muốn giết hắn? Vậy xem ngươi có bản lĩnh đó không đã"
Cung Tuấn nghe được toàn bộ câu ấy, bất giác ngẩn ngơ cả người, người này tại sao lại...
Nhưng một tiếng roi giòn tan khiến hắn tỉnh táo lại, Cung Tuấn cau chặt đôi mày nhẹ giọng hạ lệnh.
"Giết không tha"
Cung Tuấn, Mã Văn Viễn và Châu Dã lúc này đã rút khăn che mặt, che đi khuôn mặt cứ thế mà dẫn đầu đánh giết bọn chúng, Châu Dã và Cung Tuấn chỉ lo cho thương thế của Trương Triết Hạn, vừa thoáng ra một khoảng trống liền phá vòng vay tiến lại gần Trương Triết Hạn.
"Ngươi thế nào rồi, ta cõng ngươi" Cung Tuấn thấy mệt mỏi đến mức không di chuyển nổi không để ý nhiều, hắn cõng y lên vai hạ lệnh cho Mã Văn Viễn lo việc còn lại, còn hắn và Châu Dã đưa Trương Triết Hạn đi trước.
Cả ba thoát ra được mật thất thì bị một đám người ngán chân, Châu Dã xông lên trước mở đường máu, Trương Triết Hạn mơ hồ thấy cô như vậy vùng vẫy đòi xuống.
"Giúp muội ấy một tay đi, mặc kệ ta"
Cung Tuấn không những không để Trương Triết Hạn xuống mà cứ thế xông lên, một tay đỡ người y không để y rơi xuống một tay rút thanh kiếm bên hông Trương Triết Hạn mà đánh.
Trương Triết Hạn bây giờ cũng vô lực mặc kệ nhân sinh rồi, đến đó là thanh kiếm của mình cũng không nhận ra, trước khi ngất đi y vẫn còn quăng lại một câu bên tai hắn "ngươi đúng là trâu thật"

Khi về đến phủ cũng đã là hừng đông, Cung Tuấn cho người mang nước ấm đến phòng mình rồi tự tay chăm sóc cho y, Châu Dã thay xong y phục đầy máu kia của mình quay lại thấy sắc mặt của Trương Triết Hạn cũng khá hơn nên an tâm hơn hẳn.
"Ta không ngờ đại ca lại xem trọng ngươi như vậy, chuyện đêm qua mong ngươi thứ lỗi" Châu Dã cũng nghe được những lời đó của Trương Triết Hạn trong lòng liền sinh ra một loại cảm giác không cần đề phòng với Cung Tuấn nói chuyện cũng thoải mái hơn hẳn.
"Ta cũng không ngờ" tai Cung Tuấn có chút đỏ nhưng mặt vẫn tỏ vẻ không gì nhìn cô.
"Đại ca ta thật ra bị trúng cổ, vì một số điều kiện không nhất định mà nó sẽ tỉnh giấc khiến công phu của huynh ấy đột ngột biến mất, hoặc ngũ quan mất nhạy, ngoài rượu và nội lực quá mức thì ta không rõ nữa" Châu Dã đã xác định hắn là người mình liền không giấu giếm gì nói.
"Sao y không tự giải cho mình?" Cung Tuấn hỏi.
"Đành chịu thôi, đại ca đâu giỏi về mấy con cổ này, cổ thật ra rất nhiều loại, may mắn là ngươi bị trúng ngay cổ mà huynh ấy biết, không thì huynh cũng tiêu rồi" Châu Dã nhún vai nói.
"Ta nhất định sẽ cứu huynh ấy"
Cung Tuấn nhỏ giọng tự hạ quyết tâm với chính bản thân mình, trước giờ ngoài Mã Văn Viễn ra thì y là người đầu tiên vì hắn mà làm nhiều việc như vậy, vì hắn mà mạng cũng không cần. Hắn phải nắm bắt người này không thể để y biến mất được.
"Điện hạ, tất cả ảnh vệ đang tập trung tại thư phòng"Mã Văn Viễn gõ cửa bước vào nhỏ giọng báo
"Được, ta biết rồi, ngươi trở về phòng trước đi" Cung Tuấn đứng dậy lưu luyến rời đi.

Cánh cửa vừa đóng lại, ánh mắt Cung Tuấn đã không còn nét dịu dàng ấm áp ban nãy mà thay vào đó là sự tàn nhẫn của vương tộc.
Hắn đẩy cửa bước vào, ngồi xuống giữa thư phòng, tự mình rót cho mình một chén trà chờ họ báo cáo.
"Thanh lâu nơi đó đã bị bọn thuộc hạ sang bằng rồi, tất cả những kẻ có mặt lúc đó không một tên nào còn sống, thi thể cũng bị thiêu rụi trong cơn hỏa hoạn" Ảnh Tứ đứng ra bẩm báo.
"Tốt lắm, các ngươi lui xuống đi, riêng ảnh Cửu ở lại"
Tất cả nhận mệnh lui xuống, riêng ảnh Cửu vẫn quỳ ở đó.
"Ngươi lần này có công rất lớn cứu mạng A Hạn, ngươi muốn thưởng thứ gì?"
Nghe Cung Tuấn gọi Trương Triết Hạn là A Hạn, Ảnh Cửu không nhịn được mà muốn cười, nhưng hắn vẫn còn lí trí, hắn phải nhịn, phải nhịn.
Cảm nhận được sự khác thường của ảnh vệ, Cung Tuấn không che giấu hỏi thẳng.
"Ngươi là đang thấy rất buồn cười sao?"
"Thuộc hạ không dám, chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám gọi y như vậy, không ngờ người đầu tiên gọi lại là điện hạ, thuộc hạ có chút kích động"
"Ngươi nói cái gì?" Cung Tuấn đứng dậy đi đến trước mặt Ảnh Cửu hỏi.
"Điện hạ..." Ảnh Cửu nghĩ mình đã làm sai gì rồi vừa định cúi đầu nhận sai thì được Cung Tuấn kéo đứng dậy còn nhìn hắn mặt cặp mắt sáng rực.
"Ngươi nói ngươi quen A Hạn sao?"
Ảnh Cửu vẫn chưa rỏ đầu cua tai meo gì nhưng hắn lại không ngốc đến mức không nhìn ra được Cung Tuấn rất tò mò về Trương Triết Hạn, lấy danh nghĩa là một người sợ thiên hạ chưa đủ loạn thì sao hắn có thể bỏ qua cơ hội như vậy. Vậy là ngay lập tức hắn gật đầu cái rụp.

-end p3-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip