[Tuấn - Hạn] Thương phải kẻ lạnh lùng. end
15 năm trước...
Tại nhà của Cung Tuấn, ba Cung đang cực kì tức giận, Cung Thuần và mẹ Cung chỉ có thể đứng một bên không thể can thiệp vào, mẹ Cung thì khóc than trời trách đất, Cung Thuần cũng hết cách khuyên chỉ vỗ vỗ bà. Bên này ba Cung mắng cũng đã mắng nhưng cái đứa con này của ông lại cố chấp không nghe.
"Giờ tao hỏi mày lần cuối, mày có chịu cắt đứt với thằng họ Trương đó hay không?" Ổng chỉ tay vào Cung Tuấn hỏi.
"Con và anh Hạn là thật lòng muốn ở bên nhau, con sẽ không chia tay anh ấy đâu" Cung Tuấn tay nắm chặt kiên định như trước mà nhìn ông.
"Mày có để cho cái nhà này chút mặt mũi không? Hai nhà không môn đăng hộ đối, chúng mày quen nhau để bọn họ nói cho xấu mặt à, mày muốn quen ai cũng được, nam cũng được nữ cũng được nhưng không được nghèo, không được không quyền thế" Ông hít sâu một hơi lại nói.
"Họ nói gì mặc kệ họ, sống sao phải nghe bọn họ nói, anh Hạn tốt với con, con cũng sẽ không phụ anh ấy, cha đừng nói nữa con không nghe đâu"
Ông tức đến muốn phát điên, tất cả cũng tại ông cưng chiều quá nên giờ không thể nói được gì. Ông nổi giận đùng đùng bỏ về phòng. Mẹ Cung cũng chạy theo mà giúp ông ngui giận.
Cung Thuần thấy hai người đi rồi mới thở dài mà đến ngồi trước mặt em trai.
"Cứng đầu cứng cỗ" Cung Tuấn cong lên khóe môi cười tinh nghịch nhìn anh trai "ông ấy giận nhưng không có đánh em, cứ cứng đầu như vậy ông ấy sẽ mềm lòng thôi"
Cung Thuần lắc đầu đứng dậy đưa tay cho Cung Tuấn "còn đứng nổi không?"
Cung Tuấn nắm lấy tay Cung Thuần đứng dậy, tay vỗ vỗ vào chân nhíu mày "tê hết chân rồi, cha cũng ác thật"
"Ông ấy chưa đánh gãy chân em là còn lương thiện rồi đó, về phòng xám hối đi đừng có chọc giận ông ấy thêm nữa"
Cung Tuấn nắm tay áo anh trai ra vẻ mặt ngốc ngốc cười "Anh trai của em, điện thoại của em anh lấy được chưa?"
Cung Thuần thoáng rùng mình ném cái điện thoại trả lại cho Cung Tuấn "câm miệng, từ nay còn gọi kiểu đó nữa thì đừng có mà nhờ vả anh" Cung Thuần vẫn không quên rùng mình một cái nữa mới rời đi.
Cung Tuấn lấy lại được cái điện thoại liền vui vẻ bay về phòng, cậu mở khóa điện thoại lên thấy có 1 cuộc gọi nhỡ của Trương Triết Hạn và đến hơn 20 cuộc của Ngụy Triết Minh.
Cung Tuấn cau mày, cậu bị nhốt trong nhà 3 ngày trời vậy mà Trương Triết Hạn của cậu chỉ gọi cậu có một cuộc còn cái tên thích làm kì đà kia lại gọi đến chục cuộc là thế nào.
Cung Tuấn đầu tiên là điện cho Trương Triết Hạn để giận lẫy, nhưng điện rất lâu cũng chỉ nhận lại câu 'không thể kết nối'. Cung Tuấn mới lòng không cam tâm không đặn mà gọi cho Ngụy Triết Minh.
Vừa đổ một hồi chuông Ngụy Triết Minh lập tức bắt máy mà mắng.
"Cái thằng nhóc nhà mày đi đâu mà tắt máy, đến tận nhà thì không gặp được"
"Anh quát cái gì, tôi bị cha phát hiện ra mối quan hệ của hai chúng tôi, vẫn còn bị ông ấy nhốt trong nhà. Anh kiếm tôi làm gì? Anh Hạn đâu?"
"Thì tao kiếm mày là nói về tiểu Hạn này. Ngày mà không gặp được mày đấy, tao và tiểu Hạn có đi đến nhà mày kiếm mày, nhưng giữa đường đi tìm nhà thì tiểu Hạn bị một đám người đeo kính đen bịch khẩu trang kính mặt bắt đi rồi, tao đã báo cảnh sát, họ nói đã tìm ra chỗ, tao đang bám theo cảnh sát này mày đến không?"
"Anh gửi định vị qua cho tôi ngay" Cung Tuấn không nhiều lời chạy ngay xuống nhà túm lấy Cung Thuần. "Anh... Anh hai làm ơn, anh chở em đến một nơi, anh ơi làm ơn đi, nhanh lên"
Cung Thuần không hiểu gì nhưng thấy em trai cầu xin anh biết chắc là có chuyện, vì vậy lấy chìa khóa xe đưa Cung Tuấn đi.
Định vị mà Ngụy Triết Minh gửi qua là dẫn đến một bến cảng bị bỏ hoang. Bên ngoài cậu thấy có 3 chiếc xe cảnh sát đang đậu, Ngụy Triết Minh đang nấp ở một bên. Cung Tuấn thấy anh thì chạy qua.
"Anh Minh, anh Hạn đâu?" Cung Tuấn nhỏ giọng hỏi.
"Tiểu Hạn đang ở bên trong, cảnh sát đang bao vây nơi này chúng ta cũng không nên manh động nếu lỡ có sơ xuất gì là bay luôn cái mạng của tiểu Hạn"
Cung Tuấn tay nắm chặt thành đấm cố giữ bình tỉnh gật đầu mà nhìn qua.
Qua một lúc, cảnh sát bắt đầu gọi bọn chúng ra đầu hàng, nói rất lâu cuối cùng thì bọn chúng cũng đi ra. Bọn chúng có hơn 8 người, một tên trong số bọn chúng đang giữ con tin là Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn lúc này có chút vô lực, trên mặt và tay đều toàn là vết bầm tím. Cung Tuấn nhìn mà xót đến không chịu được.
Thấy cứ dằn co như vậy cũng không phải là cách, vì vậy bên cảnh sát quyết định nhường một bước để cứu con tin ra.
Cảnh sát bên này vừa bỏ vũ khí xuống thì bên kia đã túm lấy Trương Triết Hạn mà bỏ chạy. Cung Tuấn không thể đứng nhìn được nữa vì vậy chạy đến muốn cứu anh.
Ngụy Triết Minh cũng có cùng suy nghĩ với Cung Tuấn, tự tay mình làm vẫn là an tâm hơn, hai người mặc kệ lời cảnh cáo của cảnh sát và Cung Thuần tùm lấy thanh gỗ chạy lên đánh chúng, cảnh sát không thể nổ súng chỉ có thể tiến lên trấn áp.
Trương Triết Hạn bên này nhìn thấy Cung Tuấn bị đánh liền mấy cú, lòng đau như cắt, anh dùng sức lực còn lại của mình vùng vẫy ra khỏi tay tên đó, giãy giụa không được, anh trực tiếp cắn thật mạnh vào tay hắn.
Tên nó bị cắn đau vô thức buông tay, Trương Triết Hạn chạy sang chỗ Cung Tuấn.
"Tuấn Tuấn sao em lại ở đây, chạy mau đi"
Cung Tuấn thấy anh liền kéo anh sang một bên cởi trói tay cho anh.
"Em xin lỗi" Cung Tuấn nhìn tay anh bị trói đến rứm máu mà đau lòng không thôi. Cậu tự ôm lấy trách nhiệm về mình, tất cả tại cậu, tại cậu đột nhiên biến mất mới khiến anh ra nông nổi như vậy.
"Tuấn Tuấn " Trương Triết Hạn thấy có một tên phát điên muốn đâm Cung Tuấn từ phía sau, Trương Triết Hạn không suy nghĩ nhiều kéo tay Cung Tuấn đưa lưng mà đờ trọn một dao đó.
Cung Tuấn nhìn thấy con dao vẫn còn đang cấm trên lưng Trương Triết Hạn mà người thì đã ngất đi, cậu nhìn hai tay mình đầy máu mà sợ hãi.
Bọn chúng bây giờ cứ như một lũ điên liều chết vậy. Chúng có chết cũng phải lôi Trương Triết Hạn chết cùng. Tên cầm đầu lúc nãy cầm lên thanh gỗ vừa rồi định đánh chết Trương Triết Hạn nhưng Cung Tuấn lại dùng cả người mình để ôm trọn lấy Trương Triết Hạn. Sau đó cậu bị đánh đến ngất đi. Khi tỉnh lại cậu đã ở một nơi xa lạ nào đó, kí ức lúc này chỉ là một tờ giấy trắng. Cậu đã hỏi Cung Thuần và cha mẹ cậu tại sao mình lại bị thương thì họ nói cậu gặp tai nạn rồi không nói gì thêm.
Cung Tuấn được chuyển đến Mỹ điều trị và học trung học ở bên đó. Đến khi lên đại học mới trở về đây.
Trở về hiện tại, Cung Tuấn ngồi trước phòng cấp cứu mắt lăm lăm nhìn vào hai bàn tay đang dính đầy máu của mình, cậu đã nhớ lại tất cả, thì ra đây cũng là tại sao cậu ghét máu như vậy, lúc đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy Trương Triết Hạn đều dùng cả người mình để đỡ cho cậu, vậy mà cậu đã làm gì, lơ đi anh ấy, chà đạp tự trọng của anh ấy, cưỡng đoạt anh ấy... Càng nghĩ Cung Tuấn càng không chịu đựng nổi.
"Cung Tuấn, tiểu Hạn sẽ không sao đâu, mau đi rửa đống máu đó đi" Ngụy Triết Minh ngồi xuống bên cạnh Cung Tuấn nhỏ giọng nói.
"Anh Minh, tôi nhớ ra mọi việc rồi, sao tôi lại quên đi anh Hạn được, tại sao tôi có thể quên đi anh ấy dễ dàng như vậy" Cung Tuấn cặp mắt đã đỏ đến lợi hại.
Ngụy Triết Minh nhìn thấy mà có chút đau lòng, dù sao chuyện này cũng không thể trách Cung Tuấn, cậu ta cũng vì muốn cứu Trương Triết Hạn nên mới ra như vậy. Anh giờ không biết là nên đồng cảm hay mắng cậu nữa.
Trương Triết Sang bên này nhìn vậy thở dài lên tiếng.
"Cậu Cung Tuấn"
Cung Tuấn nghe ba Trương gọi thì ngẩng mặt lên nhìn ông.
"Con trai tôi năm đó tỉnh lại không thấy cậu đâu nó đã điên cuồng đi tìm cậu, cậu lúc đó như bốc hơi khỏi thế giới vậy nó sợ hãi, lo lắng rồi sinh ra tự kỷ. Nó nghĩ là cậu chết rồi, nó nói nó không cứu được cậu. Vết thẹo trên lưng nó là do nhiều lần nó lấy tay cào trong lúc gặp ác mộng" Ông nghẹn lại một chút, thấy Cung Tuấn rơi nước mắt ông cũng thấy thương con trai mình vô cùng.
"Nhưng lên đại học năm hai, tiểu Hạn nhìn thấy cậu, cậu học cùng khoa với cậu ấy, nhưng cho dù cậu ấy có làm gì thì cậu cũng không để ý cậu ấy. Tiểu Hạn vì vậy mà hạ mình đi hỏi Trác Phi Phi mới biết được cậu mất trí nhớ rồi và cậu cũng thành hôn phu của cô ta. Tiểu Hạn sốc đến mức khóc lớn một trận. Đột nhiên qua một tuần mất tích thì cậu ta trở lại, là Trương Triết Hạn của năm xưa trở lại, cậu ta cố gắng sống thật tốt, cậu ta muốn đứng vững bằng chân mình để ở bên cạnh cậu" Ngụy Triết Minh tiếp lời Trương Triết Sang.
"Đến mãi sau này tối mới biết, tuần cậu ta mất tích đó là cậu ta về nhà nói rõ mình không muốn tiếp quản công ty, muốn tiếp tục đuổi theo cậu. Ông ngoại tức giận đuổi cậu ta ra khỏi nhà, cắt đứt liên hệ. Cậu ta có ngày hôm nay đều là nhìn cậu mà bước. Cung Tuấn đừng quên cậu ấy nữa, Trương Triết Hạn đã khổ nhiều rồi"
"Tôi từ lúc nào chấp nhận cậu ta?"
Nghe thấy một giọng nói già nua nhưng đầy uy nghi, Trương Triết Sang, Cung Thuần, Cung Tuấn và Ngụy Triết Minh đều đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Người vừa nói là ông ngoại của Trương Triết Hạn còn có mẹ Trương và em trai Trương Triết Hạn.
Vừa rồi khi nghe được tin tức trên đài, ông liền nhận ra đó là đứa cháu trai 10 năm cắt đứt của mình, quá lo lắng ông liền gọi người nhà đưa ông đến đây, dù ông biết mình không thể quản chuyện của Trương Triết Hạn nữa nhưng nghe mấy lời kể của Ngụy Triết Minh ông lại nhớ đến bộ dạng đáng thương của Trương Triết Hạn năm đó, ông lại tức giận.
"Ông ngoại, sao ông biết mà đến đây?" Ngụy Triết Minh chạy sang nhìn ông hỏi.
"Bây giờ trên mạng đang lan truyền khắp nơi với tiêu đề, Cung tổng có mối quan hệ mờ ám với thợ lý riêng dẫn đến bị ám sát vì tình, tất cả các diễn đàn đều có mặt của Cung Tuấn và anh trai ngu ngốc của tôi" Trương Triết Minh càng lớn nhìn càng giống Trương Triết Hạn chỉ làm mồm miệng đáng sợ hơn.
Lời Trương Triết Minh vừa dứt thì bóng dáng của một người quyền lực nữa đến Cung Hải.
"Tôi từ xa đã nghe có người không chấp nhận con trai tôi?" Cung Hải bước vào nhìn một lượt thấy lão Trương thì có chút giật mình tự hỏi ông cáo già này làm gì ở đây.
"Cha, đây là ông ngoại, cha, mẹ và em trai của Trương Triết Hạn " Cung Thuần lên tiếng giúp ông gỡ hoài nghi.
Cung Hải chớp chớp mặt nhìn họ rồi nhìn sang Cung Tuấn, ông định hỏi gì thì thấy tay cậu đầy máu, ông cau mày.
"Tay con sao lại thế, sao không để bác sĩ băng bó"
"Đó không phải là máu của con, đều là của anh Hạn. Sao năm xưa mọi người lại giấu con?" Cung Tuấn nhìn ông đầy mệt mỏi hỏi.
"Ta..." Cung Hải chưa kịp nói gì thì Cung Tuấn xin phép đi rửa tay.
Cung Hải thở dài rồi lại nhìn nhóm người Trương gia.
"Các người định thế nào? Tiếp tục chia rẽ bọn nó sao?" Cung Hải lên tiếng hỏi.
Lão Trương nhìn phòng cấp cứu thở dài "từ 10 năm trước bọn tôi đã không còn quyền can thiệp vào cuộc sống của Hạn Hạn rồi" lão Trương lại nhìn Cung Hải.
"Năm xưa cũng nhờ Cung Tuấn cứu Hạn Hạn nên thằng cháu đó của tôi mới có ngày hôm nay, giờ nó trả lại mạng đó cho Cung Tuấn. Từ nay chuyện của bọn trẻ chúng ta cũng đừng nhún tay vào nữa"
Cung Hải nhìn Cung Thuần rồi lại nhìn vào phòng cấp cứu, ông thở dài rồi vươn tay với lão Trương "trên thương trường là một đối tác, về cá nhân là một sui gia ông đồng ý không?"
Lão Trương cong lên khóe môi cười rồi cũng vươn tay bắt tay với Cung Hải gật đầu.
Cung Thuần và Ngụy Triết Minh không ngờ mọi chuyện lại ổn thỏa như vậy, trong lòng đều cảm thấy mừng thầm, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là cuộc phẫu thuật của Trương Triết Hạn đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Cung Tuấn ở trong nhà vệ sinh rất lâu, khi đi ra thì tóc vẫn còn ướt, mắt thì đỏ lên cả, xem ra là lén khóc một mình. Ngụy Triết Minh vỗ vỗ vai Cung Tuấn cùng cậu đứng đợi ở trước phòng.
Không biết đã qua bao lâu phòng cấp cứu cũng mở cửa, bác sĩ bước ra nhìn mọi người một lượt rồi gật đầu.
"Bệnh nhân may mà đến kịp thời đã không sao nữa rồi, tuy vậy do mất máu nhiều nên sẽ hôn mê lâu một chút, ngoài ra không vấn đề gì cả"
Nói rồi bác sĩ gật đầu với mọi người rồi rời đi.
Y tá phía sau dẫn mọi người đến phòng bệnh của Trương Triết Hạn rồi cùng Trương Triết Sang đi làm thủ tục nhập viện cho Trương Triết Hạn.
Thấy Trương Triết Hạn không sao Cung Hải, lão Trương, mẹ Trương và Trương Triết Minh quay trở về, dù sao họ vẫn chưa biết phải đối mặt với Trương Triết Hạn ra sao.
Cung Thuần cũng bận việc công ty nên ra về trước. Ngụy Triết Minh thì trở về nhà mang những thứ cần đến cho Trương Triết Hạn, dù sao anh cũng phải nằm viện đến cả tuần.
Hiện tại cũng chỉ còn có Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, cậu nắm lấy bàn tay của Trương Triết Hạn, tay kia đau lòng mà vuốt mặt anh.
"Anh Hạn, em xin lỗi đã quên anh lâu như vậy, em còn nghi ngờ anh nhiều lần, em không dám xin anh tha thứ chỉ là anh đừng bỏ em là được, muốn đánh muốn mắng thế nào em cũng chịu"
Trương Triết Hạn vậy mà hôn mê đến ngày hôm sau mới tỉnh, Ngụy Triết Minh lúc đó đã đi làm rồi, còn Cung Tuấn thì đem công việc đến bệnh viện mà làm. Thật ra Cung Thuần đã giúp cậu giải quyết vấn đề quan trọng trên công ty hết rồi giờ chỉ còn linh tinh vài chuyện thôi.
"Tuấn Tuấn " câu đầu tiên khi Trương Triết Hạn mở mắt là gọi tên cậu.
Cung Tuấn lập tức buông laptop xuống chạy sang nắm lấy tay Trương Triết Hạn mừng đến mức luống cuống tay chân "anh...anh tỉnh rồi, anh có đau không? À anh đói không em mua gì đó cho anh ăn à không anh uống chút nước nhe"
Trương Triết Hạn thấy cậu như vậy nhịn không được buồn cười "Em làm sao vậy? Anh không sao"
"Anh Hạn... Em nhớ rồi, em nhớ ra anh rồi" Cung Tuấn cay cay đôi mắt ôm lấy anh nói "anh Hạn... Anh làm em sợ chết rồi"
Trương Triết Hạn đơ ra rất lâu, đúng rồi Cung Tuấn của anh là một người ngốc nghếch như vậy đây, việc gì cũng bảo sợ nhưng là kẻ không sợ trời không sợ đất. "Ngốc, đừng sợ, có anh đây..."
Nói thì nói vậy nhưng mắt anh đã đỏ, anh vùi đầu vào cổ Cung Tuấn khóc "Tuấn Tuấn anh nhớ em sắp phát điên lên vậy, em bỏ anh đi lâu quá"
Cung Tuấn không nói được gì chỉ lập đi lập lại "Em xin lỗi "
Nhờ Trương Triết Hạn có một sức khỏe tốt, vì vậy rất nhanh đã hồi phục, chỉ là cần phải chờ một khoảng thời gian để cắt chỉ mà thôi.
Trong lúc nằm viện anh không biết chuyện gì, hôm Phạm Tân Vĩ cùng nhóm người ở bar đến thăm anh mới biết.
Hôm đó người đâm anh là một nhân viên của công ty bị Cung Tuấn đuổi việc vì tham ô, vợ và con hắn vì thế mà bỏ đi hắn bí quá hóa liều nên muốn chết cùng với Cung Tuấn. Còn về việc thông tin về quan hệ của hai người bị rò rỉ là do Vương Minh Tiêu thuê người theo dõi vừa đúng lúc bắt được một tin hay liền không ngần ngại thêm mắm dặm muối còn lôi luôn cả chuyện quá khứ của Trương Triết Hạn ra nói. Nhưng vụ việc này cũng đã nhanh chóng được Trương Triết Sang giải quyết êm đẹp.
Nói đi cũng phải nói lại, nhờ việc lần này mà Cung Tuấn mới biết thì ra người bắt Trương Triết Hạn năm xưa là do Trác Phi Phi tác động, cô ta là do muốn trả thù Trương Triết Hạn vì thắng Vương Minh Tiêu trong lễ hội thể thao rồi còn làm cho cô mất mặt. Khi Cung Tuấn nhận được tin từ thám tử mà thái dương đau nhức. Không hiểu sao lúc trước cậu không nhìn ra được bản chất của cô ta, thật may, nếu không có lần cá cược chân tâm đó thì cậu thật sự đã kết hôn với một con rắn độc rồi. Thật may lúc đó cậu chọn cược anh thật tâm với mình.
Trương Triết Hạn ở trong bệnh viện một tuần thì nhất quyết đòi về, Cung Tuấn không khuyên được nên đành đưa anh trở về nhà, nhưng lại là nhà cậu. Cậu muốn chăm sóc cho anh thật tốt.
Vừa dọn dẹp xong đồ, Cung Tuấn đã vào bếp nấu cho anh một bữa cơm, cậu nhớ anh không hề biết nấu cơm vì vậy cậu bật tivi lên cho anh xem rồi tự mình xuống bếp.
"Tuấn Tuấn, em thật sự còn yêu anh sao?" Trương Triết Hạn không xem tivi nữa, anh đi vào trong bếp đột nhiên nhìn Cung Tuấn bận bận rộn rộn rũ mắt hỏi.
"Sao anh lại hỏi vậy? Em không thương anh thì thương ai?" Cung Tuấn không quay đầu vẫn đang xào xào nấu nấu hỏi lại.
"Anh chỉ sợ em là vì thương hại anh nên mới như vậy, chúng ta cách xa nhau lâu như vậy, tình cảm theo thời gian sẽ phai nhạt đi, em mất đi hoàn toàn kí ức về anh trong 10 mấy năm, liệu em thật sự còn thương anh?"
Nghe anh nói như vậy Cung Tuấn tắt bếp xoay người nhìn anh.
"Đúng vậy, kí ức của em về anh bị khuyết đến hơn 10 năm nhưng kí ức của anh về em lại hoàn toàn hoàn chỉnh đúng không?" Cung Tuấn tháo bao tay làm bếp ra vươn tay véo má anh "anh đó đừng có như ông lão lo sống lo chết nữa được không? Không nể tình anh bị thương em ăn anh rồi"
Trương Triết Hạn bị đau nhưng lại không đẩy tay cậu ra làm mặt giận "sau khi anh khỏi anh sẽ đã đảo"
"Ồ hô... Vậy để xem anh có đủ bản lĩnh không nhá" Cung Tuấn cười ha ha tiếp tục làm việc của mình.
Trương Triết Hạn không biết nghĩ gì chạy vào bếp ôm lấy cậu từ phía sau, anh vùi mặt vào lưng cậu.
"Tuấn Tuấn... Anh yêu em... Thật may vì em còn yêu anh, nếu em mà không còn nhớ anh nữa không biết anh sẽ ra sao"
Cung Tuấn hơi khựng tay lại, cậu mất đi 10 năm của anh, nhưng anh lại có 10 năm của cậu, vậy trong thời gian đó anh đã sống như thế nào? Thương một người không thể nói, yêu một người không để mình vào mắt, cái cảm giác đó nghe thôi đã thấy không thoải mái rồi, nhưng anh, người cậu yêu lại là người đã trải qua một thời gian rất dài, anh phải yêu cậu bao nhiêu mới chịu đựng được đến như vậy.
"Anh Hạn, anh muốn kết hôn không?"
Cung Tuấn vờ như không có gì, vừa để thức ăn ra đĩa vừa hỏi.
"Em mới nói cái gì?" Trương Triết Hạn tưởng mình bị lãng tai hỏi lại.
Cung Tuấn xoay người lại hôn nhẹ lên má anh cười dịu dàng "chúng ta kết hôn đi"
Trương Triết Hạn hai tay ôm lấy cổ cậu cắn một cái "đã đánh dấu không được nuốt lời"
Lời vừa nói ra thì ngay lập tức tối đó hai nhà Cung Trương đã nhận được tin. Ngụy Triết Minh như muốn gào thét, ba người họ chơi với nhau lâu như vậy, anh bỏ ra cả thanh xuân để trông chừng Trương Triết Hạn giúp người ta giờ thì hay rồi quay lại anh đã hơn 30, hai cái tên kia thì sao? Gửi thiệp mời? Quá đáng thật sự quá quá đáng rồi, anh phải tuyệt giao, không phải đi đòi lại công bằng.
Ngụy Triết Minh nói là làm lập tức chạy xe đến quán Bar tìm Trương Triết Hạn nào ngờ nhận được tin Trương Triết Hạn đã chuyển sang nhà Cung Tuấn ở từ lâu rồi. Anh ức nha, rất ấm ức nha, sao có thể bỏ rơi bạn bè như vậy được chứ.
"Anh Ngụy, anh sao vậy?" Phạm Tân Vĩ thấy anh ngồi xổm cạnh xe, tưởng anh có chuyện gì liền ngồi xổm trước mặt anh hỏi.
"Tiểu Vĩ? " Ngụy Triết Minh mắt liền sáng lên giả bộ đáng thương ôm lấy Phạm Tân Vĩ "tiểu Vĩ, tiểu Hạn cậu ta sắp kết hôn rồi, anh cô đơn quá"
"Vậy... Anh Ngụy, anh Trương kết hôn rồi, em theo đuổi anh được không?"
Nghe Phạm Tân Vĩ nói mà Ngụy Triết Minh chớp mắt không hiểu.
"Dù sao Anh Trương cũng chỉ thương có Cung tổng thôi, anh cũng nên buông tay đi, anh để ý đến em chút được không?"
Ngụy Triết Minh lại ngu người lần nữa, ủa chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải trước giờ anh là đang theo đuổi em sao? Vậy sao thành ra anh theo đuổi tên họ Trương đó rồi?
"Khoang đã, em vừa nói gì cơ?"
"Em muốn xin anh cho em theo đuổi anh, em để ý đến anh từ lần đầu nhìn thấy anh bị đánh, em cứ nghĩ anh là tra nam, nhưng anh rất tốt với em, cũng rất thật lòng với anh Trương nên em mới rất để ý anh, mà càng để ý em càng thấy thích anh, em chờ ngày anh Trương kết hôn cũng lâu lắm rồi..." Phạm Tân Vĩ chưa nói xong Ngụy Triết Minh đã ôm lấy Phạm Tân Vĩ dụi dụi mặt vào vai cậu nhóc.
"Trời ơi, sao em có thể đáng yêu đến thế chứ. Anh và tiểu Hạn là bạn thân thôi, anh bám cậu ta như vậy, tốt với em như vậy cũng chỉ muốn theo đuổi em thôi, tại tên đó cứ cấm anh đến gần em, nên anh mới không dám, anh thích em chứ đâu thích tên vô lương tâm đó"
"Ai vô lương tâm?"
Nghe giọng quen thuộc Ngụy Triết Minh và Phạm Tân Vĩ đồng loạt đứng bật dậy, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đang đứng phía sau xe của Ngụy Triết Minh nghe hết từ nãy đến giờ.
"Chẳng phải tại cậu lúc nào cũng đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì tôi đây cũng đâu có cản trở cậu."
"Phạm Tân Vĩ à, cậu đúng là không có mắt nhìn người" Cung Tuấn cũng bổ sung thêm.
"Hai cái tên các người còn dám ở đây nói tôi, các người lúc cần thì tìm tôi hen, tới thành rồi thì một cuộc điện thoại chuyển nhà cũng không gọi luôn, các người có lương tâm không?" Ngụy Triết Minh chỉ mặt từng người nói.
"Hahaha xem ai đang nói kìa. Rồi rồi là lỗi của tôi được chưa, để chuộc lỗi hai người cứ tự nhiên mà tìm hiểu, lễ cưới tôi chi" Trương Triết Hạn vỗ ngực nói.
"Em ấy vẫn còn đi học đấy, mà thôi có lộc là được " Ngụy Triết Minh nắm lấy tay Phạm Tân Vĩ cười đến quên trời đất "à đúng rồi, nào thì đám cưới đây?"
"Hai tháng nữa, giờ bọn tôi đi chuẩn bị đây, hai người cứ tự nhiên" Trương Triết Hạn nói rồi cười cười nắm lấy tay Cung Tuấn kéo đi.
Họ không đi xe đến khu trung tâm mà là đi xe buýt đến. Cả hai muốn ở bên nhau càng lâu càng tốt, họ phải bù đắp cho những ngày tháng thiếu vắng nhau.
-End-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip