Ngoại truyện (1)
Ngoại truyện
Cung Tuấn nhìn xuống chiếc nơ cổ màu đen trên tay, sau đó lại nhìn Trương Triết Hạn đang lười biếng nhoài người ra cửa xe, y quyết đoán nhét chiếc nơ ấy vào túi quần.
- Dật Hiên, bên ngoài lạnh.
Trương Triết Hạn lúc đầu còn chưa để ý, nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng lại Cung Tuấn đang nhắc nhở hắn. Hắn lập tức ngồi ngay ngắn lại, cũng kéo cửa kính lên. Trương Triết Hạn quay đầu nhìn Cung Tuấn cười một cái, còn dùng chân đụng chân Cung Tuấn.
- Nghe lời em.
Cung Tuấn nhìn bộ dạng của Trương Triết Hạn như thế cũng thở dài trong lòng, bắt lấy cái tay đỏ ửng lên vì lạnh của hắn rồi đeo găng tay vào, sau đó cho tay hắn vào túi áo mình ủ ấm. Trương Triết Hạn híp mắt để mặc y làm hết thảy.
- Sắp đến nơi rồi, anh đừng nhìn nữa.
- Được được được, đều nghe em.
Cung Tuấn lo lắng cho sức khỏe của Trương Triết Hạn cũng là có nguyên nhân. Mấy tháng trước, Trương Triết Hạn dẫn quân đi dẹp bạo loạn ở một thành phố, bọn người kia chỉ là một đám cướp nhân dịp chiến tranh mà chiếm thành. Lúc Chiến Lang quân đến, không mất nhiều thời gian đã chế phục được đám người đó. Nhưng trong lúc rối loạn, có một tên cướp đã ném một quả bom tự chế vào nơi Trương Triết Hạn đang đứng. Bom phát nổ khiến hắn bị thương, mặc dù chỉ là bom tự chế loại nhỏ, nhưng cũng khiến cả lồng ngực Trương Triết Hạn nhuốm đầy máu. Lúc hắn được trực thăng đưa về thủ đô, cũng chính là thành Nam Minh thì đã hôn mê rồi. Cung Tuấn lúc nhận được tin thì như trời đất sụp đổ, y canh giữ ngoài phòng cấp cứu suốt một ngày đêm. Cuối cùng Trương Triết hạn cũng qua khỏi nguy hiểm. Mà thật ra xương cốt hắn không bị tổn hại, chỉ do mất máu quá nhiều kèm theo phải gắp hết mảnh vụn bom ra cho nên mới tốn thời gian như thế. Nhưng chuyện đó cũng khiến Cung Tuấn hoảng sợ thật sự. Cho nên từ lúc ấy, y đã luôn theo sát mọi hành động của Trương Triết Hạn. Bây giờ vết thương của hắn đã đóng vẩy nhưng thỉnh thoảng vẫn bị sốt cao bất chợt, cho nên từ chuyện ăn uống đến giấc ngủ của Trương Triết Hạn đều bị y kiểm soát chặt chẽ.
Trương Triết Hạn biết lần này đã làm Cung Tuấn lo lắng, hắn cũng rất sợ y lo trước sau đến hoảng lên, cho nên rất phối hợp theo mỗi yêu cầu của Cung Tuấn.
Tài xế lái xe là binh sĩ trực thuộc thân cận của Trương Triết Hạn, dù đã sớm tập thành thói quen nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc mỗi lần thấy phản ứng của Trương đại tướng và ngài Tham mưu trưởng. Hai người họ là đôi chồng chồng mẫu mực được nhân dân yêu mến, nhưng khác với Trương đại tướng lúc nào cũng khiến cho người khác e sợ thì chính phu của hắn, Tham mưu trưởng Cung lại được biết đến là một người ôn hòa nhã nhặn. Nhưng những người thân cận hai vị này đều biết, chỉ cần Tham mưu trưởng ở đây, có mười Trương đại tướng cũng không làm mặt lạnh nổi.
Chiến tranh kết thúc chỉ mới hơn một năm, đáng lẽ lúc này là khoảng thời gian bận rộn nhất để kiến thiết xây dựng đất nước. Nhưng sau một năm bị vây trong đủ thứ tính toán lợi ích và kỉ luật nhàm chán, vừa hay ở Cố Đô truyền đến tin tức đến nên Trương Triết Hạn đã kéo ngay Cung Tuấn “trốn” khỏi đám người suốt ngày thích lải nhải kia. Thật ra nếu có thể Trương Triết Hạn còn muốn cùng Cung Tuấn bỏ gánh giữa chừng, chạy về Cố Đô an nhàn hưởng phúc kia kìa. Nhưng ai bảo tam thái thái nhà hắn lại tài giỏi như vậy chứ, bị người ta nhìn chằm chằm không buông ra.
- Vào thành rồi.
Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đồng thời đều cùng nhìn lên. Phía trước không xa chính là cổng thành mang nét cổ kính không đổi của Cố Đô. Rời đi gần mười năm, đây thật sự là lần đầu tiên hai người họ trở lại nơi này, trong lòng cả hai đều dâng lên một thứ cảm giác khó tả. Cung Tuấn vô thức nắm chặt tay Trương Triết Hạn, và hắn cũng vậy, sau đó hai người họ cùng nhìn nhau cười.
- Trở lại rồi.
- Đúng vậy, nếu không phải có Phúc Điềm Tử, không biết năm nào chúng ta mới có thể trở về.
Lần này trở lại Cung Tuấn và Trương Triết Hạn còn mang theo không ít quà cáp, đều để ở ba chiếc xe tải chạy phía sau. Một hàng xe đồ sộ chạy vào thành, không tránh khỏi những ánh mắt chú ý của người dân trong thành. Tuy nói là lặng lẽ trở về, ngay cả báo chí cũng không biết, nhưng lúc Cung Tuấn và Trương Triết Hạn rời đi còn bị đám người dong dài kia nhét cho một đoàn vệ sĩ. Nói cái gì mà bây giờ hai người họ rất quan trọng, là danh nhân dựng nước, còn phải giữ nước. Nghe đến đây là Trương Triết Hạn lại muốn nổi bão, thế khác gì ẩn ý bảo bọn họ còn phải tiếp tục giữ nước?
Nhưng dù sao thì sau tất cả hai người họ cũng đã trở về.
Hiện tại là cuối tháng mười một đầu tháng mười hai, tuyết vẫn còn rơi thêm vài đợt nữa, như đêm qua hạ xuống một trận, bây giờ trên đường còn đang có người bận rộn quét tuyết. Lúc đoàn xe rầm rộ chạy vào cửa chính biệt phủ Trương gia cũng khiến những người này kinh ngạc dừng tay nhìn qua. Cũng không biết là nhân vật lớn nào tới dự tiệc, dù sao từ sáng sớm đã có không ít khách đến nhưng không khoa trương như thế này.
Đoàn xe dừng trước khoảng sân lớn của nhà chính, bên ngoài lúc này cũng đã đậu không ít xe hơi, hiển nhiên hai người họ đến hơi trễ.
- Hai đứa nhóc này biết chọn thời điểm lăn ra quá.
Trương Triết Hạn vừa bước xuống xe đã thở ra một ngụm khỏi trắng. Hắn đột nhiên lại thấy mới lạ. Thời tiết ở miền Nam thiên về ẩm nóng, đến mùa mưa thì cũng rét lắm nhưng không kéo dài quá lâu. Trong suốt những năm qua Trương Triết Hạn đã sắp quên mất cảm giác tuyết bám đầu vai là như thế nào rồi.
- Dật Hiện, lăn ra là dùng như vậy sao?
- Anh nói có sai đâu? Em xem mùa nào không đẹp lại cứ thích ra đời đúng mùa đông chứ.
Cung Tuấn cười một tiếng, y tự nhiên nắm lấy tay của Trương Triết Hạn rồi đi tới, vừa lúc một nhóm người cũng nhanh chóng chạy ra từ phía cửa lớn về bên này. Người đến gần thì Cung Tuấn nhận ra ngay, đó là chú Tần quản gia nhà chính và dì Uyển đã lâu không gặp.
- Tam thiếu gia, tam thái thái.
Trong mắt chú Tần và dì Uyển đều có ánh nước, xem ra là rất vui mừng vì hai người họ trở về. Cung Tuấn mỉm cười gật đầu, Trương Triết Hạn thì tùy ý phất tay.
- Nào nào, ngày vui mà khóc cái gì.
- Hai vị trở về cũng không báo một tiếng, để người trong nhà sắp xếp người đi đón. Mau vào mau vào.
- Bất ngờ mới vui, không phải sao?
Trương Triết Hạn mỉm cười, chú Tần thấy hắn như thế thì cười gật đầu. Lúc đoàn người đi vào, vừa hay chạm mặt một người khác đang ra cửa đón bọn họ.
- Trương đại tướng, chào mừng cậu.
Trương Triết Hạn nhìn gã ta, hắn cười xùy một tiếng. Cung Tuấn bên cạnh lần này lại không ngăn Trương Triết Hạn bày ra bộ dạng ngả ngớn đó nữa.
- Chu Vịnh Lan, nhà tôi. Anh, người ngoài.
Nói rồi Trương Triết Hạn vỗ vai Chu Vịnh Lan một cái, nắm tay Cung Tuấn lướt qua gã đi vào bên trong. Gương mặt Chu Vịnh Lan cứng lại, máy móc gật đầu với Cung Tuấn đang gật đầu chào hỏi mình.
Người ở đại sảnh không nhiều không ít, chỉ vài ba chục người, đa phần đều là bạn bè thân thiết có quan hệ tốt với Trương Hữu Nghê, cho nên đều biết mặt Trương Triết Hạn. Sự xuất hiện của hắn và Cung Tuấn làm không khí náo nhiệt bên trong đình trệ lại một giây, mọi ánh mắt mang theo kinh ngạc hướng về phía hai người họ, chỉ còn tiếng máy hát du dương vang vọng. Nhưng hai người họ cũng không chào hỏi ai, cứ thế đi thẳng lên lầu, bỏ lại một đám người ầm ĩ thảo luận sau đó.
- Đó… đó là Trương Triết Hạn? Trương đại tướng?
- Hẳn rồi, người bên cạnh chín phần mười là Tổng tham mưu trưởng đúng không?
- Thật không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở đây.
- Không phải sao? Đây là Trương gia mà, họ muốn tới khi nào mà chẳng được.
- Ôi, thòng cả tim rồi.
- Haha…
Bên dưới lầu nhanh chóng bắt đầu một hồi thảo luận hăng say mới. Mà Trương Triết Hạn sau khi dặn chú Tần đi sắp xếp quà tặng hắn mang về thì dẫn Cung Tuấn lên tầng. Hai người họ cũng không đi nhanh, dường như đều đang chìm vào một loại hồi ức nào đó. Rồi đột nhiên Trương Triết Hạn bật cười, hắn xoay người ép Cung Tuấn vào cánh cửa của một căn phòng, ngón trỏ lưu manh nâng cằm y lên.
- Nói đi, muốn sinh mấy đứa.
Cung Tuấn nhớ ra, phía sau y chính là căn phòng năm đó y ở lại khi vừa đến Trương gia. Buổi tối hai người gặp nhau đó cũng không vui vẻ gì, thái độ của Trương Triết Hạn còn rất ác liệt nữa kìa. Chớp mắt một cái đã qua gần mười năm, mà tình cảm lúc ấy cũng chỉ càng thêm sâu đậm hơn qua thời gian. Cung Tuấn mỉm cười, những kí ức ấy y chưa từng quên đi, mỗi một chuyện về Trương Triết Hạn y đều nhớ rất rõ. Cung Tuấn thuận thế áp sát tới, nhỏ giọng thì thầm bên tai Trương Triết Hạn.
- Hai đứa.
Ánh mắt Trương Triết Hạn lóe lên, hắn hạ mắt che giấu đi chút mất tự nhiên bên trong, giây sau hắn lại nhéo cằm Cung Tuấn một cái, nhưng chưa kịp làm gì hơn thì có tiếng bước chân chạy xuống cầu thang. Lúc hai người quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy hoa nhí màu thiên thanh đang trừng mắt nhìn họ. Nàng hừ mũi, không vui khoanh tay lại lên tiếng.
- Đến rồi còn không đi lên. Hai người định làm gì vậy chứ?
- Nha đầu, ăn nói thế đó hả?
Hành lang hơi tối nên thiếu nữ không nhìn được môi Trương Triết Hạn mấy máy gì, nàng nhíu mày, muốn bước lên một chút. Cung Tuấn vỗ nhẹ eo Trương Triết Hạn.
- Đừng trêu nàng, không lại dỗi đấy. Dù sao chúng ta bỏ nàng đi tám năm là thật.
Trương Triết Hạn sờ mũi, thành thật theo Cung Tuấn đi lên phía trước. Cung Tuấn dùng thủ ngữ nói chuyện với Kim Tú, nàng gật đầu rồi lắc đầu, lúc sau hưng phấn nói vài câu. Vì Kim Tú không nghe được nên nàng không biết giọng mình có hơi lớn. Cung Tuấn phải đưa tay xoa đầu mới khiến nàng nhẹ giọng lại. Mấy năm bọn họ không ở bên cạnh, Kim Tú đã học được cách nói chuyện, nàng không nghe được, nhưng thanh âm lại không có vấn đề gì, là do mọi người luôn hiểu lầm mà thôi. Chuyện này thì cũng phải nhờ thập tiểu thư phát hiện ra, cho nên mấy năm nay mới có thể cải thiện hơn chút ít.
- Cữu cữu, Tú nhi lại nói to rồi hả?
- Một chút thôi.
Trương Triết Hạn cũng đưa tay muốn xoa đầu nàng, bị Kim Tú thấp người xuống tránh được. Đừng có đùa, để hắn xoa đầu nàng còn không phải biến thành ổ gà hay sao?
- Tiểu cữu, đừng phá hư tóc ta.
- Nha đầu làm dáng.
Kim Tú bĩu môi, sau đó vội chỉ lên tầng rồi khua tay, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn nhìn nhau rồi cùng theo nàng lên tầng trên. Trương Triết Hạn nhìn Kim Tú hoạt bát đi phía trước, lại nhớ tới dáng vẻ của nàng ngày đó. Nàng được đón qua sống cùng hai người họ sau khi chiến tranh kết thúc, lúc ấy nàng sống chết muốn ở lại, khóc lóc dọa dẫm quyết không tách ra nữa. Nhưng tháng trước vừa nghe đôi song sinh chuẩn bị đầy năm đã chủ động chạy trở về Cố Đô, nào có cái dáng vẻ thương yêu gì hai vị cữu cữu đâu.
Hôm nay là tiệc đầy năm của Phúc Điềm Tử, Phúc tử, Điềm nhi, đôi song sinh của Trương Hữu Nghê, còn là một đôi song sinh long phượng. Trương Triết Hạn tuy nói là vì trốn tránh quân vụ nặng nề mới đem Cung Tuấn bỏ chạy, nhưng phần lớn vẫn là về thăm đôi cháu trai cháu gái này. Căn phòng lớn trên tầng hai đang mở rộng cửa, từ bên trong truyền ra tiếng nói chuyện rộn rã. Trương Triết Hạn cố nhớ xem những giọng nói này là ai, nhưng rốt cuộc cũng chẳng đọng lại chút gì trong trí nhớ. Lúc Cung Tuấn và Trương Triết Hạn vừa xuất hiện, cảnh tưởng bên dưới lầu lại diễn ra lần nữa. Đa phần những gương mặt nữ quyến ở đây Cung Tuấn và Trương Triết Hạn chẳng nhận ra ai ngoài Nhị phu nhân, cho nên cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Trương Hữu Nghê lúc này thoải mái dựa vào ghế dài, nhìn thấy hai người họ cũng chỉ liếc mắt qua, nở một nụ cười nhẹ.
- Về rồi đấy à?
- Về rồi đây, đến xem cháu trai cháu gái của em.
- Thế mau sang đây.
Trương Hữu Nghê vẫy tay rồi ngồi dậy đi qua ôm hai đứa nhỏ từ tay của nhũ mẫu và Nhị phu nhân. Nhị phu nhân có vẻ hơi khựng lại, sau đó cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhợt nhạt liền đứng dậy, ra hiệu cho mấy người trong phòng đi ra, để lại không gian cho hai anh em bọn họ.
- Anh hai. – Cung Tuấn chào một tiếng.
- Cả hai đứa cùng về à? Đám người kia chịu thả người sao?
- Họ phải thế.
Cung Tuấn nhìn qua Trương Triết Hạn, Trương nhị thiếu liền hiểu ra ngay chắc chắc hắn đã làm gì rồi. Còn không phải một cười lạnh hai uy hiếp ba kề súng thôi sao? Không thể không nói lần nào cũng rất có hiệu quả.
Trương Triết Hạn từ khi nhìn thấy hai đứa bé bụ bẫm mặc yếm đỏ là không rời mắt nổi, cánh tay hắn chần chừ đưa lên, sau đó cẩn thận chạm vào gò má của đứa trẻ, thấy nó không phản ứng bài xích, miệng còn y y nha nha, giơ bàn tay nhỏ muốn bắt lấy cái tay của hắn. Miệng đứa nhỏ thổi bong bóng, hai mắt to tròn tò mò nhìn Trương Triết Hạn. Hắn thấy thú vị vô cùng, lại tiếp tục chọt đứa bên cạnh một cái nữa.
- Phúc tử là đứa nào vậy?
- Bên trái ấy.
- Thế anh chỉ em bế đi.
Trương Hữu Nghê cười khì, tỉ mỉ hướng dẫn cho Trương Triết Hạn cách bế trẻ con. Sau khi hắn làm được rồi thì lại bế ngay Điềm nhi bên phải lên, nói với Cung Tuấn.
- Em bế Phúc tử nhé.
Cung Tuấn cười gật đầu, sau đó cùng Trương Triết Hạn thực hành lần đầu bế trẻ con rồi chơi đùa cùng hai đứa nhỏ. Trương Hữu Nghê và Kim Tú thảnh thơi ngồi trên ghế bóc vỏ hạt ăn ngon lành, lâu lâu còn chỉ điểm một vài câu để hai người kia chỉnh đúng động tác. Người hầu bên cạnh nớp nớp ngó chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ được hai vị chủ nhân nhỏ. Nhưng ngược lại là hai đứa trẻ Phúc Điềm Tử lại bị đùa đến cười vô cùng vui vẻ, khắp phòng đều có thể nghe thấy tiếng trẻ con rộn rã. Trương Hữu Nghê nhìn hai vị cha bất đắc dĩ, buột miệng nói.
- Nếu thích thì sinh một đứa đi. Không phải bây giờ đã có máy đo lường rồi sao?
Cung Tuấn khựng lại, nhưng Trương Triết Hạn lại chẳng tỏ vẻ gì, còn tự nhiên nhiên nhéo nhẹ mũi Điềm nhi một cái.
- Đợi Điềm nhi lớn em đem về làm con thừa tự. Không thì chờ Tú nhi tròn mười tám. Em đem nó vào quân doanh cũng được.
- Khụ khụ…
Kim Tú ho sặc một tiếng, mở to mắt chỉ vào chính mình tràn ngập vẻ khó tin.
- Dật Hiên, anh lại đùa rồi. – Cung Tuấn nói.
- Anh không đùa. - Trương Triết Hạn quay đầu lại, ánh mắt hắn rất nghiêm túc nhìn Cung Tuấn. - Em muốn có con sao?
Lúc này thì Cung Tuấn lại là người không lên tiếng trả lời, nhưng không đợi y phản ứng lại thì Trương Triết Hạn đã quay đi tiếp tục trêu chọc Điềm nhi. Trương Hữu Nghê nhìn không khí giữa hai người không đúng lắm, nhưng cũng không biết làm sao.
Bên dưới nhà có người hầu lên mời, đã tới giờ làm lễ chọn đồ vật cho hai đứa nhỏ, sau đó thì bắt đầu đãi tiệc tiếp khách. Trương Hữu Nghê không đợi ai giúp đỡ đã tự ôm lấy một đứa, đứa còn lại được Trương Triết Hạn bế theo cùng xuống lầu. Đừng nhìn Trương Hữu Nghê gầy yếu, nhưng sức lực thì không nhỏ đâu, ôm Phúc tử nặng hơn mười cân còn liên tục ngọ nguậy cũng không thành vấn đề. Theo lời Trương nhị thiếu chính là từ khi sinh con xong thân thể y đổi máu, ăn cũng nhiều hơn, mầm bệnh tích tụ bao năm điều dưỡng giờ cũng không còn.
Sự có mặt của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đã phần nào làm những người khác e ngại, nhưng lúc sau bầu không khí cũng bị hai đứa nhỏ đáng yêu làm cho sôi nổi lên, nhất là lúc hai đứa nhỏ được thả lên thảm bò tới bò lui chọn lấy thứ mình thích trong đống đồ vật muôn màu muôn vẻ. Trương Triết Hạn nhướn mày lên, hắn nhìn Cung Tuấn rồi cười một tiếng, y liền hiểu ngay hắn lại sắp bày trò gì nữa rồi. Qủa nhiên Trương Triết Hạn đi đến đầu của đích đến ngồi xuống trước ánh mắt tò mò của mọi người. Hắn cầm một cái trống bỏi có gắn chuông lên lắc nhẹ một cái. Đôi tai nhỏ của Phúc Điềm Tử quả nhiên bị thu hút rồi. Trương Triết Hạn nâng cao khóe môi, hắn nói.
- Nào, Phúc Điềm Tử, đến đây với tiểu thúc này. Về sau hai đứa muốn gì có đó nha.
Trương Hữu Nghê bật cười, y thấy Trương Triết Hạn như thế cũng không trách, ngược lại nhìn qua Cung Tuấn, nhỏ giọng nói.
- Hai đứa không định có con à?
- … Anh hai, điều này là không thể.
- Sao lại không thể, tam nhi đi đo lường rồi ư? Trăm phần trăm không thể sinh?
- Không có. Chuyện này rất phức tạp.
- Anh thấy cậu mới phức tạp ấy.
Trương Hữu Nghê còn định nói thêm gì thì khóe mắt trông thấy Chu Vịnh Lan cũng cầm một xâu chuông bạc tới góp vui với Trương Triết Hạn, khóe miệng y co rút một cái.
- Cái tên ngốc đó làm cái gì vậy chứ.
Nói rồi Trương nhị thiếu nhanh chóng đi sang bên đó, tránh để hai người kia nháo ra chuyện. Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn nhếch môi nói gì đó với Chu Vịnh Lan, bộ dạng trêu tức rõ ràng, trong mắt y có điều suy nghĩ, lại nhớ đến khi nãy Trương Triết Hạn hỏi y có muốn có con không, y nhíu mày lại.
- Chu Vịnh Lan, anh làm cái gì đấy?
- A kỳ, anh không làm gì, chỉ là đùa giỡn với Trương tam thiếu thôi.
Trương Hữu Nghê vừa đến là vẻ mặt thiếu đòn của Chu Vịnh Lan liền thu lại, còn tỏ ý lấy lòng. Nhưng Trương nhị thiếu chỉ thẳng thắn nhìn gã, lạnh lùng nói.
- Hai đứa nhỏ họ Trương.
Chu Vịnh Lan khựng lại, gã siết chặt tay đến mức nổi cả gân xanh. Trương Triết Hạn thấy thế thì muốn tiến lên đứng trước mặt che cho Trương nhị thiếu. Nhưng Trương nhị thiếu vỗ vai hắn, y không gấp không vội nói.
- Đã xong chưa? Phúc Điềm Tử còn phải tiếp tục chọn đồ vật. Người lớn các người cũng đừng thêm loạn.
Khách khứa xung quanh nhìn nhau, cùng lúc tiến lên nói mấy lời hòa giải bầu không khí. Dù sao đều là những người có quan hệ tốt với nhau, cho nên đều mong bữa tiệc diễn ra suôn sẻ. Anh em của Chu Vịnh Lan cũng đến nói mấy câu trêu đùa hắn, kéo hắn đứng sang bên cạnh. Cung Tuấn lúc này mới đi đến nắm tay Trương Triết Hạn, cho hắn một ánh mắt, hắn mới tùy ý nhún vai lùi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip