Chap 10: Cảm ơn nhé, ánh mặt trời của tớ

Có những khoảnh khắc, dù ngắn ngủi trong giây lát cũng khiến ta cảm giác như thời gian ngưng đọng, tựa như là mãi mãi.

Như lúc này đây. Tôi đang đứng trước mặt cậu con trai dành cho mình tình cảm chân thành nhất, nghe cậu ấy nói những lời tự sâu trong đáy lòng.

Tuy nhiên, tôi không thể làm gì hơn ngoài đỏ mặt đứng im. Thậm chí tôi còn không thể nở một nụ cười để che giấu sự ngại ngùng của mình.

Cậu ấy nói xong, mỉm cười, xoay người bước đi. Tôi nhìn theo bóng lưng cao gầy thẳng tắp ấy, dù ấm áp nhưng vẫn không bằng crush của tôi.

Tôi đi vào lớp, anh đi xuống sân trường. Tôi ngồi xuống ghế, tim vẫn như muốn bay ra ngoài.

- Nãy đi đâu đấy?_ cậu hỏi.

- Lên sân thượng. _ tôi cười đáp. Cậu nhìn tôi, ánh mắt xen chút thất vọng.

- Chỉ tán gẫu thôi._ tôi nói tiếp. Nét mặt cậu giãn ra đôi chút, cúi xuống làm bài tập.

- Qua Tết này tớ đi..._ cậu lấp lửng nói.

- Tớ sẽ cố gắng. _ tôi nói. Cậu ngước mặt lên, mỉm cười nhìn tôi.

- Áp lực không? _ cậu đột nhiên hỏi.

- Chút chút._ tôi gật đầu. Cậu im lặng, môi khẽ mấp máy nhưng lại thôi. Tôi nghiêng đầu nhìn cậu. Nhỡ đâu tôi rớt thì sẽ thế nào? Có phải là cả đời vĩnh viễn không bao giờ gặp lại cậu nữa không?

Ánh nắng sớm dịu dàng chiếu vào cậu, khiến cậu trở nên sáng chói và rực rỡ. Có lẽ phải ngắm cho thật kĩ thôi, vì dễ gì gặp lại nữa chứ? Tôi không có chút xíu niềm tin nào vào mình cả. Và... tôi không nỡ để người vừa tỏ tình với tôi kia phải ở lại. Một cảm xúc không rõ nguyên nhân.

Nhưng đúng như thế thật!

Tôi được giải ba, nên không được học bổng.

Cậu ôm giải nhất bước đi ra khỏi cuộc đời tôi, bắt đầu một con đường rộng mở.

Tôi không rõ mình nên buồn hay vui đây? Vui cho cậu, buồn cho mình. Buồn cho mối tình đầu vừa le lói đã tắt ngấm như ngọn đèn dầu trước gió. Vui cho người ấy đã được dang rộng đôi cánh để bay đi thật xa.

Có lẽ tôi không còn phù hợp với cậu nữa rồi.

Sự hiện diện của tôi chỉ làm cản trở cho sự phát triển của cậu. Vì chúng tôi có lẽ đã cách nhau quá xa. Cậu không thể quay ngược lại tìm tôi, cũng không thể đứng lại chờ, chỉ có thể quay lưng mà bước tiếp.

Hôm cậu đi, tôi đến sân bay tiễn. Chàng trai ấy đáng ra nên cười thật tươi, nhưng gương mặt lại đượm nét u sầu.

Cậu nói, xin lỗi, tớ không thể ở cạnh cậu.

Tôi cố cười, bảo không sao.

Cậu cúi xuống hôn tôi. Cảm giác chua xót ấy lại dấy lên, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nghĩ tới việc những năm tháng sau này không thể tiếp tục cùng cậu trải qua, buồn vui cũng không thể cùng cậu chia sớt, sẽ phải độc bước cả quãng đường thanh xuân sau này khiến tôi cảm thấy tim mình như đang bị bóp nghẹt.

Cậu mỉm cười xoa đầu tôi, bảo đến giờ bay. Tôi quay người định trở về, nhưng một tiếng nói sau lưng giữ chân tôi lại.

- Tớ thích cậu.

Ba tiếng ấy nhẹ nhàng thốt lên. Giọng cậu trầm ấm khiến tim tôi muốn tan chảy. Hóa ra là cậu cũng thích tôi. Hóa ra không phải một mình tôi đơn phương, một mình tôi ôm hết những nỗi cô đơn lặng lẽ. Cảm giác được đền đáp rõ ràng rất vui nhưng sao tôi không thể cười. Trong lòng cảm thấy vô cùng trống vắng. Nói ra bây giờ thì còn ý nghĩa gì không?

Tôi đứng im không nhúc nhích, cũng không đủ dũng khí để quay đầu nhìn lại.

- Tặng cậu.

Cậu vòng một sợi dây chuyền qua cổ tôi. Dây chuyền bằng bạc, ghi chữ M&K. Tôi sững người, nước mắt đột ngột rơi ra.

- Tớ đi đấy nhé._ cậu nói, bàn tay rời khỏi người tôi.

- Khoan. Tặng cậu này._ tôi quay người lại, đưa cho cậu một cái lọ thủy tinh đựng đầy sao, cố mỉm cười một cái. Cậu đưa tay đón nhận rồi quay người rời đi.

Mối tình đầu của tôi, cứ như thế mà mang theo bao mộng tưởng tươi đẹp, bao cảm xúc chân thật, mang cả nụ hôn đầu và cả tuổi thanh xuân của tôi mà bay đi mất.

Nhưng, khi một người quyết định bày tỏ tình cảm của mình thì chỉ có hai trường hợp. Một là biết chắc sẽ thành công, hai là biết chắc sẽ không có ngày gặp lại.

Tiếc thay, cậu thuộc loại hai.

Tôi chợt nhận ra rằng, tôi không có bất kì cách nào để liên lạc với cậu. Số điện thoại, địa chỉ mail, cậu không để lại cho tôi bất cứ thứ gì cả. Chỉ để lại trong tim tôi bao kí ức tươi đẹp, bao cảm xúc ngọt ngào và chua chát.

Có những người xuất hiện trong cuộc sống của ta chỉ để lưu lại trong tim ta những hồi ức vui vẻ, rồi lại biến đi đâu mất. Để ta mãi mãi không quên được hình bóng người ấy trong tâm trí.

_______

Đêm hôm ấy, tôi đã có một giấc mơ tựa như chiếu lên một thước phim mà bản thân vốn đã thuộc nằm lòng. Tất cả những kỉ niệm ngày bên cậu đều ồ ạt ùa về. Toàn là những kỉ niệm đẹp đẽ. Thật cảm ơn cậu đã khắc ghi tên mình vào thanh xuân của tôi, để tuổi xuân mơ hồ ấy trở nên thật lãng mạn và đáng nhớ.

Ngày hôm sau, tôi đem cậu bỏ vào một hộc tủ trong tim rồi khóa chặt nó lại, để bảo tồn những cảm xúc chân thành nhất mà người ta thường gọi là mối tình đầu.

Tôi trở lại cuộc sống bình thường như trước. Nhưng vừa bước xuống cổng đã nhìn thấy một cậu thiếu niên đang tựa người vào cửa. Tiếc thay, không phải cậu.

Là anh.

Ai đó đã nói rằng khi bạn xuất hiện  trong cuộc đời một người và ở cạnh người ấy ngay lúc họ đang khó khăn nhất thì bạn sẽ dễ dàng chiếm được tình cảm của người ấy.

Anh dần dần thế chỗ cho cậu mà ở cạnh tôi. Riết rồi một ngày hai mươi bốn tiếng, ngoài tám tiếng để ngủ ra, thời gian còn lại hơn một nửa là có anh bên cạnh. Dường như tôi đã quên bẵng đi người mà mình nghĩ sẽ theo đuổi đến hết cuộc đời.

Đến năm học sau, tôi với anh thành đôi.

Đối với một người chân thành thích mình như thế, thì cho dù là tảng băng cũng phải tan chảy thành nước mà thôi.

Huống chi là tôi, là một người rất dễ cảm động.

Nhưng tôi không phải khi không lại đi hẹn hò với anh, đều là có lí do cả.

Câu chuyện bắt đầu khi một anh chàng tên Huy đột ngột tỏ tình với tôi, trong khi đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Vì thế, tôi đã nhẹ nhàng từ chối khéo anh ta.

Nhưng không ngờ rằng ngày mai cả trường đều biết tôi là bạn gái anh ta. Tin này một trăm phần trăm là do anh ta truyền đi. Khi biết chuyện, anh đã nổi nóng và kéo bạn bè đi "xử" anh chàng kia.

Nhưng xui xẻo thay, hắn ta cũng là loại chuyên đi đánh nhau. Vì vậy mà nhóm của anh dù đông nhưng toàn con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ đánh nhau thì thắng thế nào được?

Tôi không rõ họ đánh nhau thế nào, nhưng tới khi tôi chạy đến thì đã te tua cả, anh chàng kia cũng đã rời đi từ bao giờ.

Nhưng tôi chỉ chú ý đến một cậu thiếu niên đang ngồi ôm bụng thở dốc, khóe môi đang có một dòng máu đã khô, trông có vẻ thảm nhất trong một đám nam sinh nằm ngồi la liệt.

Hôm đó, người đau rõ ràng là anh, nhưng người khóc lại là tôi. Lúc ấy, trời đã gần tối. Trong ánh chiều tà của một ngày cuối thu, chàng trai ấy phải nén đau mà dỗ một con bé ngốc xít cả buổi.

Đó là thời gian tươi đẹp nhất mà tôi từng trải qua. Khi được anh ôm trong vòng tay rắn rỏi của mình, được tựa mình vào lồng ngực vững chãi ấy và được nghe bên tai những lời dỗ dành ngon ngọt khiến tôi như chìm đắm trong một bờ biển chứa chan tình yêu thương. Tôi vẫn luôn nhớ mãi vẻ mặt của anh ngày hôm ấy, lặng lẽ, dịu dàng mà mà buồn bã như ánh hoàng hôn.

Vì vậy mà tôi của nhiều năm sau mỗi khi cảm thấy mệt mỏi liền chạy ngay ra biển, tìm một nơi vắng vẻ mà yên tĩnh để ngắm mặt trời xuống núi. Nơi ấy, tâm hồn tôi có thể tìm thấy một chốn bình yên giữa dòng đời xô bồ, nhộn nhịp.

Ở nơi ấy, thế giới của tôi thật bình lặng và dịu dàng. Có lẽ, sau vụ việc kia, cậu thiếu niên tỏa sáng như ánh mặt trời không còn có thể làm tôi lưu tâm được nữa.

So với cái ánh sáng chói chang ấy, tôi thích sự dịu dàng của ánh hoàng hôn hơn.

_____ End chap 10 _____

Au đang bận thi nên lâu rồi không up chap, không biết ai nhớ au không :)))

Chap sau biến.

Comment nha 😚

Love all 💓

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip