Chap 33: Nỗi lòng của Taehyung
___
____
_____
______
Bà ta quát lên trong sự tức giận. Con gái bà ta, niềm hạnh phúc duy nhất của đời bà ta đang phải hứng chịu những thứ gì vậy? Xinh đẹp, học giỏi, tài cao, con bà ta không thiếu bất cứ thứ gì nhưng tại sao hôm nay lại vì một thằng đàn ông vô tâm, lạnh nhạt này mà mỗi đêm lại khóc đến ướt gói? Tại sao chứ?
"Tôi không có bổn phận phải đến thăm cô ta, dù cho cô ta có khóc đến cạn nước mắt đi nữa thì cũng không liên quan tới tôi"
"Cậu nói vậy mà nghe được hả?"
"Tại sao lại không?" Hansol nói bằng giọng điệu mĩa mai.
"Mày..."
"Chị... Cứ để đó cho tôi"
Mẹ hắn tiến gần tới chỗ bà ta ra hiệu cho bà ta thôi kích động, những từ định thốt ra cũng vì thế mà trôi ngược vào trong.
Bà nhìn cậu, JungKook vẫn ngồi yên ở đó không nói tiếng nào. Bà lại nhìn sang mẹ Jeon, tay đưa ra một sắp giấy nói.
"Đây là tập tài liệu về chuẩn đoán tình trạng của Seohyun hiện tại, các cậu xem đi"
Mẹ cậu cầm sắp giấy trên bàn lên xem, có thêm một cái túi giấy nhỏ, bên trong là những bức ảnh chụp cận cảnh vết thương của Seohyun và một tấm hình chụp X quang lớn. Bà Jeon khó hiểu nhìn mẹ hắn hỏi.
"Đây là..."
"Gần đây Seohyun có chịu chứng đau nhức ở đầu rất nghiêm trọng nên tôi và mẹ con bé có đưa Seohyun đi chụp X quang, như những gì trong đó viết thì hiện trong đầu Seohyun có một cục máu bầm khá to do bị trấn thương mạnh gây ra. Đang cần phải phẫu thuật gắp"
Bà Jeon nghe vậy liền rơi vào trầm ngâm, đôi mắt và kiên định nhìn vào tờ chuẩn đoán sau đó lại nhìn sang con trai mình. Chẳng lẽ là do xô xát ngày hôm đó gây ra sao? Nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao đến hôm nay mới phát hiện? Với cả lúc JungKook có ý định nắm tóc Seohyun đập vào tường thì đã bị Ami ngăn lại rồi mà? Bà đã nghe Ami kể lại như thế, nhưng...
"Vậy thì sao?"
JungKook lúc này mới lên tiếng, cậu thoải mái khoanh tay ngồi trên ghế và nhìn mẹ hắn với cặp mắt không cảm xúc.
Mẹ hắn nhìn cậu, đôi mày cau lại biểu lộ cảm xúc khó chịu.
"Tôi hỏi bà vậy thì sao?"
"Mày còn hỏi? Con tao bị thành ra thế này không phải một tay mày tạo ra hay sao? Mày thoải mái ngồi đây ăn trái cây, thế mày có nghĩ rằng ở bệnh viện con tao đã phải trải qua cơn đau quằn quại như thế nào không hả?"
Bà ta hét toán lên, mắt đỏ ngầu hiện rõ từng tơ máu, bà ta nhìn cậu với cặp mắt đầy câm hận. Trái lại, JungKook lại cười phá lên, cậu ôm bụng cười đến say đắm. Tiếng cười vang khắp nhà, nhưng đó không phải là nụ cười của sự vui sướng hay hạnh phúc, mà đó là nụ cười khinh miệt khiến người nghe sởn gai ốc.
"Hahaha! Thật là nực cười đó bà già"
"Mày... mày"
"Tại sao tôi phải nghĩ đến cảm giác của con của bà trong khi tôi cũng bị nó làm bị thương?"
"..."
"Bà luôn bắt người khác phải nghĩ đến cảm giác của con bà thế đã bao giờ bà bắt nó phải nghĩ đến cảm giác của người khác chưa?"
"..."
"..."
"Cũng giống như việc mẹ của Taehyung luôn bắt anh ta phải quang tâm chăm sóc Seohuyn thẩm chí là bắt anh ta phải cưới Seohuyn mà chưa hề nghĩ tới cảm giác của anh ta khi phải ở bên cạch người mà mình không thích"
Bà nghe vậy liền khó chịu lên tiếng.
"Đó là trách nhiệm của Taehyung, nó phải nghe lời tôi vì tôi là mẹ nó. Cậu thì biết cái gì?"
"Mẹ... Mẹ có thật sự thương con không?"
Mắt hắn đượm buồn nhìn bà, bà nghe hắn nói vậy trong có chút nhói. Đã hai mươi mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ hắn nhìn bà bằng cặp mắt đó.
"Taehyung! Con đang nói gì vậy? Đương nhiên là..."
"Huh... Con không biết nữa, nhưng con nghĩ... đối với mẹ... con chỉ là một công cụ giúp mẹ trở thành người nổi bật nhất trong đám đông vì có một người con vô cùng tài giỏi mà không có một tí khuyết điểm nào"
"Con... Từ khi nào con lại có những suy nghĩ lệch lạc như vậy hả? Mẹ muốn con trở nên hoàn hảo là sai sao? Những điều mẹ làm đều là muốn tốt cho con, bộ con không nhận ra điều đó sao Taehyung?"
Hắn nhìn bà cười nhạt, nụ cười chứa đầy nổi bi thương.
"Haa... Mẹ muốn tốt cho con sao?... Thế con hỏi mẹ, mẹ đã bao giờ hỏi con có mệt không, có đói không, có muốn ăn cái gì không hay thẩm chí là con có áp lực không... Mẹ đã từng hỏi con như thế chưa? Hay thứ duy nhất mẹ hỏi con là hôm nay con kiểm tra được bao nhiêu điểm, trong lớp ai đứng hạng nhất, đã học bài chưa, đã làm bài chưa... Ngay cả Seohyun còn được mẹ chăm sóc tận tình khi đỗ bệnh, còn con thì sao? Mẹ đã từng chăm sóc con như cách mà mẹ đã chăm sóc cho cô ta chưa? Hay mỗi lần con đỗ bệnh thứ mẹ quan tâm nhất là con đã bỏ lỡ buổi học vào hôm đó. Thân thể mệt mỏi, nóng rang cả người nhưng cũng phải cố gắng bò dậy để học cùng gia sư do mẹ thuê về... Định nghĩa từ "tốt" của mẹ, sao con nghe hoang đường quá"
"..."
"..."
Mọi thứ bỗng chất rơi vào im lặng, cậu nhìn hắn, đôi mắt hắn vẫn đượm buồn. Cậu cầm lấy tay hắn hôn nhẹ, nở một nụ cười nhìn hắn, hắn cũng cười tươi đáp lại cậu. Nhưng đôi mắt hắn vẫn thế...
"JungKook à... Tôi thật sự rất ghen tị với em lắm đó. Cũng là con trai nhưng em thì được hưởng mọi đặc quyền, còn tôi thì... Huh... Em thì được tự do làm những điều mình thích, muốn đi đâu, làm gì, ở đâu cũng không ai quản, tôi thật sự rất ghen tị..."
Mắt hắn bắt đầu đỏ lên, tay hắn càng nắm chặt tay cậu hơn. Không hiểu sao khi nhắc đến chuyện này, hắn lại cảm thấy buồn như vậy. Taehyung hắn thật sự rất muốn khóc nhưng trong thâm tâm hắn lại không muốn vậy. Bởi vì hắn là con trai...
"Ở cái tuổi 17 18 như em thì còn được ăn chơi quậy phá, còn tôi thì ngày nào cũng nhốt mình trong phòng với bốn bức tường lạnh lẽo cùng đống sách vở chất cao thành núi. Một ngày của tôi chỉ có ăn rồi học, nó như một vòng tuần hoàn lập đi lập lại khiến cuộc sống của tôi trở nên nhàm chán. Tôi cứ nghĩ bi kịch đó sẽ kết thúc khi tôi tốt nghiệp, nhưng đời đâu như là mơ... Ngày tôi nhận được bằng tốt nghiệp loại xuất sắc thì cũng là ngày mà ba tôi rời xa tôi, mẹ vì quá bất ngờ nên đỗ bệnh. Một thời gian sau, nỗi buồn trong mẹ vẫn không nguôi ngoai nên bà đã quyết định rời bỏ căn nhà chứa đựng những kỉ niệm đẹp của mẹ và ba... Bà giao công ty cho tôi và bảo rằng hãy quản lý nó thật tốt. Từ đó, trong căn nhà to lớn này chỉ còn mình tôi và những người giúp việc, tôi cô đơn trong chính căn nhà của mình, những ngày tháng đó đối với tôi thật sự rất vô nghĩa..."
____
_____
______
_______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip