Chương 10: Quỷ Môn Quan (6)

"Ai!?"

Tử Chân lo lắng đến tay chân bấn loạn hết cả lên, đổ mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên mắt cậu sáng lên như nhớ ra điều gì, nhanh chóng đưa tay vào túi lấy ra một tấm bùa dán lên trán mình, giơ hai tay lên phía trước tạo sẵn một tư thế.

Tì nữ tiến gần đến, kéo khăn trải bàn lên.

"Á aaaaaaa, có quỷ, có quỷ không đầu!!!"

Hét một trận, cô chạy bạt mạng ra khỏi phòng. Tử Chân phì cười, tì nữ này chạy nhanh tới nỗi cậu không kịp nhìn thấy biểu cảm thú vị trên mặt cô. Tấm bùa này rất được việc, không hổ là đồ do Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện chế tác.

~~~~~~~~~~~~~~

Hai tháng trước - trong phòng Lam Tư Truy, Tử Chân tới Vân Thâm chuyển đồ, tiện thăm Tư Truy và Cảnh Nghi.

Bóng người bên ngoài gõ cửa ba lần rồi thản nhiên bước vào.

"Aaaaaaaaaaaa!!!"

Tiếng hét thất thanh của ba đứa tiểu bối vang lên tận mây xanh, cảm giác tê dại đi từ chân lan tới đỉnh đầu. Một thân hắc bào không đầu bước vào phòng. Không lâu sau bỗng vang lên một tiếng cười sung sướng hả hê:

"Ha ha ha ha ha..."

Điệu cười này... là Ngụy Vô Tiện, cả ba người Tư Truy, Cảnh Nghi, Tử Chân lập tức nhận ra bản thân vừa bị dắt mũi, Cảnh Nghi nhíu mày càu nhàu:

"Ngụy tiền bối, người đây là rảnh rỗi quá sinh nông nỗi rồi sao?"

Ngụy Vô Tiện vẫn còn ôm bụng cười: "Ha ha ha... thế nào, sợ không?"

Tư Truy: "Ngụy tiền bối, người có thể... làm cái đầu... trở lại như cũ được không?"

Ngụy Vô Tiện: "Được thôi."

Ngụy Vô Tiện đưa tay lên đầu kéo ra một tấm bùa nhỏ, đầu lại hiện ra như cũ, cả ba đứa trầm trồ ngước nhìn.

Ngụy Vô Tiện: "Ta biết mấy đứa các ngươi học hành với Lam lão đầu đá nhiều mệt rồi, nên ta mang đồ chơi tới đây." Nói đoạn, hắn ngồi bẹp xuống đất chung với ba đứa tiểu bối: "Tấm bùa này có tác dụng ẩn thân tàng hình đó."

Cảnh Nghi: "Ghê thật. Nhưng ban nãy chỉ có đầu của người là biến mất."

Ngụy Vô Tiện: "Đó chính là vấn đề. Ta đang cố cải tiến nó để thuận lợi lẻn ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ mà không bị phát hiện. Nhưng tấm bùa này chỉ giúp tàng hình một bộ phận hay một vật nhỏ cỡ cái đầu."

Tử Chân: "Người lại tạo ra mấy món đồ kì quặc, không sợ Lam lão tiên sinh phạt người sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Đây là thần kì, không phải kì quặc. Dù chỉ tàng hình một vật nhỏ, nhưng sẽ thuận lợi cho nhiều việc về sau. Ta làm nhiều lắm, mỗi đứa cầm một ít. Hôm trước ta dán tấm bùa này lên đầu rồi đứng đợi trước cửa Tĩnh thất, và một lúc sau Hàm Quang Quân bước vào. Các ngươi không tưởng tượng nổi vẻ mặt của y lúc đó đâu, cười chết ta rồi. Y thậm chí còn quăng luôn Tị Trần. Ha ha ha."

~~~~~~~~~~~~~~

"Ngụy tiền bối, lần này phải đa tạ người rồi."

Tử Chân chui ra khỏi gầm bàn, thấy chén thuốc độc còn thừa đặt trên bàn liền nhanh tay đổ một ít vào cái lọ rỗng trong túi. Một lần nữa đến bên giường kiểm tra thể trạng của Thẩm An. Dù đã uống một viên dược nhưng vẫn không khá hơn, anh ta cũng vì mệt mỏi mà thiếp đi, mi mắt khẽ động như đang đau đớn. Tử Chân nghĩ thầm: "Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối có lẽ sẽ biết về loại độc này." Cậu liền mở cửa lao ra ngoài...

*Cốp*

Hai cái đầu đập mạnh vào nhau vang lên một thanh âm đầy đau đớn, tưởng chừng như sắp vỡ đầu luôn rồi. Cậu thiếu niên kia chưa kịp lên tiếng kêu đau vừa nhìn thấy Tử Chân liền hét lớn: "Aaaaaaa!!!"

Là Kim Lăng, Tư Truy đứng bên cạnh cũng thần sắc hoang mang, hai mắt mở to ngơ ngác. Tử Chân lên tiếng:

"Kim Lăng, Tư Truy, sao hai người lại ở đây?"

Nghe giọng nói này, Tư Truy mới hoàn hồn, nhận ra bộ y phục đỏ quen thuộc mới thở ra một hơi, vỗ vai Kim Lăng còn đang hoảng loạn lẩm bẩm 'không đầu, không đầu':

"Kim Lăng, là Tử Chân đó. Ngươi đừng sợ."

"Hả?!"

Tử Chân gỡ lá bùa xuống, gương mặt lại hiện ra như trước, liếc nhìn ai kia sợ đến hồn phi phách tán mà mỉa mai:

"Ơ kìa Kim Tông chủ, chỉ là người không đầu thôi mà đã sợ đến vậy thì làm sao đánh hung thi được a. Hơn nữa, nếu ta thật sự không có đầu thì làm sao đầu ta và ngươi đều u một cục to tướng thế này được, có đúng không?"

"Hừ. Ngươi im đi." Kim Lăng biết không cãi được liền quay mặt đi tỏ ra không quan tâm.

"Được rồi, không còn thời gian, mạng người quan trọng, mau đi tìm Ngụy tiền bối và Hàm Quang Quân." Nói xong, Tử Chân chạy đi một mạch, hai người kia tuy không rõ chuyện gì nhưng cũng lật đật chạy theo...

————————————

"Ngụy Anh... NGỤY ANH!!!"

Ngụy Vô Tiện mở mắt, nhưng mi nặng trịch, đầu choáng mắt hoa, cơ hồ không mở nổi liền nhắm lại, đưa tay lên đỡ trán.

"Ngụy Anh, ngươi sao rồi?"

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng nhưng có phần khàn đi. Hắn cố mở mắt lần nữa. Trong tầm mắt là thân ảnh bạch y tinh khiết, mái tóc đen tuyền rũ xuống mặt hắn, đôi mắt lưu ly cực nhạt long lanh, mày hơi nhíu lại. Ngụy Vô Tiện đưa tay vén đi tóc mai vươn trên gương mặt tuấn tú ấy, mỉm cười:

"Ta không sao."

Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi dậy. Hắn rùng mình một cái, thân thể tê rần, não như muốn nổ tung, miệng không kiềm được khẽ rên một tiếng đau đớn. Mớ âm thanh hỗn độn mà Trần Doanh nghe thấy vẫn không ngừng vang vọng trong đầu hắn. Thấy vậy, Lam Vong Cơ đưa tay xoa xoa hai bên thái dương của Ngụy Vô Tiện, gương mặt tuy vẫn lãnh đạm nhưng vạn phần lo âu:

"Ngươi đau đầu... đã đỡ hơn chưa?"

"Ta không sao." Ngụy Vô Tiện gượng cười.

"Thật sự không sao?" Lam Vong Cơ nghi hoặc.

"Không sao, vẫn hơi choáng. Nhưng ổn rồi."

"Ừm."

"Sao thế, Lam Trạm? Mặt người bây giờ rất khó coi đó."

"Ta... đã gọi rất nhiều... nhưng ngươi mãi không tỉnh... ta..."

"Lam Trạm, ta tỉnh rồi. Ta hoàn toàn không sao, ngươi thấy không?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên choàng tới ôm cổ Lam Vong Cơ, hôn phớt lên môi y. Y ngẩn người giây lát, nhưng không để người kia rời đi, lập tức đáp lại mãnh liệt bao bọc lấy đôi môi ấy đến khi thiếu dưỡng khí mới luyến tiếc mà tách ra, để lại một đường chỉ trắng sáng nối liền giữa bốn cánh môi ấm nóng. Như mọi khi, Ngụy Vô Tiện luôn bị hôn đến thất thần loạn trí, nhưng vẫn không tiếc lời trêu hoa ghẹo nguyệt:

"Lam Trạm... người ta... từng nói cao thủ không bằng tranh thủ... mà ngươi vừa là cao thủ, lại vừa tranh thủ. Ngươi nói xem, ta làm sao chịu nổi đây~~"

Lam Vong Cơ nở một nụ cười nhạt như có như không, người kia vẫn còn sức trêu y tức là thân thể đã ổn hơn nhiều rồi, mối lo trong lòng được giải tỏa, Lam Vong Cơ mới hỏi:

"Cộng tình, ngươi thấy gì?"

Ngụy Vô Tiện kể lại tất cả những sự việc xảy ra với Trần Doanh tại Thẩm gia trang. Nhưng có một chi tiết nhỏ hắn không kể. Hắn cũng không lí giải được điều này có thực sự nhỏ hay không. Thời điểm Trần Doanh trèo lên bức tường, trên một cành cây ở phía xa bỗng rực lên hai đốm sáng đỏ nổi bật trong màn đêm đen tối. Trần Doanh tuy không nhìn thấy nhưng Ngụy Vô Tiện thì có, dường như bản năng nhận biết nguy hiểm trỗi dậy trong hắn làm hắn khẽ rùng mình. Những đám mây uốn mình theo làn gió trôi đi để lại ánh trăng bạc như dòng nước chảy xuống từng kẽ lá. Một bóng hình thân quen mờ mờ ảo ảo hiện ra dưới những tán cây.

Một thân ảnh mặc hắc y đứng tựa nửa người lên thân cây, mái tóc đen tuyền bay phấp phới theo làn gió, thấp thoáng thấy một sợi dây màu đỏ lẫn với tóc mà uốn lượn, bên hông vắt một vật dài nhỏ như cây sáo. Hơn hết, đôi mắt đỏ rực loé sáng trong màn đêm tràn ngập những tiếng kêu la rên rỉ của hung thi. Trên trời, gió cuốn mây bay che khuất ánh trăng đang chiếu rọi, thân ảnh mờ ảo ấy lại càng nhạt nhoà làm Ngụy Vô Tiện chẳng kịp giương mắt nhìn kĩ khuôn mặt của người đó. Bóng đêm tịch mịch một lần nữa bao phủ, đôi mắt ấy càng tỏa sáng. Chỉ trong phút chốc, Ngụy Vô Tiện cảm tưởng như đã bị đôi mắt ấy nhìn thấu tận tâm can hắn, cảm giác rợn người chạy dọc thân thể. Ngụy Vô Tiện không muốn thừa nhận, nhưng... người đó... cả bầu không khí bao trùm xung quanh... rất giống Di Lăng lão tổ 14 năm trước.

(Au: Haizzz, văn với chả phong, miêu tả dở chết đi được. Mọi người thông cảm.)

Ngụy Vô Tiện đang muốn soi kĩ hơn thì một cơn tê dại truyền tới, đầu đau như búa bổ, là cảm giác hiện tại của Trần Doanh. Đã thoát khỏi cộng tình rồi nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng trách thầm: 'Trần Doanh à Trần Doanh, ngươi cũng đừng có yếu sinh lý tới vậy chứ, ta vẫn còn muốn nhìn "ta" ở đằng kia một chút nữa mà.'

Ngụy Vô Tiện rất hứng thú với thân ảnh đó. Sự việc Trần Doanh trèo lên bức tường kiểm tra chỉ xảy ra vài hôm trước. Mà khoảng thời gian đó, hắn còn đang bận lăn giường với Lam Vong Cơ thì đến đây kiểu gì. Hắn không ngừng cảm thán, kẻ mạo danh này giả dạng rất giống, từ hình dáng cho đến thần thái. Nhưng bên cạnh đó, trong lòng Ngụy Vô Tiện lại trào lên một nỗi lo sợ, bất an không rõ nguyên nhân.

Kể cũng đã kể xong, đầu cũng đỡ đau phần nào, Ngụy Vô Tiện nương theo tay của Lam Vong Cơ mà đứng dậy.

"Được rồi, đi thôi Lam Trạm. Rắc rối lớn duy nhất còn lại chính là Quỷ Môn Quan. Nếu không phải vì nó thì Thẩm gia sẽ chẳng nhờ tới chúng ta."

Thẩm gia này đã mục nát từ bên trong, tìm đến tiên môn thế gia thì chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân (nghĩa là bị lật tẩy í). Giải quyết các hung thi bên ngoài chỉ cần thuê tán tu cũng được, nhưng Quỷ Môn Quan này thần thần bí bí, hung thi lại từ đó mà chui ra liên tục khiến Thẩm gia không khỏi nơm nớp lo sợ, chỉ có tiên môn thế gia mới có đủ tài trí nhân lực để giải quyết nên họ đành cắn răng nhờ tới Cô Tô Lam Thị. Sau khi Tiểu Thanh mất, cái nhà kho nhỏ này vốn dùng để chất thây người nhưng giờ đã được dọn sạch không còn dấu vết gì. Ngụy Vô Tiện trách thầm Thẩm gia này đã cất công dọn xác sao không dọn luôn mớ bụi bặm này chứ. Tà tuý trong hồ căn bản cũng không nguy hiểm, nếu thật sự tàn ác thì Thẩm gia đã chết sạch từ lâu.

Cánh cửa đột nhiên mở toang, Tử Chân, Tư Truy cùng Kim Lăng hớt ha hớt hải lao vào suýt chút nữa là ngã chồng lên nhau. May mắn nhờ có lực tay bá đạo của Lam Vong Cơ nhanh chóng đỡ lấy nên cả ba đứa mới thoát được cảnh u đầu mẻ trán.

Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền phì cười: "Mấy đứa làm gì mà vội thế? Cháy nhà sao?"

Tử Chân thở dốc, gắng mở miệng: "Ngụy tiền bối... H-Hàm... Quang Quân."

Lam Vong Cơ vẫn sắc mặt băng lãnh, lên tiếng: "Thở đều. Rồi hẵng nói."

Tử Chân hít một hơi thật sâu rồi thở ra, khẩn trương nói tiếp: "Thẩm An công tử bị hạ độc, rất nguy kịch. Ta không xử lí được." Nói đoạn cậu lấy ra một cái lọ nhỏ trong túi: "Đây là thuốc độc ta nhân có hội lấy được. Hai người mau xem thử."

Ngụy Vô Tiện mở lọ ra đưa lên mũi hít vài cái,  bày ra vẻ mặt nghi hoặc, không chắc chắn rồi chuyền sang cho Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ngươi xem."

Lam Vong Cơ cũng đưa lên mũi ngửi, ánh mắt chợt thất thần, nhạt giọng lên tiếng: "Hoàng Tán đơn."

Ngụy Vô Tiện: "Quả nhiên, loại độc này vừa trúng chữa ngay sẽ ổn, nhưng để qua 5 ngày e rằng khó qua khỏi."

Tử Chân nói thêm: "Người hạ độc là..."

Ngụy Vô Tiện: "Thẩm Hạo, Thẩm Khang, đúng không?"

Tử Chân: "Chuyện này mà người cũng biết."

Ngụy Vô Tiện: "Đoán thôi. Nhưng mà... Hoàng Tán đơn được làm ra từ cây Hoàng Tán, mà cây Hoàng Tán không mọc được ở vùng này. Họ kiếm đâu ra loại độc này chứ?"

Lam Vong Cơ hướng Ngụy Vô Tiện nói: "Ưu tiên cứu người."

Ngụy Vô Tiện: "Đúng. Bây giờ đã là giờ Thân rồi, chia ra hành động sẽ nhanh hơn. Lam Trạm, ngươi với Tử Chân đi kiểm tra tình trạng của Thẩm An. Còn lại đi với ta tìm Cảnh Nghi."

(Giờ Thân là từ 15-17 giờ chiều cho những ai không biết, trời sắp tối òi)

Lam Vong Cơ gật đầu quay đi.

——————————

😑😑😑Con au này bị trầm cảm rồi các bạn ạ.😑😑😑

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip