Chương 4: Có đôi có cặp
Đi bộ một lúc lâu, bốn người đã đến trước cửa một quán trọ lớn. Một thiếu niên y phục vàng chói, gia văn mẫu đơn trắng, trán chấm chu sa, mặt mày hậm hực vội vội vàng vàng phóng ra cửa. Ngụy Vô Tiện lập tức lao tới, choàng tay qua cổ cậu thiếu niên kia, tay còn lại đấm đấm thái dương của cậu ta, miệng nhanh nhảu, mười phần háo hức, vui mừng:
"Kim Lăng, ta nhớ ngươi chết mất. Lâu rồi mới gặp lại, đã cao lên một chút rồi này."
"Á đau đau đau, ngươi... Ngụy Vô Tiện, ngươi làm gì vậy, đau chết ta. Mau buông ta ra. Đi chỗ khác."
"Ây da, Kim Tông chủ, đừng cáu chứ. Ta là thật lòng nhớ ngươi, ngươi nỡ đuổi ta đi sao~~"
"Được rồi, được rồi. Thả ta ra trước đã."
Ngụy Vô Tiện buông Kim Lăng ra nhưng vẫn ngứa tay xoa xoa đầu cậu làm rối xù hết đầu tóc. Kim Lăng trừng mắt nhìn, Ngụy Vô Tiện chỉ phì cười, tiếu ý tràn ngập trên gương mặt. Tiểu tử này quả thật rất dễ thương, giống hệt như cữu cữu của nó vậy. Mỗi lần nhìn Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện đều thoáng thấy bóng hình của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly ở sau lưng thằng bé. Cả hai có lẽ vẫn luôn âm thầm bồi bên cạnh, không ngừng trao gửi tình yêu thương vô bờ cho sinh linh bé bỏng của họ. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây thấy ấm áp nơi cõi lòng nhưng cũng thật cô đơn, có lúc hắn thầm ước nguyện sư tỷ hắn có thể quay trở về, để hắn lại được nếm mùi vị canh sườn hầm củ sen năm ấy, để Kim Lăng được bao bọc trong vòng tay ấm áp của mẹ. Ngụy Vô Tiện cũng từng nằm mộng thấy một viễn cảnh thanh bình nơi Liên Hoa Ổ, hắn đang bắt nạt tiểu Kim Lăng đến nỗi thằng bé khóc thét chạy loạn cả lên, lập tức tìm đến sà vào lòng mẹ không ngừng nỉ non. Sau đó sư tỷ mắng hắn vài câu và Giang Trừng xách Tử Điện rượt hắn chạy khắp Vân Mộng. Nhưng đó cũng chỉ là giấc mơ, một giấc mơ hoang đường, xa vời vợi.
"Này, làm gì mà nhìn ta không chớp mắt vậy, thấy ghê quá." Kim Lăng lên tiếng, mang hồn Ngụy Vô Tiện trở lại mặt đất.
"À, không có gì." Nguỵ Vô Tiện rũ mắt trầm tư một hồi, lại lên tiếng: "Ta chỉ đang nghĩ... ta muốn ngươi gọi ta là Tiểu cữu như lần trước a."
"Tiểu cữu."
Ngụy Vô Tiện giật phắt, trợn tròn mắt nhìn Kim Lăng. Thằng nhóc này sao tự dưng lại ngoan như vậy, trả lời vô cùng dứt khoát, làm Ngụy Vô Tiện thấy hơi rợn người. Hắn đặt tay lên trán Kim Lăng, hỏi:
"Kim Tông chủ, có phải ngươi bị sốt rồi không? Hay là bị đoạt xá?"
Kim Lăng 'hừ' một tiếng, hất tay Ngụy Vô Tiện ra. Tiểu tử này tuy có phần cứng đầu, không mấy lễ phép, nhưng cũng là do một tay Tam Độc Thánh Thủ - Giang Trừng dạy dỗ từ nhỏ nên rất thấu tình đạt lí, nhận thức rõ phải trái đúng sai. Sau khi biết ẩn tình sau cái chết của phụ mẫu và những ủy khuất Ngụy Vô Tiện phải gánh lấy, hận thù đeo bám Kim Lăng suốt 14 năm cũng theo gió mà cuốn đi. Hiện tại, Kim Lăng đối với Ngụy Vô Tiện là một lòng quan tâm, kính trọng, muốn bù đắp cho hắn. Nếu ngày xưa ai nhắc đến Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng không mắng người thì cũng đánh người, bây giờ nhắc đến hắn, y lại nhớ hắn, hận không thể ở bên bồi hắn, nghe hắn tâm sự, giảng giải đủ đạo lí ở trên đời, bù đắp cho những năm tháng đau khổ khi xưa. Ai dám nói xấu sau lưng Ngụy Vô Tiện mà bị Kim Tông chủ nghe được thì hãy chuẩn bị tinh thần bị Tuế Hoa xiên cho vài phát.
Một thiếu niên y phục đỏ hớt ha hớt hải chạy ra từ quán trọ, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, liền nói:
"A, mọi người đều ở đây cả rồi." Thiếu niên ấy lập tức nắm tay thành quyền, cuối đầu hành lễ: "Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân." Thấy cả hai gật đầu rồi lại quay sang phía bên kia: "Tư Truy, Cảnh Nghi, hai người tới rồi."
"Tử Chân. Lâu rồi không gặp." Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đồng thanh đáp.
Ngụy Vô Tiện lại táy máy tay chân choàng cổ xoa đầu Âu Dương Tử Chân đến nỗi tóc dựng đứng hết lên, rồi lại phì cười, quả thật trông rất buồn cười a.
"Ngụy tiền bối đừng trêu ta nữa." Tử Chân buông lời trách móc: "Người hại ta phải buộc lại tóc rồi."
Kim Lăng hướng Lam Tư Truy mà gằn giọng hỏi, không hiểu sao tai tiểu tử này lại hơi ửng đỏ:
"Tư Truy, trong thư ngươi ghi rõ là sẽ xuất phát tới Thẩm gia trang khi mặt trời vừa lên mà, còn bảo ta đợi ở quán trọ. Sao giờ này mới tới? Ta đang định đi Vân Thâm tìm các người."
Vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt đều hướng Ngụy Vô Tiện mà nhìn.
"Nhìn ta làm gì? Ta đẹp lắm sao?"
Kim Lăng thở ra một hơi dài: "haizzzzzzzzzzzzzzzzzz"
"Ngươi thở dài cái gì a?"
"Ngụy tiền bối, Ngụy tiền bối, người muốn bọn ta dậy sớm, thậm chí còn chưa dùng bữa, chắc là muốn dẫn bọn ta tới quán ăn đặc biệt nào đó phải không?" Tư Truy lên tiếng.
"Vẫn là A Uyển thông minh nhất, rất hiểu Tiện ca ca. Mau mau chúng ta đi."
Lam Tư Truy quả thực rất thông minh, nếu chủ đề không thay đổi, thì cuộc tranh luận chắc chắn sẽ không kết thúc. Số lượng người có khả năng làm Ngụy Vô Tiện cứng họng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay a.
——————————————
"Đến rồi, là ở đây."
Quán ăn này nằm ngoài khu chợ sầm uất của Thải Y trấn, đối diện là một con sông nhỏ trong veo, cây xanh chim hót, ngồi bên cửa sổ liền có thể ngắm nhìn khung cảnh tĩnh lặng, thanh bình nơi đây.
Ngụy Vô Tiện chọn một bàn lớn bên cửa sổ, đủ cho sáu người cùng ngồi. Hắn đập tay xuống cái ghế bên cạnh mình, gọi:
"Lam Trạm, ngồi đây."
Lam Vong Cơ dùng thanh âm dịu nhẹ, ôn nhu đáp 'ừm' một tiếng rồi đến ngồi cạnh hắn.
Ngụy Vô Tiện hướng về phía đám tiểu bối, hỏi:
"Cảnh có đẹp không?"
Cả đám thi nhau tán thưởng không ngừng. Một lát sau, thức ăn được dọn lên. Ăn một đũa, bốn đứa tiểu bối lại ồ lên tán thưởng tiếp.
Lam Cảnh Nghi: "Ngon ghê, so với các quán trong chợ, thì ở đây ngon hơn hẳn."
Lam Tư Truy: "Hương vị rất đặc biệt, nêm rất đều tay."
Tử Chân: "nhồm nhồm nhoàm nhoàm, gát gon (rất ngon) a."
Kim Lăng: "Cũng tạm được."
Tiểu nhị từ trong mang ra một vò rượu Thiên Tử Tiếu, đặt lên bàn chỗ Ngụy Vô Tiện, niềm nở nói:
"Ngụy công tử, Thiên Tử Tiếu tới rồi, mời dùng. Vò này miễn phí, không cần trả tiền."
"Thật sao, cảm ơn nha."
"Ngụy công tử là khách quen ở đây, không cần khách sáo."
Kim Lăng nhíu mày nhằm hướng Ngụy Vô Tiện mà cằn nhằn:
"Lại uống rượu. Tiểu cữu, người không biết uống nhiều rượu quá thì sẽ có ngày lủng bụng chết sao."
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu hỏi lại: "Tiểu tử nhà ngươi đào đâu ra chuyện đó thế?"
"Ta... ta nghe mấy bà già ngoài chợ nói như vậy."
"A ha ha ha, mấy lời đàm tiếu ngoài chợ mà ngươi cũng nghe sao."
"Ngụy Anh, Kim Lăng nói đúng." Lam Vong Cơ đặt một tay lên vai Ngụy Vô Tiện, tay kia với lấy tịch thu vò rượu, tiếp lời: "Uống rượu nhiều tổn hại thân thể. Không thể coi thường."
Lam Vong Cơ rất ít khi nói chuyện, nhưng hễ có liên quan tới ái nhân của mình thì y không thể không nói. Y đã mất hắn một lần, không thể để mất hắn thêm lần nữa, bất cứ thứ gì gây tổn hại đến hắn, y đều một kiếm chém bay đầu, kể cả thứ hắn thích nhất là rượu y cũng đã hạn chế tối thiểu liều lượng, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn cứ chứng nào tật nấy, lén xuống núi uống rượu, còn mang về Vân Thâm giấu trong rừng trúc. Lam Vong Cơ dù cố nhưng cũng khó lòng mà quản được cái miệng đạo rượu của hắn.
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thở dài:
"Được rồi, Lam Trạm, ta thua, ta thua. Không uống nữa. Rượu ngươi giữ."
Lam Vong Cơ mặt vẫn lạnh băng nhưng đôi mắt lưu ly chợt sáng lên, tràn ngập ý cười, môi khẽ nhếch lên, khó mà nhận ra: "Tốt."
Bốn đứa tiểu bối đưa mắt nhìn nhau, mặt đơ hết cả ra. Cả bốn thầm nghĩ: 'Đây là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao? Ghê thật.'
"À, đúng rồi. Tư Truy, lá thư thứ hai ta gửi, ngươi đã đọc chưa?"
"Ngươi có gửi sao? Ta vẫn chưa nhận được."
"Không lẽ là con chim đưa thư bị bắn rơi mần thịt rồi." Cảnh Nghi xen vào giữa hai người.
"Ngươi nhiều chuyện quá, chuyện của người khác, xen vào làm gì." Kim Lăng quát.
"Haizzz, dù đã là Tông chủ nhưng cái tính đại tiểu thư vẫn không bỏ được."
"Ngươi..."
Lam Tư Truy lập tức can ngăn:
"Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nữa. Kim Lăng trong thư viết gì, ngươi nói đi. Ta nghe."
Kim Lăng mặt đỏ bừng, nóng đến xì khói luôn rồi, chỉ biết cúi mặt lắc đầu. Ngụy Vô Tiện đã sớm hiểu được sự tình nên chỉ ngồi cười cười đầy nham hiểm. Lam Cảnh Nghi rất thân với Tư Truy nên cũng đã biết ẩn ý trong cái mặt chín đỏ kia, chán nản quay sang chọt chọt Tử Chân:
"Tử Chân, ngươi xem, bốn người bọn họ đều có đôi có cặp cả rồi. Ta cô đơn quá."
"Kệ ngươi. Liên quan gì đến ta. Hả? Cặp? Ngụy tiền bối và Hàm Quang Quân là đạo lữ, tức là, Tư Truy, Kim Lăng..."
"Chứ còn gì nữa a~. Này Tử Chân, hay là chúng ta cũng giống như bọn họ đi."
"Giống? Là sao? Giống như nào?"
"Họ có đôi có cặp, chúng ta cũng nên có..."
"Cảnh Nghi ngươi bớt xàm. Ta không thích đàn ông đâu."
"Ở cùng với một đám đoạn tụ thì sớm muộn gì ngươi cũng đoạn tụ luôn thôi."
"Đủ rồi, ta thấy ngươi là do ăn cẩu lương lâu năm nên sinh bệnh rồi. Thôi đừng nghĩ nữa, ăn tiếp đi, gà này, ăn đi."
"Ừmmmmmm"
——————————————
Ngụy Vô Tiện: Chào tiểu cô nương, lại gặp rồi... giả chết à. Không ra ta liền lấy kiếm chém loạn xạ vào lùm cây. Xem có trúng thứ gì hay không?
Au: A, trùng hợp ghê. Nguỵ công tử cũng ở đây à. Thôi, tui đi trước.
Ngụy Vô Tiện: Chạy nhanh thật.
Au: Shit, bổn cô nương đã dùng kế núp lùm mà vẫn bị phát hiện là sao? Xì. Nhưng chuyến này không uổng công, ta có nên ship Nghi*Chân không nhể... ể hể hể...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip