_Chap9_
_________________
- Taehyung à!
Giọng thằng bạn oang oang khắp nhà, đánh thức giấc ngủ của Taehyung.
Anh mơ màng ra khỏi phòng ngủ với cây bàn chải đánh răng đang cầm trên tay mà đánh đánh. Nửa tỉnh nửa mơ tiến đến phòng bếp - nơi phát ra tiếng ồn ào nãy giờ - mà Hoseok đang bận bịu bày biện các thứ ra bàn và như sắp chuẩn bị nấu ăn.
- Rảnh rỗi quá nhỉ?
- Này! Này! Tớ tốt thế còn đòi gì nữa? - Hoseok quay đầu lại làm mặt dỗi.
- Cậu nấu dở lắm! Đừng có đầu độc bao tử của tớ.
- Tớ nguyền rủa cậu nuốt kem đánh răng! - Hoseok quay lại vào bếp, khẽ cười.
Taehyung phì cười một tiếng rồi vào nhà vệ sinh xử lí nốt phần còn lại của khâu đánh răng. Tắm một chút rồi trở lại phòng bếp.
- Thuốc tớ đã đưa uống hết chưa?
- Chỉ là Vitamin thôi mà, đâu cần phải uống khắc khe theo liều lượng như thế. Cũng đâu có hết nhanh vậy - Taehyung rót ra ly một ít nước, cứu rỗi cổ họng khô khốc cả đêm qua.
- Vitamin thì cũng nên uống mỗi ngày chứ! - Hoseok giở giọng bực tức, lèm bèm thêm mấy câu về sức khỏe này nọ. Nhưng mà Taehyung không có nghe lọt tai. Thành ra, công sức mà Hoseok nói ra đều như bỏ đi.
- Mà tớ đã nói cậu nấu dở rồi, để Jimin nấu đi, già mà ham hố quá sau này ế vợ đó thằng ngốc ạ!
- Vợ? Tớ làm thế là em trai cậu sẽ chết đấy! - Hoseok cười như được mùa.
- Tớ không hiểu cậu có điểm gì tốt mà JungKook nó lại thích cậu. Tính tình trẻ con, mặt mũi búng ra cả tấn bí ngô, lại điên điên nữa. Chắc phải đưa JungKook đi khám mắt lại quá... - Taehyung giọng đầy chăm chọc.
- Yahhh~ Cái tên Taehyung kia! Dù sao anh mày cũng chuẩn to đàn ông nha. JungKook của anh mày thích anh mày là do anh mày đẹp trai nam tính, mặt baby búng ra sữa không phải ra ngố nha. Anh mày là duy nhất trên Thế gian này nha!
- Bởi vì Trên thế gian này đâu ai giống ai ngoại trừ bản thân ra đâu. Vì vậy mà anh mày mới đặc biệt, chỉ có thế thôi.
"Ta nguyền rủa ngươi sẽ bị UFO rớt trúng đầu. Bị người ngoài hành tinh bắt cóc nha" - Hoseok nói trong lòng.
- À mà Jimin đâu rồi?
- Thằng nhóc chắc lại tắm hay chưa thức chứ gì. Để tớ đi gọi Jimin dậy.
Taehyung rời khỏi bếp, không hiểu sao đôi tay Hoseok đang cắt thái run lên. Có cảm giác gì đó kì lạ đang dâng lên như sóng lớn trong tâm trí Hoseok. Cậu mong là... Taehyung đừng có tìm được Jimin...
Rồi có vài giọt nước mặn chảy dọc đôi má, đưa tay quệt vội đi, Hoseok cắn chặt môi ngăn những giọt khác rơi thêm. Nước mắt chỉ chực trào. Cậu không có khóc, chỉ là củ hành tây đang cắt làm mắt cậu cay lên thôi.
- Park Jimin...
Taehyung liên tục gọi tên Jimin và đi khắp nhà. Vẫn chưa thấy Jimin. Mà thực chất Jimin đâu có thật nên việc không thấy là điều hiển nhiên. Taehyung không còn thấy Jimin nữa, điều đó chứng tỏ thuốc đã cho thấy hiệu quả của nó.
Taehyung vẫn đi tìm... như chính bản thân anh đuổi bắt một điều vô vọng. Mãi mãi cũng không thể thành hiện thực.
- Không thấy Jimin à? Vậy thì vào ăn cái đã - Hoseok nói vọng ra cửa sổ thông ra vườn sau bên ngoài chỗ Taehyung đang ở đấy - Vào nhanh đi!
- Đi đâu chứ?
- Chắc đi ra ngoài mua đồ gì đó ý mà.
- Nhưng Jimin đâu có tiếp xúc với ánh Mặt trời được...
Hoseok nuốt khan một ngụm nước bọt. Phải trả lời Taehyung sao đây? Chính mình đào hố chôn mình rồi.
- À có áo khoác này... nón... và cả ô nữa. Nắng nào cũng không đánh bại được mấy thứ đó đâu... - Hoseok lắp bắp, biểu cảm trên mặt cũng méo mó trông rất buồn cười.
- Nhưng mà đi đâu được chứ...
Taehyung vẫn đứng một chỗ nói chuyện cùng Hoseok. Mắt chỉ chăm chăm nhìn xuống. Tóc mái che gần hết khuôn mặt, vì vậy khi Hoseok nhìn ra cửa sổ, không thể thấy khuôn mặt Taehyung lúc này biểu tình thế nào.
- Vào đi...
Hoseok kéo Taehyung ngồi xuống bàn ăn đã được dọn sẵn. Nâng tay Taehyung lên bắt buộc anh ăn. Miễn cưỡng, Taehyung bắt đầu ăn. Hoseok cũng ngồi xuống bàn ăn, chống cằm nhìn Taehyung ăn.
- Sao không ăn đi?
- Tớ không đói.
- Cậu đã đi học lớp nấu ăn nào phải không? - Trong đôi mắt Taehyung có ý cười.
- Để phục vụ cho JungKook vợ tớ thôi à nha. Đừng thấy ngon mà đeo bám ăn chực của tớ.
- Nhưng khẩu vị không hợp của tớ. Cậu nên học thêm từ Jimin đi, còn tốt hơn mấy lớp nấu ăn nhàm chán đó.
- Ừ... - Hoseok cười gượng gật đầu.
Học ở Jimin ư? Điều vô lý nhất mà Hoseok nghe chính là câu nói này. Haha... không phải là Taehyung tự nấu tự ăn sao? Khẩu vị? Cũng chính là do anh tự nêm nếm. Làm sao mà Hoseok có thể học ở Jimin đây?
Tình huống này thật buồn cười. Bên ngoài Hoseok cười gật đầu. Nhưng trong lòng lại trái ngược hoàn toàn...
---------------
Một buổi chiều mưa.
Quán cà phê vắng khách. Hoseok ngồi ở một bàn có đủ ánh sáng, nhấp một ngụm cappuccino ngọt ngào. Cậu vừa đến phòng khám của NamJoon trao đổi về bệnh tình của Taehyung xong. NamJoon bảo, nếu mà Taehyung nói là Jimin không có bên anh ấy hay đại loại là không thấy Jimin thì bệnh tình đã giảm bớt. Thuốc đã và đang có tác dụng mạnh mẽ. Cứ tiếp tục uống thuốc, có thể sẽ khống chế được ảo giác xuất hiện.
Nhưng... hành động tự hủy bản thân không hề suy giảm. Mới sáng nay, trên cơ thể anh xuất hiện thêm vài vết bỏng. Và một dấu rạch tay sâu hút chưa khép miệng. Hoseok có hỏi, nhưng Taehyung lại bảo không thấy vết bỏng hay vết thương nào trên người cả.
- Mong là cậu đừng xảy ra tai nạn nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng.
Hoseok thì thào cho riêng bản thân nghe. Cậu nhấp thêm một ít cappuccino, mỉm cười hài lòng.
Taehyung sẽ mau chóng khỏe lại thôi. Nhất định sẽ là như thế!
----------------
- Jimin gặp chuyện rồi, cậu đến đây giúp tớ đi! - Trong hơi thở Taehyung 10 phần đều là lo lắng.
Là Taehyung trượt chân té cầu thang, nhưng mà lại tưởng ra là Jimin chứ không phải bản thân.
Hoseok đến nhà Taehyung lập tức đi vào phòng anh. Cậu như muốn khóc thét lên trước những gì cậu đã thấy. Nhưng mà không thể kích động được. Đành đè nén xuống vậy.
- Jimin vừa trượt té trên cầu thang lên lầu hai... phải... phải...
- Bình tĩnh nào. - Hoseok vỗ vỗ vai thằng bạn, tự cười cho bản thân mình một cái khinh. Bản thân cậu còn chưa thể bình tĩnh mà lại khuyên can người khác bình tĩnh.
Buồn cười làm sao...
Người bị thương đương nhiên là Taehyung chứ không ai khác. Máu đỏ âm ỉ tuôn ra, chảy xuống, ướt đẫm một bên vai áo.
- Sao lại không gọi cấp cứu?
- Jimin bảo không cần... thằng nhóc sợ bệnh viện... cậu biết sơ cứu mà phải không? Làm mau đi.
Hoseok như chết đứng. Đùa à? Loại tình huống này... thật sự là rất buồn cười. Mà cũng là cái hố sắp chôn Hoseok xuống đấy.
- Sao còn đứng đó? Nhanh đi!
- Hộp y tế ở đâu?
- Ngay cạnh cầu thang.
Hoseok chạy vội đi. Phải nhanh chóng "sơ cứu" cho Jimin rồi còn cầm máu cho Taehyung nữa...
Dở khóc dở cười là câu đánh giá cho tình hình lúc này. Tay Hoseok hết sức vụng về khi thao tác. Mà có ai thao tác với không khí lại thành thạo không?
- Cậu sao vậy? Không phải rất giỏi việc này sao?
- À... tớ xin lỗi - Hoseok muốn khóc lên bây giờ lắm - Nhưng làm nhanh quá người bị thương sẽ đau, cứ từ từ...
- Nếu từ từ mãi thì người ta sẽ mất máu mà chết mất! - Taehyung gằng giọng cắt ngang lời Hoseok.
- Thôi thôi được rồi, xong rồi nè.
Hoseok nín thở nhìn xem biểu tình Taehyung thế nào. Mong là anh hài lòng với mấy động tác giả lúc nãy. Còn nếu không hài lòng thì Hoseok cũng chẳng biết phải làm sao. Cầu mong Taehyung sẽ thấy Jimin của anh an toàn.
- Tệ quá...
Hoseok thở phào. Coi như anh đã chấp nhận kết quả Hoseok làm ra.
- À mà Taehyung... cậu cũng bị thương kìa...
- Đâu? Chỉ có Jimin mới bị thương thôi mà.
- Nghe tớ đi. Thật đấy, sờ lên đầu cậu đi, ngoan để tớ cầm máu cho - Hoseok ra sức đàm phán với con người kia.
- Không bị thương thì làm sao...
- Đừng để tớ bực tức lên! - Hoseok kéo tay Taehyung chạm lên vết thương trên đầu - Nhìn đi! Đây là máu của cậu.
Hoseok để Taehyung nhìn thấy tay mình. Bàn tay gầy nhom bê bết máu...
- Máu? Của Jimin...? Nếu của tớ thì làm sao tớ không thấy đau?
Hoseok không thèm trả lời, quỳ xuống bên anh bắt đầu cầm máu. Việc sơ cứu cho người dễ dàng hơn nhiều so với ảo giác nhỉ?
- Thằng điên...
Hoseok lầm bầm trong miệng khi vừa sơ cứu xong.
----------------
Taehyung giật mình thức giấc vì người kế bên động người. Nhìn lại đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng.
Anh trìu mến ngắm nhìn Jimin đang mơ màng trong mộng mị. Cái môi hồng hồng nhỏ nhỏ vẫn không thay đổi dù lớn hay nhỏ. Mái tóc vẫn mềm mịn và rất thơm. Taehyung vùi sâu khuôn mặt vào mái tóc Jimin, hít hà hương thơm nhẹ nhàng, lưu giữ mùi hương của cậu.
Cho đến hôm nay, khi mà Taehyung trông thấy Jimin đau đớn, trái tim anh như có ai đó bóp chặt. Cảm giác đè nén bấy lâu bất ngờ trỗi dậy. Anh ước rằng mình có thể thay thế cậu chịu mọi đau đớn, anh mong rằng cậu sẽ khỏe mạnh bình an. Và có một số nỗi lo lắng bắt đầu đeo bám anh...
Lo lắng... à không, là sợ hãi thì đúng hơn!
Sợ...
Anh sợ rằng một ngày nào đó Jimin sẽ thôi nài nĩ anh cưới cậu.
Anh sợ cảm giác một mình cô đơn như lúc chưa có sự xuất hiện của cậu.
Anh sợ cậu sẽ chán ghét anh.
Anh sợ Jimin cậu sẽ biến mất...
Và anh sợ rằng bản thân anh sẽ yêu Jimin mất... vì anh không đủ can đảm để đón nhận thêm một ai cả...
Người nào đến bên anh... cũng sẽ không ở lại bên anh lâu dài... Jimin cậu cũng sẽ thế thôi. Anh không muốn mình mang thêm tổn thương nào nữa. Quá đủ rồi!
Taehyung không phải là một chàng trai mạnh mẽ.
Nhưng Ông trời lại rất biết làm khổ người ta. Điều anh không muốn lại ban cho anh. Taehyung anh đã yêu cái con người tên Park Jimin kia mất rồi...
Cậu bé tên Jimin sinh ra từ một cái cây đã chiếm trọn khoảng trống trong tim anh, làm cho con người tên Jung Dawon trở nên không còn đau đớn mỗi lần nghĩ đến. Cậu... là một điều hết sức kì diệu. Cậu... là một phép màu!
- Jimin... Jimin... Park Jimin... Jimin...
Anh lầm bầm tên cậu, cái tên mà anh đã đặt cho cậu. Anh đọc lại nhiều lần, như để ghi nhớ cái tên này trong đầu óc rỗng tuếch của mình. Anh cũng sợ rằng, một ngày nào đó cái tên này anh sẽ không thể nhớ ra.
- Taehyung... anh làm gì mà cứ gọi tên tôi mãi thế? - Jimin giọng ngái ngủ khàn khàn vang lên, mắt vẫn nhắm tịt.
- À... nói câu nhóc hay nói đi... - Hơi ấm ngọt ngào phả vào mang tai cậu.
- Ưm... tôi đói hả? - Giọng ngáy ngủ.
- Không phải...
- Cho tôi ăn? - Vẫn giọng ngáy ngủ.
- Không phải luôn...
- Vậy chứ câu gì? - Jimin lúc này mới ngước lên nhìn khuôn mặt đẹp hoàn mỹ kia của Taehyung.
Từ góc cạnh này Jimin có thể thấy được chiếc cằm thanh tú, môi dưới xinh đẹp và đôi mắt với hàng mi rũ xuống đang trìu mến nhìn cậu.
- À mà thôi... - Taehyung chậc lưỡi một phát rồi thở dài...
Jimin vùi cả khuôn mặt trẻ con vào lòng ngực Taehyung. Tay di di lên khuôn ngực chắc khỏe. Cậu cười...
- Cưới em nhé... em muốn làm cô dâu của anh...
- Sao giờ mới nói? Câu này hết hiệu lực rồi - Taehyung thì thầm bên tai Jimin, vòng tay đang ôm cậu siết chặt thêm một chút, như sợ người kia sẽ tan biến.
- Tôi sợ nếu nói ra... anh sẽ lại không đồng ý thì đau lòng lắm...
Taehyung phì cười. Trong lòng tràn ngập một màu hạnh phúc.
- Làm vợ anh nhé! Park Jimin...
_EndChap9_
______________
Chap này siêu dài =))) và đôi trẻ cuối cùng cũng đến bên nhau rồi nha =))) Tặng cho đôi trẻ hai cái bông màu vàng đây này =)) *tung bông* chúc mừng đuê~
Have a good day~
~Yêu thương~
_Tặc Tặc_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip