Chương 4

Đến trước cổng bệnh viện, Jimin dừng lại rồi ngước mắt lên nhìn. Mặc dù đã làm việc ở đây gần 1 năm nhưng Jimin vẫn cảm thấy nơi này sao rộng lớn quá. Một người nhỏ bé như cậu sao có thể tồn tại ở nơi như thế này chứ.

Dẹp cái lòng cảm thán đó qua một bên. Hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong, những y tá thực tập cúi đầu chào Jimin tới tấp làm cậu phải chào lại muốn rớt cả cổ.

"Ah Jimin yêu dấu~~~"

Cái tiếng gọi này, sao lại dẹo đến thế.

"Ôi Sangdol. Ăn bận kiểu gì vậy"

Sangdol hôm nay nhìn khác lạ hẳn hôm qua. Sangdol ít khi mặc váy, chỉ thích mặt quần jean và áo thun trơn. Nhưng hôm nay đi làm cô lại diện một cái váy ôm, điều đó làm cho Jimin ngạc nhiên.

"Ông Hoseok bắt tớ mặc như thế này nè. Ổng nói mặc vậy mới nữ tính. Ý là ổng chê tớ đó Minie"

"Ổng nói đúng rồi" Jimin lẩm bẩm

"Hả?"

"À á. Không gì. Mặc vậy cũng đẹp rồi"

"Ghê. Tớ đi thay đồng phục đây, chào nha"

"Chào cậu Dolie"

Vào phòng làm việc, cậu khoác lên người chiếc áo blouse mà ngày nhỏ cậu hằng mơ ước. Chiếc áo rộng mà Jimin lại nhỏ con, mặc vào càng làm cho Jimin lùn càng lùn hơn. Nhìn chẳng khác gì những bé con nít hay thích mặc đồ người lớn.

Công việc hàng ngày của cậu chỉ là khám bệnh kê đơn thuốc và kiểm tra bệnh tình của bệnh nhân. Như thường lệ, Jimin đi dạo 1 vòng quanh các phòng bệnh để kiểm tra. Không hiểu sao đến phòng của Taehyung thì cậu lại chần chừ khi đẩy cửa bước vào.

"Taehyung-ssi?" Jimin gõ cửa, có ai đời đường đường là một bác sỹ mà lại gõ cửa xin phép bệnh nhân để vào khám bệnh không (?)

"Vào đi" Phía bên trong có một giọng nói cất lên. Taehyung có một tông giọng trầm, nhưng rất ấm.

"Vẫn như hôm qua. Tôi cần kiểm tra tình trạng của cậu"

Jimin toan ôm sấp hồ sơ bệnh án lại chỗ Taehyung đang nằm, nhưng cậu lại vấp phải thứ gì đó trên sàn rồi lại ngã nằm đè lên người Taehyung. Taehyung, người đang nằm dưới Jimin kêu lên một tiếng rồi hai người quay mặt sang nhìn nhau. Mặt cả hai sát đến nỗi có thể cảm thấy hơi thở của đối phương. 4 mắt nhìn nhau được một lúc lâu thì Taehyung lên tiếng

"Tôi là bệnh nhân đó"

"À à...tôi...tôi xin lỗi. Là tôi bất cẩn. Có đụng trúng vết mổ của cậu không?"

"Cũng may là không"

Jimin nhẹ nhõm ngồi dậy, nhặt lại giấy tờ rồi định quay đầu đi ra khỏi đây (càng-nhanh-càng-tốt) thì bị Taehyung nắm tay kéo lại. Cậu hốt hoảng định giựt tay ra thì Taehyung lại lên tiếng

"Cậu vào đây chỉ để té lên người tôi thôi à?"

Nhờ câu nói đó của Taehyung, Jimin mới nhớ ra nhiệm vụ của mình. Quay sang gỡ tay Taehyung ra. Jimin bước lại đằng giường bệnh bắt đầu kiểm tra. Cậu kiểm tra miệng trước, lấy tay kéo càm của Taehyung xuống rồi soi đèn vào để quan sát.

"Ê ậu ia. I ào ì ôi ới ược a iện?" *không thể hiểu được* Taehyung vừa hả họng vừa nói. Vì nghe không được nên Jimin mới buông miệng Taehyung ra mà hỏi lại.

"Cái gì?"

"Khi nào thì tôi mới được ra viện?"

"Tôi nghĩ theo tình trạng này thì còn khoảng 2 tuần nữa"

"Ừ. Khám tiếp đi ~"

Jimin lại tiếp tục nhiệm vụ của mình. Cậu bắt đầu kiểm tra miệng vết mổ, nhỡ nó nhiễm trùng thì mệt. Kéo chăn ra rồi vạch áo của Taehyung lên.

"Á. Làm gì ế? Thả dê tôi à đồ biến thái" Taehyung gào lên

"Kiểm tra miệng vết mổ. Không vạch áo lên thì tôi lấy niềm tin ra để kiểm tra à?" Jimin cũng gào lại. Thấy Jimin như vậy cậu đột nhiên lại phụt cười. Cái tên Taehyung mặt lầm lầm lì lì hôm qua đã biến đâu mất tiêu rồi, sao hôm nay hắn lại dở hơi đến vậy?

"Xong rồi đó. Không sao hết"

"Cảm ơn nha, cậu bác sĩ"

Jimin nghe thấy có người gọi mình như thế đột nhiên khoé miệng lại tự động nhếch lên cười, hai con mắt cũng híp chặt lại tạo thành một đường cong rất dễ thương. Chắc là đang rất vui. Cậu bệnh nhân nằm trên giường không biết tại sao lại động lòng trước khoảnh khắc đó.

"Nè?"

"Sao?" Jimin quay lại nhìn người đang ngồi trên giường, nơi tiếng gọi vừa phát lên.

"Tôi rất cô đơn đó" - cười

"Thì?"

"Cậu. Làm bạn với tôi đi, cậu bác sĩ" Đây có vẻ như là một lời cầu xin từ một kẻ đang thiếu thốn tình bạn đến một người bác sĩ nhỉ?

"Cậu không có bạn sao? Tôi thì có gì đặc biệt?" Jimin thắc mắc trước thái độ vừa có chút đùa giỡn lại vừa mang một chút gì đó đáng thương cần được người khác che chở, bảo vệ đó.

"Đã từng"

Taehyung nói ra 2 từ đó rồi nhìn Jimin một lúc lâu, làm cho không khí ở đây trở nên ngột ngạt - đối với Jimin - rồi cậu quay mặt đi nơi khác, buông ánh mắt của Jimin ra để cậu ấy có thể trả lời nốt câu hỏi của cậu.

"Ừ. Tôi làm bạn với cậu"

Jimin nói xong tiến về phía cửa, trước khi khép cửa lại hình như cậu nghe được Taehyung nói "Cảm ơn" - thật là một người khó hiểu.

Đi một vài vòng để hít thở không khí trong lành ngoài vườn hoa, Jimin bắt gặp một vài người quen ở đó, chào hỏi xong lại đường ai nấy đi. Đằng xa cậu thấy một anh chàng nào đấy trong quen quen. Tiến lại gần chỗ băng ghế đá nơi anh đang ngồi, cậu đứng đằng sau, cơ thể có hơi chòm xuống ngang mặt anh để chọc ghẹo. À, Jimin nhận ra đây là anh Hoseok - bạn trai của Sangdol. Không biết sao anh lại ngồi đây một mình, lại còn suy nghĩ vẫn vơ gì mà người ta đứng ngay sau cũng không biết. Jimin thổi thổi vào tai anh vài làn gió nhẹ, Hoseok co người lại vì nhột, xoay qua thì thấy mặt Jimin - làm anh nhảy dựng lên.

"Áaaaa, định hù chết anh à Jimin?"

"Haha. Anh đang suy nghĩ gì thế Hoseok?"

Jimin nói rồi vòng lên trước băng ghế ngồi cạnh Hoseok, miệng vẫn còn cười khúc khích. Chọc Hoseok quả thật rất vui, vì biểu cảm của anh có phần "hơi bị lố"

"Anh chỉ đang chờ Sangdol thôi" Mặt Hoseok vẫn còn đang nhăn nhăn vì bị Jimin ghẹo.

"Quào. Đến tận chỗ làm để gặp bạn gái luôn, Sangdol thật hạnh phúc nha"

Hoseok không trả lời, nhưng miệng anh lại hơi cong lên, là anh đang cười.

"Anh tìm Sangdol làm gì vậy?" Jimin hỏi

"Hẹn đi ăn trưa thôi. Sao? Em đi không Jimin?" Hoseok trả lời, nhìn sang Jimin rồi lại đặt câu hỏi.

"Thôi. Em ăn ở bệnh viện. Với lại em không muốn làm hỏng bầu không khí đâu haha"

Mặt Hoseok đột nhiên chùn xuống, cùng lúc đó Sangdol từ trong sảnh bước ra, và...đang mặc đồng phục y tá.

"Ê nè, đi ăn trưa với anh mà mặc đồng phục sao? Bộ em bận tới nỗi không thay được đồ à?" Hoseok khó chịu nhìn vào bộ đồng phục y tá của Sangdol, trông như anh muốn bay vào mà xé nát nó luôn vậy.

"Cũng là đi ăn thôi mà anh" Sangdol chạy lại ôm tay Hoseok nói rồi lôi đi.

"Chào nha Jimin" Hoseok ngoái đầu lại nhìn Jimin, vẫy vẫy tay chào, trong ánh mắt mang một chút lưu luyến. Sangdol cũng quay lại chào, còn cười rất tươi nữa.

Jimin một mình ngồi lại băng ghế đá, bây giờ tớ lượt cậu suy nghĩ vẩn vơ.

"Khi yêu thì người ta sẽ như vậy sao? Khi nào đến lượt mình nhỉ?" Jimin bâng quơ một lúc rồi lại cười ngu.

"Sẽ mau thôi Jimin" - cậu tự an ủi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip