Chương 3.7: Huân Phong (3)

- Em biết tại sao trường mình cho xây bức tường đồ sộ như này không? - Tôi gợi chuyện.

Thiên Bình đang lơ đãng bỗng nghe gọi liền giật mình ngớ ra một chút. - À, em nghe đồn đãi khu đất bên kia tường bị ma ám, nhưng lý do này có vẻ không thuyết phục cho lắm.

- Không biết có phải tại ma quỷ không nhưng anh nghe các thầy cô thâm niên chia sẻ rằng mảnh đất đó có nhiều dị tượng khiến nhà trường hằng e sợ. - Màn sương đăm chiêu tản mờ khỏi đôi mắt vốn sẵn nét buồn, Thiên Bình ngước nhìn đầy hứng thú, tôi bèn kể tiếp.

Mảnh đất kỳ bí bên kia bức tường trước đây là một phần trong bất động sản Hà Anh Nguyệt. Nằm ở phụ lưu con sông Lam Nhĩ hiền hòa, vùng đất có vô số cây hoa anh đào mọc từ dọc bờ vào đến tận sâu trong, rải rác khắp mọi ngõ ngách tạo thành một rừng hồng thắm mê ly. Mảnh đất chính là biểu tượng của Hà Anh Nguyệt, là sự tự hào của tất cả thành viên trong trường, là niềm ngưỡng mộ đối với bất cứ người ngoài nào từng ghé thăm nơi đây, nhưng chẳng ai ngờ có một ngày nơi làm nên tên tuổi của ngôi trường lại trở thành cấm địa đáng gờm, ẩn sau cái vẻ ngoài mỹ lệ thanh khiết kia là biết bao cạm bẫy kinh hồn và khuất tất chưa có lời giải.

Mở màn tại một tòa giảng đường cổ kính tọa lạc ở triền đồi nhỏ hướng ra sông trên vùng đất anh hoa, hàng loạt vụ mất tích bí ẩn đã xảy ra bên trong tòa nhà đó gây rúng động dư luận, không dừng lại ở đó, dần dà những tai nạn hi hữu bắt đầu rình rập trên khắp mặt trận khuôn viên, tần suất mỗi lúc một tăng tỉ lệ thuận với mức độ nguy hiểm ngày càng cao hơn, thậm chí có trường hợp đã tử vong.

Các sự cố dị thường âm thầm len lỏi, hệt như virus chẳng biết đâu mà lần. Hằng ngày mọi người đều đến trường với sự căng thẳng thường trực cùng nỗi bất an nơm nớp không biết liệu hôm nay sẽ đến lượt ai, chưa bao mong mỏi lớn nhất đời họ là được sớm trở về nhà lành lặn như vậy. Nỗi ám ảnh mang tên "đến trường" cứ thế trở thành căn bệnh chung của những người theo học và làm việc tại đây, gánh nặng của khí thế ma quái đè nén đến mức nhiều học viên, giáo viên trẻ tuổi nườm nượp xin chuyển trường, đến cả những giáo viên gắn bó lâu năm nhất cũng đành dứt áo ra đi trước tai họa hãi hùng treo lủng lẳng trên đầu chỉ chờ chực giáng xuống.

Tâm lý không thể trụ vững, buộc lòng phải chạy trốn khỏi ngôi trường danh giá bậc nhất là điều có thể thông cảm, nhưng họ đi rồi để lại sau lưng vô vàn hệ lụy gây đau đầu cho ban lãnh đạo, hoạt động giảng dạy bị xáo trộn, phong trào hội nhóm ngoài giờ bị ngừng trệ, ký túc xá tiêu điều đến sởn gai óc vì không mấy ai đủ can đảm trọ trong tình cảnh rối ren khi đó, Hà Anh Nguyệt mấp mé bên bờ vực khủng hoảng.

Đối mặt với áp lực tai tiếng cùng những thiệt hại liên miên, nhà trường quyết định mời một thầy phong thủy cao tay ấn đến thỉnh giáo. Người đó đã tìm ra mầm mống gieo rắt tai ương, khoanh vùng phạm vi ảnh hưởng nặng, đề xuất cách ngăn chặn nguồn năng lượng tiêu cực lan rộng, giải pháp tuy được nhận định là triệt để nhưng khi trình bày ra trước hội đồng lại thông qua không dễ. Vấn đề tài chính được cân nhắc trước tiên, cần chi ra bao nhiêu, mất đi những gì khi thực hiện giải pháp đó khiến mọi người tranh cãi, nhưng khi nhìn đến những tổn thất đã và đang tiếp diễn trong tương lai thì sự hy sinh này xứng đáng. Một vấn đề lớn khác là về giá trị tinh thần, vùng đất là nơi chứng kiến, nuôi dưỡng biết bao thế hệ tinh hoa đầu tiên, hay nói cách khác chính là nền tảng khởi đầu gây dựng nên Hà Anh Nguyệt vang danh hơn hẳn bất kỳ một trường quý tộc nào khác. Và còn chi chít mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi nhưng vẫn bị bới lông tìm vết đem ra bàn bạc cho bằng được, hành trình đi đến kết luận chung cuộc khá gian nan nên không phải muốn triển khai là được ngay.

Cuối cùng, sau nhiều tuần trì hoãn, cấp trên chấp nhận cắt mảnh đất bán đi và xây một bức tường đá theo chỉ dẫn của thầy phong thủy, nhờ vậy kể từ đó sự việc kỳ bí không còn xuất hiện nữa, thời kỳ đen tối cũng đến hồi chấm dứt. Về phần mảnh đất đó được một nhà tư bản mua lại, hiện tại vẫn bỏ hoang, học viên bị cấm lai vảng ở đó không chỉ vì những nguy hiểm khôn lường mà còn vì chủ sở hữu mới không thích có người tùy tiện đặt chân vô đất của họ.

- Hiện tượng siêu nhiên vẫn diễn ra tại cấm địa, ngay lúc này nếu im lặng không nghĩ gì hết ta có thể cảm nhận được phần nào chướng khí từ bên kia vọng đến.

- Thực sự sẽ nghe được sao? - Thiên Bình ra chiều không tin, nhưng hai bàn tay vặn vẹo nom có vẻ lo lắng đã tố cáo cảm tưởng thực sự đằng sau chiếc mặt nạ bình thản, tôi vờ như không thấy hỏi ngược lại.

- Em muốn biết à? - Chợt một luồng gió âm thầm thổi thốc đến, nhẹ nhàng lây động vài sợi tóc mang theo cái lạnh rờn rợn vỗ lên mặt, thẩm thấu qua lớp áo ấm khiến tôi nổi da gà, Thiên Bình che miệng xuýt xoa, cảnh vật xung quanh nơi chúng tôi rảo bước qua dường như cũng tản mát một vẻ bí hiểm hơn nãy. - Một người bạn cùng lớp với anh từng có trải nghiệm nhớ đời ngay tại vùng giao thoa này. Vào một buổi trưa nhiều mây mát mẻ, dưới tán cây giáng hương sum suê nhắm mắt chìm vào giấc nồng, chiếc giường cỏ mướt mềm như mây, mùi hương dễ chịu của những cụm hoa vàng rực tựa men say dìu dắt cậu trôi nổi trên dòng suối mơ. Đầu óc trống rỗng nhẹ lâng như được bàn tay ai đó gột rửa nâng niu, cậu ta cứ để mặc cơ thể ung dung tận hưởng những cái vuốt ve xoa dịu đó rồi bất thần phát hiện bàn tay đã lần mò đến cổ lúc nào chẳng hay. Cổ cậu bị siết, những ngón tay nhọn hoắc bấu chặt tóe máu, ảo cảnh cực lạc vỡ tan, ác mộng tràn vào bủa vây bốn bề, kinh hoàng giãy giụa nhưng vẫn không sao thoát nổi, trong giây phút bất lực có một giọng nói từ đâu truyền tới, ban đầu chỉ là tiếng vọng mịt mờ rồi dần dần rõ ràng hơn.

Tôi hạ thấp giọng hòng truyền đạt câu chuyện cho ma mị, lâu lâu pha chút âm run như thể tiếng gọi từ nơi sâu thẳm lạnh căm vọng về, làm cho không khí chùn xuống thêm một tầng u linh. Thiên Bình rùng mình ớn lạnh, lấm lét nhìn tôi rồi lại nhìn xung quanh. Không biết do gió lộng rin rít hay do tôi tưởng tượng nhưng tôi thoáng nghe thấy tiếng thét mơ hồ vang từ bên kia tường tới, hòa với tiếng xào xạc của những tán cây.

- Không còn thở nổi, đinh ninh sẽ chết chắc, bỗng bừng tỉnh tức khắc, giọng nói ấy đã kéo cậu ấy thoát khỏi móng vuốt kia. Ngỡ đã kết thúc, mở mắt ra nỗi kinh hoàng thực sự mới bắt đầu...

Hồi kịch tính bị gián đoạn bởi khoảng dừng dài thượt, tôi bị ai kia bậm môi trợn mắt nhìn chòng chọc. Một trong hai lý do khiến tôi ngưng lại chính vì phải nín cười khi trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dằn xé giữa sợ hãi và tò mò này đây. Rồi trước sự hối thúc của Thiên Bình, tôi chỉ đành kể tiếp dẫu chẳng còn gì để kể nữa.

- Hình ảnh thầy giám thị hệt như hung thần ác sát đập ngay vào mắt, bóng thầy phủ trùm lên người cậu ta hệt như hàm quái thú chực ăn tươi nuốt sống đứa học trò thản nhiên ngủ nghê trong lúc giờ học đã diễn ra.

Không ngoài dự đoán, khán giả của tôi bị hụt hẫng trước cái kết lãng xẹt, khuôn mặt căng thẳng chợt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Chuyện hay là chuyện dang dở, đó cũng là lý do thứ hai vì sao tôi không muốn phô ra đoạn cuối. Vốn dĩ nội dung câu chuyện bạn tôi kể không đáng sợ đến thế, do tôi muốn nhát cô bé đàn em một chút nên mới bôi ra dài dòng vậy đó.

Thiên Bình không chấp nhận cái kết cụt lủn này bèn gặng hỏi thêm. Chiếu theo đúng sự thực, người bạn của tôi lúc tỉnh dậy đã thở hổn hển hệt như bị ai bóp cổ. Dẫu không nhớ rõ điều gì vừa xảy ra với mình, cổ cũng không có vết hằn hay trầy trụa gì nhưng lạ là cậu ta cứ làm ầm bảo cổ bị thương và đòi tới phòng y tế. Thầy giám thị cho rằng cậu ta đang tìm cớ thoái thác cho việc trốn học ra đây ngủ, kết quả bị dẫn thẳng lên phòng thầy uống trà bình tâm.

Sự thực này cụt lủn chẳng kém so với đoạn kết tôi kể em nghe. Nó chẳng thể giải quyết bất cứ khúc mắc nào hết, vì thế tôi chỉ đáp lời Thiên Bình chiếu lệ. Dường như nhận ra tôi không có ý định kể tiếp hoặc có thể do mất hứng, em lặng thinh. Cứ thế, câu chuyện nhanh chóng rơi vào quên lãng như khi người ta cất đi một cuốn sách chán ngắt.

Tàng vương tùng giao tán với bờ tường làm thành một mái vòm, biến lối đi phía trước thành một đường hầm tối ám, tôi và em cùng băng qua, dưới chân vang lên tiếng lạo xạo của thảm lá khô phủ đầy mặt cỏ. Chẳng mấy chốc đã tới được khoảng sân sáng sủa hơn, không còn bóng phủ của hàng cây thâm niên cao ngất ngưỡng, nơi đây chỉ lác đác vài thân mai anh đào khẳng khiu. Tôi đến bên cạnh một cây lơ thơ lá, ngắm nghía đốm nụ xanh màu ngọc bích, cất lời mở màn cho một chủ đề mới với nhịp điệu thong thả, sâu lắng.

- Hoa anh đào tồn tại như một lẽ hiển nhiên tại ngôi trường này, trong "Hà Anh Nguyệt" có một chữ "Anh" minh chứng cho thấy tầm ảnh hưởng của những cây anh đào gắn kết với lịch sử hình thành và phát triển trường.

- Một rừng hoa anh đào mê ly... vậy vùng đất bên kia không chỉ tồn tại những điều đáng sợ thôi anh nhỉ?

- Ừ, nghe bảo rằng cảnh sắc ở đó rất đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh, khi mùa xuân đến hoa sẽ thi nhau bung nở, cả vùng đất sẽ ngập tràn sắc hồng trong trẻo, trắng tinh mơ bởi cơn mưa cánh hoa.

- Nơi đẹp như vậy em phần nào hiểu vì sao chủ đất không thích có người lạ lai vảng tới. - Thiên Bình chạm vào tường, thấp giọng như thể tự nói với bản thân. - Song được một lần trông thấy cảnh sắc ấy còn gì bằng.

Bản thân tựa hồ có chung ý nguyện nên tôi phần nào hiểu được mong muốn của Thiên Bình. Vùng đất thần bí mang sức quyến rũ khó cưỡng, ví như một con linh miêu mĩ miều đầy hoang dã khiến người ta dẫu biết nguy hiểm vẫn bị thôi thúc tìm tới.

- Anh biết không, dưới chân những bức tường đôi khi xuất hiện mật đạo thông qua thế giới khác đấy.

- Thế giới khác ư? - Tôi suy ngẫm trong giây lát, trong đầu hết hiện lên cảnh quan khuôn viên trường, rồi lại để trí tưởng tượng vẽ nên cảnh sắc vùng đất bên kia. Quả thật so với một khuôn viên được tạo tác bởi bàn tay con người, chịu ảnh hưởng từ thẩm mỹ một chiều đi kèm với công năng hầu như chỉ một phía được lợi; một vùng đất do tự nhiên nuôi dưỡng tuy hoang dại, không phải đẹp mọi lúc mọi nơi nhưng lại tràn đầy nhựa sống hơn hết thảy. Thiên Bình nói đúng, phía bên kia lỗ hổng dưới chân tường quả là một thế giới lý tưởng diệu kỳ.

- Nếu tìm được mật đạo đó em sẽ chui qua để trở về thế giới thần tiên thuở xưa. - Thiên Bình cụp mắt ngập ngừng. - Hoặc đơn giản hy vọng sẽ có một con mèo nào đó sẽ từ bên kia chui qua.

Chiều hôm trước bên cửa sổ xuất hiện một con mèo có bộ lông huyền bí và đôi mắt sắc sảo. Bất giác nhớ về sự hiện diện đó dường như đánh thức phần trẻ thơ đã bị chôn vùi trong tim tôi. Với một niềm phấn khích chực trào dâng, tôi cảm thán.

- Thế giới thần tiên. Mèo. Thú vị lắm! Những từ ngữ này khiến anh nhớ tới câu chuyện "Alice ở xứ sở thần tiên", cơ mà thay vì một con thỏ, anh thích được một con mèo có bộ lông xanh như bầu trời đêm dẫn lối hơn.

- Anh đã gặp chú mèo xanh ấy ư? - Tôi gật đầu trước sự ngạc nhiên của Thiên Bình, đoạn em hấp tấp hỏi tiếp. - Anh gặp ở đâu thế ạ?

- Cách đây mấy hôm, nó đột nhiên xuất hiện tại phòng làm việc của anh... Em cũng gặp được nó sao?

- Ban nãy con mèo đó chạy ra từ phòng em, thấy lạ nên em đuổi theo nó.

Hồi nãy trên đường đến căn tin, tôi bắt gặp em ấy nháo nhác ngó quanh như thể kiếm gì đó, hóa ra đang tìm con mèo này. - Nó lấy cắp đồ đạc gì của em sao?

- Không có. - Thiên Bình khó hiểu lắc đầu. - Sao anh hỏi thế?

- Bữa trước nó lẻn vào phòng khách Hội tha đi một tờ văn kiện, chính là tờ văn kiện em đã nhặt giúp anh đấy. - Gợi chuyện lại hôm đó, nhận thấy Thiên Bình đã nắm được ý mình, tôi bèn đào sâu vào chi tiết. - Nó ngồi chễm chệ trên sofa không để lộ động tĩnh gì, lúc bị anh phát giác nó vẫn điềm nhiên trưng ra cái nhìn vô tư lự. Như bị ánh mắt đó hớp hồn anh lơi lỏng phòng bị tiến đến gần, tức thì bị chơi khăm. Con mèo đó mưu mô và tinh ranh quá sức.

Thiên Bình tỏ vẻ đồng tình. - Lúc cửa phòng mở, nó phóng ùa ra khiến em suýt ngã. Tuy nhiên, nửa chừng con mèo dừng bước, có cảm giác như thể nó nhận thức được việc làm sai quấy của mình nên mới lo lắng quay lại nhìn. Sau khi thấy em đứng dậy, nó liền bỏ đi.

Trải nghiệm này của Thiên Bình như một bằng chứng củng cố cho hành vi bất thường ở con mèo.

- Một con mèo kỳ lạ! - Bất chợt, cả hai không hẹn cùng đồng thanh thốt lên.

Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau rồi bật cười giòn tan. Chỉ bằng một câu nói hơi hướm màu sắc cổ tích, Thiên Bình đã thổi một luồng gió mới mẻ lý thú vào cuộc trò chuyện giữa chúng tôi. Mới đầu có chưa theo kịp tôi vẫn dùng góc nhìn khô khan của người trưởng thành để suy diễn ý tứ trong lời của nói của em ấy, dần dà bị lôi cuốn bởi mộng tưởng ngây ngô kia nhập tâm đến mức chuyển sang góc nhìn trẻ thơ lúc nào không hay.

- Con mèo đó mang đến cho anh cảm giác rất thân quen, thật muốn xem coi rốt cuộc nó từ đâu tới.

- Vâng... - Thiên Bình mỉm cười, môi mấp máy những lời sau cuối tôi không tài nào nghe rõ "Cứ như trở lại thuở còn bé ấy".

- Có vẻ nó vẫn còn lai vãng quanh đây. - Tôi hào hứng đề nghị. - Chúng ta đi tìm nó thử xem.

Những muộn phiền trước đó trong lòng hai đứa đều được giải tỏa theo cách ngoài mong đợi. Tôi cùng em rong ruổi khắp các cung đường, xó nẻo, thậm chí bới tung vài hàng cây, bụi rậm, nhưng vẫn không thấy tăm con vật bí ẩn đó. Chuyến tản bộ chỉ kết thúc khi tiếng chuông từ tháp đồng hồ điểm mười giờ reo vang, ký túc xá đã đến giờ đóng cửa. Thiên Bình chào từ biệt tôi rồi chạy nhanh trở về. Trong tâm thái nhẹ nhõm, tôi cũng cất bước về lại tòa nhà Hội học sinh.

Làn gió đêm lạnh lùng sượt qua mặt sao không thấy tê tái mà thoải mái lạ lùng đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip