Luca vô thức đưa tay lên chạm vào má anh, có lẽ cậu là người chết nên thân nhiệt rất lạnh đã vô tình đánh thức Andrew, anh mệt nhọc mở đôi mắt của mình nhìn người trước mặt. Luca phì cười trước sự ngáy ngủ dễ thương này của Andrew mà không nhịn được ghẹo anh một cái, cậu đưa tay lên véo má anh, Andrew biết Luca đang làm trò gì liền nắm lấy tay cậu ngăn lại trước khi cậu nhào nát mặt anh như cục bột, Luca cười phì đùa giỡn, trên đầu cậu như muốn mọc thêm hai lỗ tai mèo mà ngoe nguẩy. Andrew thở dài trước con người trẻ con này, ở chung với cậu ta như vậy sao anh có thể chịu đựng hay thế nhỉ? Luca nghiêng đầu nhìn Andrew thở dài mệt mỏi, này này cậu lại làm gì sai nữa sao? Cậu chỉ vừa mới tỉnh thôi mà? Andrew đứng dậy ngồi lên giường, mặt đối mặt với Luca, cậu cũng nhích nhẹ qua để anh ngồi xuống.
Ánh mắt của Andrew có chút đượm buồn xen lẫn sự khó hiểu, Luca biết anh đang muốn hỏi cậu điều gì và biết được có hàng trăm câu hỏi đang xoay vần trong đầu anh, cậu cười khổ nếu như anh mà hỏi thì cậu cũng chịu, trả lời không được vì khi đó Luca không có ý thức được bản thân đang làm gì, cậu hoàn toàn chìm vào bóng tối. Luca nhớ lại khoảnh khắc khi người phụ nữ kia đổ lọ mực đen lên viên pha lê được gọt đẽo hình trái tim kia thì đằng sau cậu có hàng trăm bàn tay màu đen đã lôi kéo cậu đi mất, không một chút phản kháng và kẻ khác đã hoàn toàn thay thế cậu, nghĩ đến đây Luca có chút rùng mình, cậu lắc đầu để vứt bỏ những điều không hay đó, lúc này Andrew đưa tay lên khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trước mặt Luca. Mãi mới để ý, đồ buộc tóc của Luca đã bị tháo ra nên tóc cậu đang xù xòa rối trước mặt cậu, Luca rất ít khi xả tóc mình vì chúng hay chắn tầm nhìn, mặc dù khó chịu nhưng cậu thích phong cách của bản thân bây giờ nên không có ý định sẽ cắt tóc, nếu nhìn từ xa chẳng ai nghĩ cậu sẽ là con trai đâu, Luca đã từng bị nhầm là nữ nhiều lần, lúc đó chỉ có thể cười khổ chứ cũng không biết nên làm gì.
"Andrew....."
"Cậu có thể giải thích mọi chuyện?"
"Tôi....không thể....."
"Đúng như tôi nghĩ"
"Andrew này, anh biết tôi đang tự hỏi điều gì đúng chứ?"
"Tôi biết, cậu hoàn toàn không ý thức được đúng chứ?"
"Ừm"
Cả hai bất ngờ im lặng không ai nói câu nào, bây giờ đang là nửa đêm nên mọi người đã ngủ hết, chừa lại chỉ là tiếng dế kêu rít rít cùng tiếng gió thổi khiến cành cây va đập vào cửa sổ. Dưới ánh nến mờ nhạt chỉ hiện hữu hai khuôn mặt chứa đầy sự khó hiểu, cùng với đáy mặt chứa đầy sự u buồn cùng nỗi phiền muộn không ai có thể giải bày, Luca trước giờ không thích sự im lặng nhưng thật sự tâm trí của cậu bây giờ đang rối bời và cậu không muốn nói chuyện với ai cả nhưng Luca có một điều muốn nói với Andrew, cậu muốn nói về người phụ nữ kia nhưng lại không có can đảm, nếu như Luca tiết lộ về người phụ nữ đó, anh sẽ bị giết mất, cậu không muốn điều đó xảy ra. Luca mệt mỏi, đưa tay lên vuốt mặt, bó gối lại gác mặt lên hai đầu gối mà suy nghĩ, Andrew không nói gì chỉ chỉnh lại chăn gối cho cậu.
"Nghỉ ngơi đi"
"Andrew...."
"...."
"Ở lại với tôi được chứ?"
Trước khi Andrew định rời đi thì Luca đã nắm lấy vạt áo của anh níu giữ lại, từ nhỏ Luca luôn ở một mình với bà của mình, cha mẹ cậu luôn bận công việc không có thời gian để ý cậu nhiều dù họ vẫn luôn dành cho cậu một tình yêu thương của bậc phụ huynh nhưng Luca thấy đó là chưa đủ và cứ có cảm giác là bị bỏ rơi, nỗi cô đơn xâm chiếm lên đứa trẻ mới lên chín đã phải tiếp xúc với máy móc kim loại của người cha, cậu không có bạn, những người bạn duy nhất của cậu là những loại máy móc cha cậu chế tạo làm đồ chơi cho cậu, người bà già yếu chỉ có thể nấu ăn cho đứa cháu nhỏ chứ bà không có sức để chơi cùng cháu. Luca cứ thế mà bị vùi lấp vào bên trong lồng sắt thế giới do chính bản thân cậu tạo ra, không bạn bè, không sự quan tâm, chỉ có nỗi cô đơn cùng với máy móc bao quanh mà ngắm nhìn qua cái thứ gọi là lăng kính màu hồng của trẻ con, cậu ghét cay đắng nó, cậu muốn có bạn, một người bạn thật sự và Andrew chính là người bạn duy nhất cậu phải khổ công lắm mới làm thân được, cậu sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ cậu và rồi hình ảnh đứa trẻ chín tuổi ấy bị nỗi cô đơn bao quanh lại quay trở về, đè nén hơi thở của Luca. Mỗi khi nhớ lại, chỉ khiến cậu bật khóc và tự hỏi cậu tồn tại trên thế giới này là vì điều gì? Andrew thấy vẻ mặt thất thần của Luca mà nhẹ nắm lấy tay cậu, ngồi xuống giường đối diện với cậu.
Luca là người chết, một linh hồn vất vưởng trên thế gian không thể siêu sinh được vì chưa hoàn thành tâm nguyện, nên đôi bàn tay của Luca rất lạnh. Nó lạnh lẽo lắm, không có hơi ấm của người sống dù anh có nắm chặt lấy nó như thế nào cũng không thể sưởi ấm được, Andrew thở dài vẫn nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo ấy, Luca cắn chặt môi mình rồi lại nhướn người lên ôm chặt lấy anh, đôi tay siết chặt lấy vạt áo cũ kỹ kia, Andrew như bị bất ngờ không kịp phản kháng chỉ biết ngồi im mặc cho Luca ôm chặt lấy mình, cả bờ vai cậu đang run lên, anh đưa tay lên vuốt lưng cậu.
"Luca?"
"Andrew.....xin anh...."
"Hửm?"
"Tôi xin anh, làm ơn....đừng bỏ tôi..."
"Luca...."
"Làm ơn, tôi xin anh, người bạn duy nhất của tôi"
"Không bao giờ, tôi sẽ không rời bỏ cậu"
"...."
Ánh mắt của Andrew hướng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn chú cú trắng của cậu tiên tri đang đậu trên cành cây cất lên những tiếng kêu thê lương, ánh mắt của chú cú đang hướng về phía cả hai người. Anh có hơi dùng lực siết Luca, vò rối mái tóc của cậu rồi hôn nhẹ lên trán cậu như một lời an ủi, mặt của Luca vô thức đỏ lên khi thấy anh làm vậy, cậu quay mặt đi chỗ khác ngượng ngùng mà bĩu môi, cậu vơ lấy chăn trùm kín người rồi nằm xuống vờ ngủ. Andrew nhìn thấy cảnh tượng đó mà phì cười, vỗ nhẹ lên cái con sâu cuộn kia rồi đứng dậy đi về giường của mình, đợi Andrew đi Luca mới ló đầu ra khỏi chăn, cậu có chút hơi hụt hẫng vì một điều gì đó.
Như thể đánh mất một cái gì, như thể người quan trọng rời đi.
Sáng hôm sau, Emma lăn tăn giúp Eli nấu ăn, cô không thể ngờ là cậu tiên tri này sống một mình lại nấu ăn ngon tới vậy, ai cưới Eli chắc sẽ rất hạnh phúc. Nhưng Eli chỉ cười hiền và bảo: "tôi chỉ nấu ăn cho riêng một mình Hastur thôi" làm Emma đứng hình trong giây lát nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh. Andrew dậy từ sớm đã đi đâu mất tiêu chỉ có con sâu cuộn lười biếng nào đó còn đang ngủ mê say, dù là linh hồn nhưng ở lâu trên nhân gian quá làm Luca mém quên là mình chết rồi vẫn vô tư sống như lúc còn sống, một tiếng sau Andrew trở về nhà của Eli trên tay là một bó hoa tím tử đằng anh vừa mới hái được, cắm vào lọ cho Eli, mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà. Eli dọn chén dĩa lên bàn tấm tắc khen ngợi, Emma thích thú ngồi nghịch mấy cánh hoa tím làm mê man lòng người kia, Hastur vẫn chẳng thèm để tâm mà ngồi nhìn cây sáo trúc trong tay, chú cú trắng kia lại khá yêu thích Andrew vì màu tóc của anh, nó tưởng anh là đồng loại nên đã đậu lên vai Andrew đứng dụi dụi vào mặt anh. Eli bất bình vì Eli mới là chủ của nó mà? Sao nó lại thân với Andrew hơn? Vô lí! Cú phản chủ!
"Luca chưa dậy?"
"Ừ, cậu ta đúng là sâu lười mà, rất dễ thương"
"Để tôi đi gọi cậu ta"
"Ừ"
Emma phụ giúp Eli, Andrew bước đi lên phòng của Luca để đánh thức cậu, khi anh mở cánh cửa gỗ cũ kỹ tạo nên tiếng kẽo kẹt thì ánh mắt chạm trúng một bóng dáng được một làn khói đen bao quanh, để lộ đôi mắt tím u ám nhìn về phía anh, bóng dáng đó cười, một nụ cười để lộ cả hàn răng sắc nhọn có thể cắn đứt đôi cổ một người, làn khói đen kia bao quanh lấy Luca để lấy trái tim pha lê kia. Andrew có chút cứng người nhưng khi thấy định làm hại Luca anh đã xông lên ngăn cản.
"Ngươi là ai?"
"Ha ha ha"
"...."
"Thật tội nghiệp, thật tội nghiệp"
"Cút!"
Andrew vơ lấy ấm nước sôi đặt bên cạnh tạt vào làn khói đen kia khiến nó tan biến thả Luca từ độ cao xuống, anh chạy lại đỡ lấy cậu nhưng vì bị chấn động mạnh khiến Luca tỉnh giấc mà cảm nhận cơn đau ê ẩm lan khắp dây thần kinh, gì vậy mới sáng sớm đã xảy ra động đất à?
"Andrew?"
"Hộc...hộc....đâu rồi...?"
"Hả?"
Giọng Andrew có chút khàn khiến Luca không thể nghe rõ anh đang muốn nói gì, cậu vươn vai rời khỏi vòng tay anh mà nhảy xuống nhìn căn phòng rối tung như thể vừa trải qua ẩu đả, này đừng có nói là tối qua tâm ma bộc phát làm quật nát phòng nha, cậu xỉu ngang tại chỗ đó. Khóe mắt Luca hơi giật giật khi thấy bãi chiến trường lộn xộn, cậu liền làm lơ và coi như đó không phải là lỗi của mình, Andrew lấy lại được bình tĩnh, day day trán mình mà thở ra một hơi nặng nhọc, Luca nghiêng đầu khó hiểu muốn hỏi Andrew nhưng nếu là anh thì nhất quyết sẽ không hỏi, vì sáng sớm cậu luôn dư năng lượng nên chọc người khác luôn là thú vui tao nhã của cậu.
"Nè nè Andrew, mới sáng sớm ai giật tiền anh hả?"
"Nếu có thì là cậu"
"Hả? Tôi giật tiền anh kiểu gì?"
"Ai biết được"
"Anh không được vu khống người ngoan như tôi nha"
"Nói nhiều, xuống ăn sáng"
"Anh lạnh lùng quá Andrew à"
"Tôi thích"
"Xí"
Luca bĩu môi đi trước, Andrew chỉ nở nụ cười nhẹ rồi đi theo sau. Emma thấy hai người anh của mình đã xuống liền vui vẻ mà kéo họ xuống ngồi cùng ăn sáng, Eli mỉm cười với Hastur mà kéo hắn vào cùng ăn với nhà tiên tri vĩ đại này, chú cú nhỏ đậu trên cây nhìn mọi người bằng đôi mắt sắc bén, nó đang suy nghĩ sự hạnh phúc này có thể kéo dài bao lâu?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip